Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 47




"Chú thối tha! Lại đi nhét một mình bé con ở trường bắn." Hi Nguyên thay xong quần áo rời khỏi trường bắn thì bên ngoài đang là mưa thu rét lạnh. Bị dính một thân nước mưa, một thân đầm màu hồng Hi Nguyên liên tiếp kêu khổ.

Cô vẫy liên tiếp mấy cái taxi mà vẫn không bắt được lấy một cái, giận đến nỗi phồng mang trợn má đứng ở bên đường giậm chân.

Đang lúc này, một chiếc Lamborghini màu đen lao nhanh xoẹt qua bên người cô, nước bắn làm ướt đẫm toàn thân Hi Nguyên. Mà chiếc xe kia vẫn không hề có ý dừng lại.

"Này! Quay trở lại cho tôi!" Hi Nguyên chạy về phía trước hai bước, hướng về phía chiếc xe kia hô to. Làm dơ y phục của cô, thế nhưng đối phương ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, còn muốn trốn chạy.

Lamborghini dừng lại bằng một tư thế vô cùng hoàn mỹ, xoay tay lái, lui về phía sau, ở một giây sau khi tiếng la của Hi Nguyên kết thúc liền dừng lại trước mặt cô. Cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông đeo kính ở bên trong xe ngạo mạn nhìn cô.

"Tiểu thư, dựa vào thân hình cứng ngắc này của cô mà cũng muốn cung cấp dịch vụ đặc biệt sao?" Khóe môi người đàn ông hài hước nhếch lên, cao ngạo liếc nhìn Hi Nguyên.

"Là anh? !" Thấy gương mặt lãnh mị tươi cười của Zu Cuella, Hi Nguyên giận đến vung quả đấm nhỏ, "Heo sắc lang! Anh mới muốn cung cấp dịch vụ đặc biệt ấy! Y phục của tôi bị anh làm dơ, anh phải xin lỗi tôi."

"Tiểu mỹ nhân, muốn dùng chút chiêu thuật mới mẻ tới quyến rũ tôi." Zu Cuella nhạo báng gác tay lên cửa sổ xe, thưởng thức sự phẫn nộ của Hi Nguyên. Đôi mắt màu xanh dương sau tấm kính mắt của hắn nheo lại quỷ dị, bởi vì có đeo mắt kính che bớt đi, Hi Nguyên cũng không có phát giác ra.

"Tự cao tự đại, anh đi chết đi!" Hi Nguyên đá cửa xe một cước, tức giận xoay người rời đi.

Tên Heo sắc lang này không có đẹp trai như Hàn Canh, cũng không có khốc như Chu Kiệt Luân, càng không có sự anh tuấn của ba, lại vẫn suốt ngày kêu cô muốn quyến rũ hắn, thật là tức chết. Thật hy vọng đời này cũng không cần gặp lại cái tên tự đại cuồng ngạo Zu Cuella này.

Nhìn Hi Nguyên ngẩng đầu nhỏ lên, bóng lưng tức giận rời đi, Zu Cuella, môi mỏng đầy hứng thú nhếch lên. Mưa vẫn cứ rơi, xối lên y phục màu hồng nhạt của Hi Nguyên, làm nổi bật lên đường cong hoàn mĩ của cô, eo thon nhỏ không đủ một nắm chập chờn ở trong mưa, thậm chí có một loại quyến rũ không nói rõ được.

Zu Cuella khởi động Lamborghini hình giọt nước, từ từ đi theo sau lưng Hi Nguyên, sau đó hướng về phía cô hài hước hỏi "Tiểu mỹ nhân, tức giận thật sao?"

"Tôi mới không có tức giận, bản tiểu thư khí độ rất lớn, không thèm cùng heo sắc lang, tự đại tự cuồng chấp nhặt." Hi Nguyên quay người lại hướng về phía Zu Cuella làm mặt quỷ, kiêu ngạo mà nói.

Zu Cuella phát ra tiếng cười dễ nghe, anh đạp mạnh chân ga, lướt qua Hi Nguyên, rất nhanh sau đó dừng ở trước mặt cô. Tiêu sái nhảy xuống xe, đứng ở trước mặt cô: "Xin cho tôi một cơ hội giải thích."

