Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 32




Đột nhiên cửa sổ bị một cước của người từ bên ngoài đạp vỡ, một người áo đen võ trang đầy đủ trượt từ dây kéo nhảy vào bên trong phòng. Lăng Khắc Cốt tựa như một vị thần từ trên trời giáng xuống, oai phong, thần dũng.

"Anh!" Thang Mang Lâm lúng túng nắm lấy ga giường, che kín ngực của mình. Cô bộ dáng chật vật không chịu nổi như vậy lại bị Lăng Khắc Cốt nhìn thấy, anh ấy sẽ không vì ngại cô dơ bẩn mà không bao giờ đụng cô nữa chứ?

Loại lo lắng này khiến cho sắc mặt của cô trở nên rất khó coi.

Hai chân Lăng Khắc Cốt vừa tiếp đất, quả đấm của anh liền đánh về phía người đàn ông trên giường kia: "Mày dám đụng Băng Nhi của tao! Tìm chết!"

Người đàn ông thình lình bị Lăng Khắc Cốt đánh trúng, quả đấm kia bén nhọn thật làm cho đối phương bị đau.

"Shi.t t!" Người đàn ông bị Lăng Khắc Cốt đánh trúng cằm xong, bất mãn nguyền rủa. Hắn lập tức mặc quần dài nhảy xuống giường đứng nghênh đón.

"Mặc quần áo vào!" Đang cùng người đàn ông che mặt vật lộn Lăng Khắc Cốt đột nhiên ném cho Thang Mang Lâm một bộ y phục, lớn tiếng ra lệnh.

"A, được." Cô vội vàng bắt lấy bộ đồ kia, vội vã thay ở dưới mềm. Sau đó giống như tượng gỗ, nhìn Lăng Khắc Cốt và người đàn ông che mặt đọ sức.

Hai người đàn ông này ngươi tới ta đi, ai cũng không chịu yếu thế, chỉ chốc lát sau, trên người hai người đều cùng chảy máu.

Lăng Khắc Cốt đột nhiên bay lên một cước, đem người đàn ông che mặt đá dội lên tường. Nhưng mà anh cũng không ham chiến, vào lúc đối phương giùng giằng đứng dậy thì anh đi lên giường lớn: "Băng Nhi, anh dẫn em về nhà!"

"Anh!" Thang Mang Lâm lúc này mới từ trong hoảng sợ phục hồi tinh thần lại, cô khóc nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, thân thể ở trong lòng anh run rẩy không ngừng.

"Đừng sợ, không sao!" Lăng Khắc Cốt ôm lấy Thang Mang Lâm đi về hướng cửa sổ. Sức lực cường tráng của anh giống như đang ôm một chú gà nhỏ nhẹ bẫng, một tay lôi dây kéo, một tay ôm Thang Mang Lâm, trượt theo sợi dây nối giữa nóc nhà với một cái cây to ở đằng xa.

"Anh, chúng ta thật sự trốn ra được sao?" Thang Mang Lâm vừa ôm hông của Lăng Khắc Cốt, vừa khóc nức nở hỏi.

"Ừ! Có anh ở đây, ai cũng đừng nghĩ tổn thương em nữa. Lần này là anh sơ sót, về sau sẽ không có tình huống như thế nữa." Lăng Khắc Cốt sau khi nhảy xuống dưới mặt đất, trầm giọng an ủi.

"Lão đại!" Bách Hổ mang theo Thẩm Đan vội vàng chạy tới thì thấy Thang Mang Lâm đã thoát khỏi nguy hiểm, được Lăng Khắc Cốt cứu ra, lập tức cung kính xin lỗi anh, "Thật xin lỗi, chúng tôi tới trễ một bước."

"Không để cho hắn nhìn thấy mặt trời ngày mai!" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc lưu lại một câu tàn nhẫn, liền ôm Thang Mang Lâm đi về phía một chiếc bên Rolls-Royce màu bạc.

"Dạ!" Bách Hổ khoát khoát tay với Thẩm Đan, liền mang theo vài tên thủ hạ vọt vào biệt thự.

Lúc này Sơn Miêu thở hồng hộc chạy tới, khẩn trương hỏi Lăng Khắc Cốt: "Lão đại, nghe nói Mang Lâm đã xảy ra chuyện, có bị thương không?"

"Tôi không sao, cám ơn quan tâm." Trên người Sơn Miêu có loại tà mị khiến Thang Mang Lâm sợ, cô thình lình rùng mình một cái.

"Tôi đi giúp Bách Hổ một tay." Sơn Miêu thấy Thang Mang Lâm an toàn, an tâm thoải mái vọt vào biệt thự.

"Sơn Miêu, nhìn thấy bọn cướp chưa?" Bách Hổ dọc theo biệt thự tìm một vòng cũng không còn tìm được người, lại đụng vào Sơn Miêu đang xông tới.

"Tôi vừa tới, thân phận của đối phương là gì? Tại sao muốn bắt cóc Thang Mang Lâm?" Sơn Miêu nghi ngờ hỏi.

"Tôi nào biết? Ngôi biệt thự này căn bản tra không ra lai lịch, từ bao giờ thì xuất hiện ở đây cũng không có người biết."

