Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 18




Lời đồn đãi, Lăng Khắc Cốt có một người tình Kim Ốc Tàng Kiều, chỉ là cũng không có ai gặp qua bộ mặt thật của cô ta.

Lời đồn đãi, Lăng Khắc Cốt có một con gái ngây thơ mà xinh đẹp, so với anh ta kém mười bốn tuổi, nhưng cô bé được bảo hộ quá mức chặt chẽ, ngay cả truyền thông cũng không dám đăng tin tức của cô ấy, sợ mạo phạm tới Lăng Khắc Cốt cái người đàn ông mà chỉ cần dậm chân một cái là có thể khiến thế giới run rẩy này.

Lời đồn đãi còn nói, Lăng Khắc Cốt có một người tình kiêm - thuộc hạ, bạn bè - bạn gái Tưởng Lệ Văn, chỉ có cô bạn gái này là có thể ngày ngày xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Cô ta nếu không phải giỏi giang cùng Lăng Khắc Cốt tham gia hội nghị quan trọng, chính là ăn mặc kiều diễm quý khí bức người, cùng anh ta xuất hiện trong các đêm tiệc. Scandal vây quanh Tưởng Lệ Văn và Lăng Khắc Cốt kể từ ngày Ưng Đế Quốc thành lập chưa từng dứt, những người phụ nữ khác bên cạnh Lăng Khắc Cốt cũng chỉ là sương khói.

"Oa! Trang sức bằng kim cương Tưởng Lệ Văn đeo này chính là nhãn hiệu Cartier toàn cầu số lượng có hạn của năm nay, phải tới hơn 1 triệu! Không ngờ Lăng Khắc Cốt chịu vì cô ta xài nhiều tiền như vậy!" Một bạn học cầm quyển tạp chí, nhìn Tưởng Lệ Văn khoác tay Lăng Khắc Cốt trên trang bìa, khóe miệng hâm mộ tới mức cũng muốn chảy nước miếng rồi.

"Chỉ cần cậu có thể leo lên giường Lăng Khắc Cốt, hắn cũng sẽ mua cho cậu." Một bạn học nữ khác nhạo báng gõ đầu đối phương.

"Cậu cho rằng tôi không muốn sao? Nếu như có thể cùng anh ấy một đêm, cả đời mình cũng không còn gì hối tiếc." Bạn học thứ nhất mang vẻ mặt ước mơ nắm chặt tay, cặp mắt trầm mê nheo lại, giống như nếu lúc này Lăng Khắc Cốt ở trước mặt cô ấy, cô sẽ lập tức nhào tới.

Hi Nguyên đang vẽ hình nghe các bạn học nói chuyện với nhau như vậy, bút máy trong tay đột nhiên bị gãy, đầu ngọn bút sắc bén lập tức đâm vào ngón tay của cô, đau đến khiến cô nhăn mày lại.

Ba và Tưởng Lệ Văn ở cùng một chỗ sao? Cho nên mới lâu như vậy không trở về nhà?

Cô có gặp ác mộng thì cũng không có lồng ngực to lớn cao ngạo của ba trấn an sự lo lắng của cô.

Cô không ngủ được thì cũng không thể bò đến trên giường của anh, tìm anh làm nũng.

Trong mắt Hi Nguyên có sương mù nồng nặc lượn quanh, môi dưới bị hàm răng cắn chặt đã rách da chảy máu, mà chính cô căn bản cũng không cảm thấy.

"Lăng Hi Nguyên?" Một bàn tay mập phì nhỏ bé ở trước mặt cô quơ quơ, mặt tròn mang một ít ngây thơ áp vào trước mặt cô, "Tan học, cậu không phải về nhà à?"

"Nhạc Nhạc, tan học rồi sao?" Hi Nguyên lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhìn cô bạn mặt tròn cùng bàn ân cần này, cô cười nhạt thu lại sách vở, "Mình vẽ hình quá chuyên tâm rồi."

"Thật sao? Mình sao cứ có cảm giác cậu đang nhớ đàn ông?" ánh mắt tròn xoe của Tề Nhạc nửa mang nghi ngờ nửa mang theo nhạo báng nheo lại.

"Đi thôi!" mặt Hi Nguyên có chút ửng đỏ, cô ho nhẹ hai tiếng, xếp lại tâm tình giả bộ vui mừng hét lớn.

"Cậu đi trước đi thôi, mình còn có chuyện." Tề Nhạc đỏ mặt, ngượng ngùng nói.

"Lại đi xem hot boy lớp bên cạnh?" Hi nguyên cười ha ha siết chặt mặt tròn của Tề Nhạc, "Vậy mình đi trước, Good¬luck!"

Hi Nguyên đi ra khỏi trường học, thấy Ngân Báo đến đón mình, cái miệng nhỏ nhắn không vui chu lên: "Chú Ngân Báo, tại sao lại là chú?"

"Không hoan nghênh chú Ngân Báo sao?" Ngân Báo mở cửa xe cho Hi Nguyên, tiêu sái lạm động tác xin mời, "Lên xe đi, tiểu mỹ nữ của tôi."

"Ba gần đây đang bận cái gì? Sao không trở về lâu đài Tinh Nguyệt?" Hi Nguyên ngồi vào xe xong, liền bắt đầu oán trách. Không biết vì nguyên nhân gì, kể từ ngay sau bữa tiệc sinh nhật xong ba liền biến mất, liên tục đưa đón cô tới trường cũng chuyển thành chú Ngân Báo.

Hi Nguyên oán trách khiến sắc mặt Ngân Báo của có chút xấu hổ, nhưng mà anh rất nhanh sẽ lấy ra hàm răng trắng nõn làm con bài chiêu dụ, cười an ủi cô: "Gần đây Ưng Đế Quốc có một hạng mục công trình rất lớn cần lão đại tự mình giải quyết. Bé con đừng có gấp, ngày nào đó lão đại hết bận sẽ về nhà."

"Có thật không?" Hi Nguyên chớp chớp đôi mắt to long lanh, trong giọng nói có do dự.

Nếu như là bởi vì công việc, ba bận rộn hơn nữa cũng nên gọi điện thoại cho cô, nhưng gần một tháng, đến cả một cuộc điện thoại ba cùng không gọi cho cô, chứ đừng nói trở về nhìn cô. Là ai đã buộc lại lòng của ba, khiến cho ba đến cả bé con cũng quên mất rồi?

Lão đại mấy ngày nay bị cái người kêu "Băng Nhi" đó mê hoặc, mặc dù cậu ta biết rõ đối phương không phải em gái của mình, lại vẫn đem đối phương Kim Ốc Tàng Kiều, ngày ngày chạy về phía nhà trọ ở bờ biển Mai Tây. Sợ bé con khổ sở, bốn người huynh đệ bọn họ cũng nhất trí quyết định không có nói ra sự tồn tại của "Băng Nhi" ở trước mặt cô, nhưng cuối cùng thì giấy không gói được lửa, không biết bé con sau khi biết chân tướng sẽ vượt qua thế nào?

Thấy ