Sau khi tan học, Hi Nguyên không cho tài xế đón cô về nhà, mà là cùng với cái người đang bởi vì thầm mến không được đáp lại mà buồn bực không vui Tề Nhạc đi dạo chợ đêm, sau khi ăn xong rất nhiều đồ ăn vặt rất ngon, họ mới chia tay. Hi Nguyên đưa Tề Nhạc lên xe taxi xong, tự mình cũng đứng ở ven đường đón xe.
Đột nhiên có mấy người đàn ông xấu bụng háu sắc bao vây cô: "Dấu hiệu rất tốt đấy cô bé."
"Các người, các người muốn làm cái gì?" Hi Nguyên phòng bị lui về phía sau.
Đám người kia vừa nhìn thì đã biết là đám côn đồ không đàng hoàng, trong con mắt của bọn họ lộ ra đói khát khiến cho cô hoảng hốt.
"Cùng các anh đi chơi một chút, đảm bảo hài lòng. Phải hay không? Các anh em?" Người đàn ông cầm đầu ác ý nhìn ngực Hi Nguyên, ánh mắt kia giống như là đã đem cô lột sạch vậy.
"Anh Hải nói không sai!" Mấy tên côn đồ trăm miệng một lời đáp lại. Bọn họ thèm thuồng liếm nước miếng đã sớm chảy ra, tham lam dòm ngó thân thể nhu mì xinh đẹp của Hi Nguyên.
"Tránh ra!" Hi Nguyên nắm chặt cổ áo, cố gắng trấn định.
Hôm nay hộ vệ đều bị cô đuổi về, bởi vì cô muốn cùng Nhạc Nhạc tự do tự tại đi chơi. Hôm nay cô chỉ có thể tự mình bảo vệ mình, không ai có thể cứu cô.
"Các anh em, các cậu nói xem phải làm sao bây giờ?" Người đàn ông được gọi là anh Hải ác ý liếc nhìn Hi Nguyên.
"Đương nhiên là —— đem tiểu mỹ nhân mang đi!" Vài tên côn đồ cười khả ố đến gần Hi Nguyên, cả một đống bàn tay khả ố đưa về phía Hi Nguyên.
Hi Nguyên vung túi đựng sách trên tay, đánh về phía mấy người đàn ông kia. Ngồi chờ chết thì không thể được, cô tất nhiên phải trả đánh.
Mấy cái tên đàn ông tà ác khiến cô cảm thấy ghê tởm.
"Con mẹ nó! không ngờ còn là một hạt tiêu nhỏ. Chỉ là càng cay càng ngon miệng!" Tên Hải vén tay áo lên, trong mắt đầy sự hưng phấn tà ác.
Có sự gia nhập của hắn, lực lượng bọn côn đồ lớn mạnh không ít, Hi Nguyên dần dần chống đỡ không nổi. Bắp chân của cô bị tên đại ca Hải một cước đá trúng, đau đến khiến cô té quỵ dưới đất, túi sách trên tay rơi xuống đất.
"Ngoan ngoãn nghe lời! Nếu không một lát sẽ khiến cô em không dễ chịu chút nào đâu!" Tên Hải đầy uy hiếp ôm lấy Hi Nguyên, đi về phía hẻm nhỏ không bóng người.
"Cứu mạng! Súc sinh! Ông thả tôi xuống!" Hi Nguyên giống như một con nhím giùng giằng, tay chân khua loạn, tuy nhiên không ai có thể cứu mạng cô. Giờ khắc này, cô hi vọng có ba xuất hiện biết nhường nào, thế nhưng anh ấy lại không có ở đây bên cạnh cô.
Trong ngõ nhỏ của chợ đêm ẩn chứa đầy đồ bỏ đi, nơi này là nơi nhóm lái buôn quăng bỏ những thứ bỏ đi, chung quanh nồng nặc mùi vị hôi thối.
Trong đêm tối, tên Hải đá văng những thứ chai lọ lổn nhổn trên đất đem Hi Nguyên chống đỡ đến trên vách tường. Hi Nguyên ra sức nâng đùi phải lên, đá về phía yếu ớt nhất của tên Hải.
"Dám đá tao? Hạt tiêu nhỏ, hôm nay tao nhất định muốn cho mày nếm thử một chút lợi hại. Các anh em, đè cô ta lại cho tao." Tên Hải cứng rắn nói xong, thì có mấy tên côn đồ cười tà tiến lên, đè tay Hi Nguyên, ấn cô lên vách tường lạnh lẽo. Tên Hải xé rách y phục của Hi Nguyên, ấn sát cái miệng mang theo mùi hôi thối áp vào miệng Hi Nguyên.
