Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 19




Lăng Khắc Cốt mặc một bộ áo ngủ màu đen đứng ở trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía Ngân Báo, trên mặt lạnh lùng không mang theo một chút tươi cười.

"Lão đại, bé con nhớ ngài." Ngân Báo nóng lòng nói.

Hôm nay nói gì anh cũng phải khuyên lão đại trở về, Thang Mang Lâm cho dù đẹp, dáng dấp cho dù giống "Băng Nhi" đi nữa, cũng chỉ là một cô gái xa lạ, trong mắt của mấy huynh đệ bọn anh, chỉ có bé con là quan trọng nhất, nhưng người cần hiểu điều này hơn cả chính là lão đại, nhưng lại giống như kẻ mù, bị Thang Mang Lâm mê hoặc mà quên bé con đang trông mong cậu ta về nhà như ngóng trăng sáng vậy.

Lời của Ngân Báo khiến thân thể thẳng tắp của Lăng Khắc Cốt cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng ủ dột của anh nhìn về một ánh đèn xa xăm bên ngoài ô cửa sổ kia, khiến Ngân Báo đoán không ra tâm tình của anh.

"Lão đại?" Ngân Báo lo lắng liếm liếm môi, giờ khắc này cái đầu lưỡi vốn linh hoạt là vậy lại không biết nên nói gì.

"Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!" Lăng Khắc Cốt bỗng chốc xoay người, tròng mắt đen lạnh lùng thẳng tắp bắn về phía Ngân Báo, mang theo ma lực không cho người kháng cự.

"Nhưng mà lão đại, bé con vừa lúc mang tâm bệnh, hiện tại rất sợ bị kích thích, cậu còn không trở về, tôi sợ cô bé lại phát bệnh." Ngân Báo len lén quan sát sắc mặt của Lăng Khắc Cốt, quả nhiên nghe tới sợ bé con bị kích thích xong vẻ mặt liền trở nên khẩn trương, anh biết là lão đại vẫn còn quan tâm bé con, chỉ là vẫn chưa chịu cởi bỏ xiềng xích thù hận. Ngân Báo lén cười gian, sau đó cố ý tịch mịch xoay người, vừa đi vừa lẩm bẩm, "Lão đại không muốn trở về thì thôi. Bé con đáng thương, mình phải nhanh về điều chế thêm thuốc, tránh cho cô bé mắc bệnh không còn kịp chữa trị nữa."

Nhìn Ngân Báo rời đi, thân thể Lăng Khắc Cốt giống như tượng đá lạnh lẽo đứng sững ở phía trước cửa sổ, một hồi lâu không có nhúc nhích, ngay cả khi Thang Mang Lâm gọi thần trí của anh cũng không có thanh tỉnh.

Nhìn bộ dáng lạnh lùng này của Lăng Khắc Cốt, Thang Mang Lâm luống cuống than nhẹ. Cô không đoán được suy nghĩ của người đàn ông này, vừa cảm kích anh cho mình tất cả, vừa sợ sự lãnh ngạo cùng khí phách của anh. Nhất là lúc anh ấy ở nhà, lòng của cô vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, nơm nớp lo sợ và đầy nghi hoặc.

Cô cho là anh đem mình Kim Ốc Tàng Kiều là vì thân thể của cô, thế nhưng gần một tháng, trừ mấy cái ôm, anh ấy cũng chưa từng đụng qua cô. Anh giống như là muốn đem cả Công Ti Bách Hóa cũng chuyển về nhà, mua cho cô một đống lớn y phục có mặc mười năm cung không hết cùng vô số châu báu.

"Băng Nhi, anh muốn đem toàn thế giới tất cả đều cho em." Nhớ ngày đó Lăng Khắc Cốt mang cô về nhà đã nói vậy, khóe môi Thang Mang Lâm nhẹ vểnh lên, có mấy phần giễu cợt.

Băng Nhi, đó nhất định là cô gái Lăng Khắc Cốt yêu thích? Mình chỉ là may mắn có gương mặt tương tự "Băng Nhi", cho nên mới được đối xử đặc biệt như vậy. Anh thật sự cho cô toàn thế giới cao quý nhất gì đó, nhưng cô không cảm thấy tim của anh, giữa cô và anh vẫn rất xa cách.

Nếu như cô không giống "Băng Nhi", Lăng Khắc Cốt còn có thể đối với cô tốt như vậy sao?

Thang Mang Lâm khẳng định có thể trả lời: Sẽ không!

Cô hiểu giá trị của mình chính là ở gương mặt.