Ngôi biệt thự này căn bản liền một bóng người cũng không thấy, trừ thuộc hạ của tập đoàn Ưng Đế Quốc của bọn họ ra, ngay cả vật sống cũng không thấy bóng dáng.

Thật không biết cái bọn cướp đó làm thế nào trốn.

Chẳng lẽ cái tên đàn ông tổn thương Thang Mang Lâm đó là quỷ?

Ngồi vào trong xe, Lăng Khắc Cốt cũng không tiếp tục ôm Thang Mang Lâm, Thang Mang Lâm cắn cắn môi, sau đó dùng một đôi mắt đẹp hàm chứa u oán, điềm đạm đáng yêu nhìn anh: "Anh, em không muốn sống nữa."

"Không cho suy nghĩ lung tung, chuyện xảy ra ngày hôm nay coi như bị chó điên cắn một cái, quên nó đi!" Lăng Khắc Cốt quay mặt qua, thận trọng nhìn hai tròng mắt của cô, trong tròng mắt đen trầm tĩnh không thấy rõ tâm tình.

"Em không thể quên được! Nơi này, nơi này. . . . . . Còn có nơi này cũng dơ bẩn, không bao giờ sạch sẽ nữa!" Thang Mang Lâm nắm tay trái Lăng Khắc Cốt đặt vào những nơi mình bị người đàn ông che mặt đó đụng chạm qua.

Lăng Khắc Cốt lập tức rút tay về, cố ý cùng Thang Mang Lâm giữ vững cự ly 50 centimét.

"Anh sẽ phá hủy hắn!" tà mâu chìm lạnh của Lăng Khắc Cốt đầy khí lạnh âm trầm.

Bên trong xe rộng rãi tĩnh mịch có thể nghe được đốt ngón tay của Lăng Khắc Cốt phát ra âm thanh "Răng rắc răng rắc", quả đấm nắm chặt kia nổi lên gân xanh, động mạch cánh tay nảy lên phơi bày cơn giận của anh.

Thang Mang Lâm yên lặng rơi lệ, im lặng nghẹn ngào, nhu nhược giống như con cừu nhỏ bị tổn thương.

Lăng Khắc Cốt đưa cô trở lại nhà trọ bên bờ biển Mai Tây rồi liền muốn rời đi.

Thấy Lăng Khắc Cốt muốn đi, Thang Mang Lâm đột nhiên ôm thật chặt anh, nén lệ vô cùng nhu nhược, khóc thút thít, muốn dùng nước mắt lã chã này làm thành độc dược thấm vào trong lòng Lăng Khắc Cốt, để cho anh thương tiếc cô.

"Tối nay không muốn rời xa em, cầu xin anh." Thang Mang Lâm dùng âm thanh năn nỉ vô dụng mà sợ hãi cầu xin Lăng Khắc Cốt, mà tứ chi của cô giống như bạch tuộc cuốn lấy anh.

"Anh còn có. . . . . ." Lời cự tuyệt của Lăng Khắc Cốt còn không có nói ra khỏi miệng, môi mỏng liền bị Thang Mang Lâm che lại. Nụ hôn của cô đột nhiên tới, nhiệt tình, giống như một lữ khách đói khát thật lâu rốt cuộc tìm được suối nước mát lành, tham lam mút môi mỏng không có nhiệt độ của Lăng Khắc Cốt. Cô đánh bất ngờ khiến Lăng Khắc Cốt không hề phòng bị, tim anh đập mạnh và loạn nhịp mất mấy giây, nhưng rất nhanh liền khôi phục tỉnh táo. Anh lãnh khốc đẩy Thang Mang Lâm ra, dùng giọng xa cách nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh lại tới thăm em."

Nước mắt Thang Mang Lâm lập tức giống như suối nước lăn xuống: "Em biết ngay anh chê em bẩn, Mang Lâm không bao giờ sạch sẽ nữa, không ai thích. Vừa rồi tại sao em không chết đi."

Nói xong, cô liền hướng ban công chạy đi, cho người ta cái ảam giác như muốn nhảy xuống luôn vậy.

Vẻ mặt Lăng Khắc Cốt rét lạnh, sải bước đuổi theo Thang Mang Lâm, ôm lấy eo cô ngăn lại, ngăn trở động tác vượt qua lan can ban công của cô: "Không cho nhảy lầu! Băng Nhi, em phải vì anh mà sống tốt!"

"Nhưng em không quên được, trong thân thể của em giống như còn có cái thứ bẩn thỉu của người đàn ông kia, em còn. . . . . ." Thang Mang Lâm đau khổ mà nhìn Lăng Khắc Cốt, vừa rơi lệ, vừa lắc đầu.

Một tay Lăng Khắc Cốt kéo lấy cô ôm vào trong ngực, âm thanh nhỏ giọng nói: "Anh ở lại với em, đây chẳng qua là một cơn ác mộng thôi."

"Có thật không?" Thang Mang Lâm cười rộ lên, chứng kiến sau khi anh gật đầu, hạnh phúc mà đem mặt chôn ở trước ngực Lăng Khắc Cốt.

Tay Lăng Khắc Cốt cứng đờ vỗ lưng Thang Mang Lâm, nhưng không có phát hiện, khuôn mặt chôn ở trước ngực anh đang tươi cười, cười đến vô cùng quỷ dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.