Hi Nguyên ghê tởm liền lập tức nôn mửa, Lăng Khắc Cốt hôn khiến cho cô động - tình, thế nhưng người đàn ông này hôn lại chỉ cho cô cảm thấy ghê tởm.
"Con mẹ nó! Xúi quẩy!" Tên Hải bị phun đầy mình bất mãn nguyền rủa, nhưng là hắn cũng không có buông tha xâm chiếm Hi Nguyên, chỉ là đem áo sơ mi bị ói bẩn một phát cởi ra, thân trên lõa lồ lần nữa dán lên Hi Nguyên, cùng lúc sử dụng cái phần thân thể đã căng phồng ép về phía mềm mại của Hi Nguyên.
Hi Nguyên vùng vẫy, nhưng tay chân cũng bị đè lại, cô căn bản tránh không được.
"Cứu mạng!" Bất đắc dĩ cô chỉ có thể mở miệng cầu cứu, nhưng cô biết hi vọng được cứu rất mong manh. Cô đầy sợ hãi nhìn cái miệng rộng xấu xí của tên Hải đang tiến đến dán lên đôi môi hồng của cô, không muốn xem hắn nhục nhã mình, cô đau lòng nhắm mắt lại.
Giữa lúc cô cho rằng mình sẽ phải chịu sự nhục nhã thì cô nghe được một tiếng gào thét, không phải do cô phát ra, mà là tên Hải đang đè ép cô. Cô kinh ngạc mở mắt, thế nhưng thấy tên Hải bị đánh đến sưng mặt sưng mũi.
"Cút!" Giọng nói lạnh lùng vang lên giữa bóng tối trong con hẻm nhỏ, một người đàn ông trẻ tuổi đầy mị hoặc đứng sừng sững bất khuất ở trước mặt mọi người. Chiều cao 1mét 98 kia lập tức liền chặn đứng khí thế của mấy tên côn đồ, ánh mắt ngoan tuyệt của anh ta khiến mọi người không dám nhìn thẳng, anh ta tựa như một ông vua, Chúa Tể thống trị thế giới, chỉ một chữ cút kia đã khiến cho bọn họ sợ vỡ mật mà chết.
Mấy tên côn đồ thấy đại ca bị đánh, nhìn lại một chút người đàn ông thoạt nhìn liền không dễ chọc đó, cũng buông Hi Nguyên ra chạy chối chết.
Hi Nguyên thấy mình được cứu, thần kinh căng thẳng rốt cuộc buông lỏng, nhưng cũng bởi vì buông lỏng, ý thức của cô dần dần mơ hồ, thân thể vô lực tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
"Tiểu thư!" Người đàn ông trẻ tuổi vỗ vỗ mặt hôn mê của cô, thấy cô không có động tĩnh, liền cởi áo sơ mi của mình xuống bao bọc cô lại, ôm cô đi về phía chiếc siêu xe Lamborghini đỗ ở bên cạnh….
Ánh hoàng hôn hắt lên khuôn mặt người đàn ông trẻ, đây là một người đàn ông anh tuấn giống như Satan, trên gương mặt tuấn tú tà mị là một đôi con ngươi màu xanh thẳm, trong đêm tối lóe ra ánh sáng u ám, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh của anh ta càng lộ vẻ như ma như mị, bí ẩn quỷ dị mà lại đầy nguy hiểm.
Anh ta giống như là Sứ giả tới từ địa ngục, mang theo sứ mạng thần bí mà đến, lại giống như là Muse bễ nghễ thế giới, vương giả anh tuấn mà tà ác. Trên người anh ta có phong vị quý phái có thể khiến cho mọi người ngưỡng mộ, mà sự tuấn mỹ không có gì sánh kịp kia lại khiến người tự ti. Trên thế giới này tại sao có thể có một người đàn ông khí thế bức người lại tuấn mỹ như vậy?
"Lái xe!" Đặt Hi Nguyên nằm ở trên đùi mình xong, Satan mắt màu xanh dương như chúa tể ra lệnh cho tài xế.
Xe lập tức nổ máy rời đi, lại vững vàng không có một chút lắc lư. Hi Nguyên nhỏ nhắn ở trong lòng đối phương, tựa như một búp bê bị xé rách nát, mảnh mai mà tái nhợt.
Người đàn ông với ánh mắt màu xanh tà tứ khẽ nheo lại, lãnh lùng đầy mị hoặc chăm chú mà nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ của Hi Nguyên, tay của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve gò má phấn của cô.