Không tiếp tục gọi Lăng Khắc Cốt nữa, Thang Mang Lâm giống như mọi ngày trở lại phòng ngủ của chính mình, đóng chặt cửa. Thật ra thì cô cũng không cần khóa, bởi vì Lăng Khắc Cốt căn bản sẽ không đụng cô.

Như thường ngày, Lăng Khắc Cốt ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, trên mặt hiện đầy lo lắng cùng ủ dột. Phòng khách rộng rãi bởi vì sự tối tăm của anh mà trở nên giống như bị khí lạnh tập kích. Bên trong nhà yên tĩnh đến mức giống như có thể nghe được tiếng hít thở của Lăng Khắc Cốt, đêm tĩnh mịch đến khiến người tâm hoảng.

Màn hình LCD TV trên tường lúc sáng lúc tối phát ra tiết mục có hình nhưng không có âm thanh, ở bên trong không gian nhập nhoạng sáng tối đó, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt lập loè giãy giụa đầy khổ sở. Anh mấy lần muốn đứng dậy, rồi lại đè nén ngồi xuống.

"Bé con . . . . ." Trong đêm tối đột nhiên truyền ra tiếng gọi mang theo giãy giụa này của Lăng Khắc Cốt, trầm thấp, nhỏ giọng, giống như đang chạy ở giữa gianh giới đan xen giữa yêu và hận.

Thang Mang Lâm từ bên ngoài cánh cửa hé mở, lại có thể thấy được một loại vẻ mặt khác ngoài vẻ lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt. Chân tướng người đàn ông này là một điều bí ẩn, để cho cô đoán không ra, hiểu không rõ.

Sẽ có hay không một ngày, anh tìm được "Băng Nhi", liền sẽ mặc kệ cô?

Không được! Cô thật vất vả mới có được cuộc sống xa hoa giống như hoàng hậu này, cô quyết không thể buông Lăng Khắc Cốt ra, Cô không muốn quay lại những tháng ngày vì đói nghèo mà sầu lo đó. Vì buộc Lăng Khắc Cốt lại, cho dù buộc cô dùng thân thể này phục vụ cũng không sao. Nhưng vấn đề là đã hơn một tháng, Lăng Khắc Cốt căn bản chưa từng đụng tới cô. Thông qua ánh mắt thâm thúy giống như sương mù kia, cô giống như thấy một người khác, trong con mắt anh cũng không phải Thang Mang Lâm, mà là "Băng Nhi".

Đêm thật mát, gió lạnh đột nhiên chui vào trong quần áo của Thang Mang Lâm, khiến cho cô không nhịn được run lên. Cô cởi ra hai nút áo phía trước ngực của mình, cố ý để cho hai bầu ngực đẫy đà lộ ra hơn phân nửa, sau đó mang theo nụ cười mềm mại đáng yêu đi về phía Lăng Khắc Cốt.

Người đàn ông này, cô chắc chắn phải có được.

"Anh, mệt mỏi sao? Em giúp anh xoa bóp." Cô ngồi ở bên cạnh Lăng Khắc Cốt, đem thân thể nóng bỏng kia nương đến trong ngực anh, cố ý cúi thấp ngực, để cho anh thấy sự mỹ lệ của cô.

Cặp mắt đen nhánh hẹp dài của Lăng Khắc Cốt phức tạp nhìn Thang Mang Lâm, không có ngăn cản sự phục vụ của cô.

Thang Mang Lâm lộ ra nụ cười vui vẻ, một ngày nào đó, cô muốn nắm được trái tim của anh.

Trong không khí chảy xuôi một loại hơi thở mập mờ, Lăng Khắc Cốt vào giữa lúc Thang Mang Lâm đem nơi đẫy đà dán lên lồng ngực của anh thì đột nhiên đẩy cô ra.

"Anh, em nguyện ý cho anh." Thang Mang Lâm khẽ cắn răng, nới cổ áo ra, để cho sự mỹ lệ của mình phơi bày ở trước mặt Lăng Khắc Cốt.

"Mặc vào! Em không phải là kỹ nữ!" Lăng Khắc Cốt nắm áo khoác vắt ở một bên lên, vừa đi ra ngoài, vừa lạnh mặt nói, "Tôi hôm nay không nghỉ lại ở đây, em đi nghỉ ngơi sớm một chút."

Nhìn Lăng Khắc Cốt biến mất ở trước mặt mình, Thang Mang Lâm ảo não cắn môi dưới, trong hai tròng mắt quyến rũ thoáng qua ánh sáng lo lắng, giống như bầu trời quang đãng chợt bị che phủ bởi một đám mây đen, che lấp sự đẹp đẽ của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.