Gương mặt đẹp tà mị kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Hi Nguyên, hù dọa cô giật mình.

"Anh . . . . Anh mà còn dám sờ ngực tôi, tôi liền đánh anh răng rơi đầy đất! Heo sắc lang, cũng đừng trách tôi không cảnh cáo anh trước, bản tiểu thư làm thật đó nha."

"Quyền đạo cấp chín? Thật là lợi hại!" Zu Cuella làm ra vẻ sợ hãi, đôi mắt màu xanh dương trợn to vuốt ngực đầy vẻ hoảng sợ.

"Tránh ra! Không cần cản đường!" Hi Nguyên đụng vào bả vai Zu Cuella, tức giận gầm nhẹ!

Nhìn đôi mắt màu xanh dương kia, rõ ràng đang cười nhạo cô, vẫn còn cố ý làm bộ như sợ. Lăng Hi Nguyên cô cho dù có đơn thuần hơn nữa, cũng không phải là đứa ngốc.

Heo sắc lang ghê tởm!

Gặp phải hắn chính xác không có chuyện tốt!

"Tốt! Tôi đi!" Zu Cuella ác ý nháy mắt mấy cái, nghiêng người né qua nhường ra một lối.

Hi Nguyên ưỡn ngực kiêu ngạo đi qua trước mặt anh ta, lại không có phòng bị anh ta đột nhiên ra tay, một tay liền nhấc thân hình nhỏ nhắn của cô lên vai.

"Heo Sắc lang! Anh thả tôi xuống!" Hai cái chân nhỏ của Hi Nguyên không ngừng đá, tay nhỏ bé đấm vào tấm lưng rộng rãi của Zu Cuella, bất mãn kêu to.

"Thả em? Được!" Zu Cuella nghe lời buông tay, Hi Nguyên vừa lúc bị anh ta ném vào chỗ phó lái của Lamborghini.

Chỉ thấy hai cánh tay anh khẽ chống một cái liền nhảy vào xe thể thao, lưu loát thật nhanh lái Lamborghini đi.

"Anh muốn mang tôi đi đâu?" Hi Nguyên vừa đạp chân của Zu Cuella, vừa kinh hoảng hỏi.

"Đương nhiên là . . . . ." Zu Cuella thần thần bí bí mà dùng ánh mắt đầy tà ác quan sát đường cong mê người của Hi Nguyên, cố ý kéo dài âm cuối, không chịu nói hết câu.

"Heo sắc lang! Anh dám muốn đem bản tiểu thư đi khách sạn?" Thấy phía trước có một khách sạn chuyên cung cấp phòng cho những đôi tình lữ vụng trộm mau lẹ, Hi Nguyên giận đến đấm một quyền về phía đầu của Zu Cuella.

Zu Cuella bị đánh đau, tóm lấy tay nhỏ bé của Hi Nguyên, căm tức rống to: "Ai nói dẫn em đi khách sạn?"

"Cái này không phải. . . . ." Hi Nguyên chỉ vào cái khách sạn vừa lóe lên phía trước, lúng ta lúng túng há miệng, lại khép lại.

Xem ra cô hiểu lầm Zu Cuella rồi.

"Tôi cho dù có là đói bụng ăn quàng, cũng sẽ không coi trọng cái người ngực phẳng như em!" Zu Cuella đạp chân ga, Lamborghini nhanh chóng lướt qua trước cửa khách sạn, hướng về phía khu phố bán hàng cao cấp ở phía xa xa.

"Cái người heo sắc lang này! Ai là ngực phẳng?" Hi Nguyên tức giận tới mức muốn giơ chân, "Người ta vẫn còn đang trong thời gian trổ mã! Anh cho tôi là bò sữa sao?"

Zu Cuella bởi vì câu nói của Hi Nguyên mà cười thật to ra tiếng, lại rước lấy một quả đấm của Hi Nguyên. Chỉ là quả đấm của Hi Nguyên đối với anh mà nói, giống như trò chơi của đứa bé, căn bản không đau không nhột.

