Chủ của yến tiệc hôm nay không phải năm người lãnh đạo tuấn mỹ của tập đoàn Ưng Đế Quốc, mà là Thang Dật Thần mới vừa ký hợp đồng thành công, anh ta vô cùng anh tuấn đứng ở trong đám người, giống như một con sói đơn độc mà cao ngạo, dùng con mắt lạnh lùng quan sát sự mê mẩn của thế nhân đối với nó, thế nhưng anh ta lại vẫn không thay đổi, vẫn một vẻ lạnh nhạt.
Khóe môi đầy giễu cợt nhếch lên, Thang Dật Thần khinh thường cười lạnh. Anh tựa như một con quay, bị ông chủ Ngô qua tay bán cho truyền thông Long Dực, vậy mà anh ngay cả năng lực phản kháng cũng không có. Mặc dù biết rõ mình được Long Dực nhìn trúng, là phúc khí lớn lao, nhưng anh vẫn có chút bất mãn, phần bất mãn này đến từ việc bản thân anh không có lấy nửa điểm quyền lựa chọn. Một ngày nào đó, anh sẽ khiến cho những kẻ coi thường anh ngay hôm nay biết, Thang Dật Thần anh cũng là người không thể trêu vào.
Thanh Long đẩy đẩy gọng kính trên mặt, đem con ngươi sắc bén linh hoạt che giấu ở phía sau gọng kính thủy tinh, sau đó nở một nụ cười đi đến bên cạnh Thang Dật Thần: "Dật Thần, Long Dực sẽ cho cậu không gian tự do sáng tác, cũng sẽ cho cậu lực lượng lớn nhất, tin tưởng tôi, tương lai không lâu, cậu sẽ thâu tóm cả thị trường châu Á, không, phải nói là siêu cấp Thiên Vương vươn ra toàn thế giới."
Thang Dật Thần lạnh nhạt cười lạnh, xa cách dùng ly rượu trong tay chạm ly cùng Thanh Long: "Cám ơn Long tổng để ý."
"Tôi đã từ nước Mĩ tìm được chuyên gia tim mạch nổi tiếng thế giới, mấy ngày nữa sẽ tới. Tin tưởng tôi, ba cậu sẽ sớm tỉnh lại. Tiểu tử, cố gắng lên! Tập đoàn Long Dực sẽ không bạc đãi cậu!" Thanh Long vỗ vỗ bả vai Thang Dật Thần khích lệ, nụ cười trên mặt gần gũi như huynh đệ, lại vừa giống như bạn bè, chính là không có chút nào uy nghiêm mà bá đạo giống cấp trên đối đãi thuộc hạ. Điểm này khiến Thang Dật Thần có chút kinh ngạc, nhưng mà anh cũng không có biểu hiện ra, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
Thanh Long đột nhiên thần thần bí bí nói: "Tiểu công chúa của chúng tôi tới rồi, xin lỗi vì lúc này không thể tiếp chuyện với cậu được."
"Tiểu công chúa"?
Chính là bé gái không biết đến đau khổ của nhân gian trong lâu dài Tinh Nguyệt đó sao?
Thang Dật Thần mặc dù đầy khinh thường, tuy nhiên lại vẫn có chút tò mò nhìn ra cửa.
Chỉ thấy Hi Nguyên đi cùng với Ngân Báo và Bách Hổ vào hội trường, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, cô giống như một thiên mệnh lạc vào chốn nhân gian, trong sự cao quý lại lộ ra hồn nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ không vương chút bụi, quần lụa mỏng màu xanh nhạt khiến cho cô giống như tiên tử lạc bước trong rừng oanh động lòng người, thiết kế lộ vai đơn giản mà cao nhã vừa đúng lộ ra hai vai xinh xắn của cô, hai cái bánh bao nhỏ thấp thoáng sau lớp lụa mỏng, hết sức mê người, phía trên ngực, đeo một sợi dây chuyền, trên mặt dây chuyền gắn một viên bảo thạch màu xanh.
Sau khi ba người bọn Hi Nguyên xuất hiện, lập tức được Thanh Long nghênh đón nhiệt tình, vươn tay thân sĩ đem Hi Nguyên từ trong tay hai huynh đệ nhận lấy, vừa kéo cô đi vào phòng tiệc, vừa ở bên tai cô thần bí nói nhỏ.
Ở giữa ba người đàn ông anh tuấn túm tụm lại, Hi Nguyên tựa như một tiểu công chúa chân chính, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười xinh đẹp.
Sự xuất hiện của cô khiến rất nhiều người lộ ra vẻ mặt tò mò, đều ở đây suy đoán thân phận của cô.
"Nghe nói Lăng Khắc Cốt có một cô con gái nuôi kém anh ta mười bốn tuổi, có thể hay không chính là cô ta?"
"Không rõ lắm. Chỉ là có thể được Ngân Báo cùng Bách Hổ đưa đến bữa dạ tiệc này, thân phận của cô ta cũng không phải đùa rồi."
"Cô xem dây chuyền cô ta đeo kìa, có phải dây chuyền “Lục Ái Nhân” tháng trước bán đấu giá tại buổi đấu giá ở Pháp hay không? Vừa mới hôm qua tôi còn thấy nó trên tạp chí đấy, nghe nói được một nhân vật thần bí mua đấu giá với giá 6000. Cô nói nhân vật thần bí kia có phải là chủ tịch tập đoàn Ưng Đế Quốc Lăng Khắc Cốt hay không?"
"Lục Ái Nhân? Oa! Tôi cũng muốn là con gái nuôi của Lăng Khắc Cốt!"
Thang Dật Thần nghe được những người bên cạnh bàn luận xôn xao, gương mặt tuấn tú cuồng ngạo hơi trầm xuống.
Lăng Khắc Cốt không thay đổi, vẫn là người vì đứa bé của mình mà làm ra những việc mơ hồ, 6000 vạn chỉ để phô bày một chút vẻ dẹp cùng sự giàu sang của con gái anh ta. Khi cô ta mang "6000 vạn" ở trước mặt người ta lấy le, không biết có nghĩ qua trên thế giới này còn có những người chỉ vì 6 vạn đồng mà bán mạng hay không?
Mặc dù khó chịu, nhưng ánh mắt Thang Dật Thần vẫn không dứt ra được khỏi nụ cười của Hi Nguyên. Cô ấy là trời sanh ngang ngược cùng ngây thơ giống như độc dược hấp dẫn Thang Dật Thần, anh rõ ràng khinh thường, lại không cách nào dời đi tầm mắt.
Biết rõ có độc, lại vẫn muốn một hớp uống vào.
Kẻ hèn mọn như anh thế mà lại có ý nghĩ muốn ăn thịt thiên nga? Thật là buồn cười!
Hiện trường này có bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo anh?
Thang Dật Thần khẽ lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, khóe môi nhếch lên cuồng ngạo châm chọc, tựa như một con ưng bị thương mà đầy cao ngạo, thu lại đôi cánh bị thương của mình.Đứng ở đỉnh núi, dùng một đôi mắt đen u lãnh mà cao ngạo liếc nhìn tất cả.
Không chịu nổi đèn flash lóe lên, Thang Dật Thần xoay người lẩn ra khỏi tầm mắt của mọi người. Tựa vào ban công thanh tĩnh mà u tối, anh dựa lan can nhìn những ánh đèn leo lét ở xa xa, bóng lưng có mấy phần cô tịch cùng xa cách.
"Anh Thang đẹp trai, muốn tìm anh thật không dễ dàng." Đột nhiên một giọng nói ngọt ngào như tiếng đàn trời vang lên sau lưng anh, Thang Dật Thần bỗng chốc xoay người, khiếp sợ nhìn về phía âm thanh phát ra.
Hi Nguyên thấy bộ dạng ngây ngô hiếm có này của Thang Dật Thần không khỏi cười khẽ, mặc dù Thang Dật Thần trước bị Ngô Trạch Đoan vùi dập, nhưng sức thu hút của anh ta không hề giảm mà còn tăng, càng phát ra mãnh liệt. Có lẽ chính là vì sức quyến rũ không cách nào cưỡng lại này của anh ta mới có thể khiến Doãn Nhạc trở thành FANS điên cuồng nhất của anh ta, sau khi biết anh ta ký hợp đồng với Long Dực, Doãn Nhạc liền cầu xin cô lấy ảnh có chữ kí của Thang Dật Thần.
Ánh mắt cô mang theo sự tán thưởng nhìn Thang Dật Thần, trong thân thể của anh ta có lẽ chảy xuôi một phần dòng máu của gia đình nghệ thuật, hơi thở nghệ thuật này không cách nào che giấu bao phủ toàn thân anh ta, cao ngạo mà ưu nhã, tóc đen có mấy túm tùy tiện rủ xuống trên trán của anh, tăng thêm một loại hấp dẫn không thể hình dung.
"Là cô?" Thang Dật Thần rất nhanh khôi phục trấn định, sống lưng anh cao ngạo thẳng tắp, một thân phòng bị nhìn Hi Nguyên.