"Em thật sự không phải bò sữa, em chính là một đứa con nít!" Zu Cuella không quên nhạo báng Hi Nguyên, vừa dừng xe ở ven đường, vừa cười kéo cô đi về phía một cửa hàng bán đồ cao cấp.

"Heo sắc lang, tôi chỉ nói chơi thôi, anh không cần phải đền y phục cho tôi." Nhìn Zu Cuella dẫn mình vào của hàng thời trang, Hi Nguyên liền hiểu rõ dụng ý của anh ta.

"Y phục của em là tôi làm dơ, nên bồi thường cho em một bộ đồ." Zu Cuella vừa đi vào của hàng thời trang, quản lý cửa hàng lập tức cười đi về phía anh ta.

Hi Nguyên không ngờ Zu Cuella lại được hưởng thụ loại đối xử như khách quý này, quản lý cửa tiệm vừa cười với anh, vừa khom lưng, không biết có phải ánh mắt của anh quá mức khắt khe hay không. thế nhưng Zu Cuella mãi cũng không có chọn được bộ y phục nào.

"Là bộ này đi!" Hi Nguyên tùy tiện lấy một cái, tiếp tục như vậy nữa, sợ là đến ngày tháng năm nào cũng không mua được một bộ y phục trúng ya anh ta, Hơn nữa y phục là cô mặc, anh ta có chủ ý gì đây?

"Cái này quá tục tằn!" Zu Cuella đoạt lấy, đem bộ ý phục giá đến mấy vạn ném qua một bên như ném một thứ rác rưởi.

"Zu . . . . . Ừn. . . . . ." Quản lý cửa hàng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Zu Cuella liếc qua thì lập tức im bặt.

Zu Cuella giống như người giám sát vậy, đi qua từng dãy mắc áo, rốt cuộc chọn trúng một bộ đầm màu trắng tinh khảm crystal, tay áo lửng hình lá sen.

"Bộ này đi." Zu Cuella lấy được y phục liền đẩy mạnh Hi Nguyên vào phòng thay quần áo.

"Thật bá đạo!" Hi Nguyên mặc dù oán trách, nhưng khi cô nhìn thấy trong gương to xuất hiện bóng dáng của mình thì không khỏi tán thưởng con mắt thưởng thức cao của "Heo sắc lang" này.

Tay áo lỡ hình lá sen khiến cho cô phiêu dật động lòng người, bộ ngực khảm crystal sáng lấp lánh giống như vẽ rồng điểm mắt vậy, khiến cho cả người cô có vẻ linh động, phiêu dật, thanh thuần.

Đi ra khỏi phòng thay quần áo, cô cười ngọt ngào với Zu Cuella: "Zu, cám ơn anh!"

Zu Cuella cười đến rất tà mị, dán mắt lên thân thể Hi Nguyên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô: "Em nên cảm tạ thế nào đây?"

"Đừng đụng tôi, nhột!" Hi Nguyên bị nhột cười lên.

Môi mỏng của Zu Cuella giữa tiếng cười như chuông bạc dán lên môi hồng của Hi Nguyên, nuốt hết tiếng cười của cô vào trong miệng.

Bị tập kích thành công Hi Nguyên giận đến trợn to hai mắt. Heo sắc lang chính là heo sắc lang, mới vừa nói hai câu ra hồn xong, liền lộ ra bản chất. Chỉ biết cợt nhả phụ nữ!

Cô nâng đùi phải lên, thụi một gối lên háng của Zu Cuella. Khi anh ta đang gào khóc như heo bị chọc tiết, cô nhanh chóng thoát ra khỏi ngực anh ta.

Sau khi nhảy vào xe taxi, Hi Nguyên làm mặt quỷ với Zu Cuella, ngang ngược lè lưỡi với anh ta.

Zu Cuella đợi sau khi Hi Nguyên lên taxi đi mất rồi liền ngồi thẳng lên, khóe môi quỷ dị nhếch lên, trên gương mặt tuấn tú hoàn toàn không thấy vặn vẹo khổ sở mới vừa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.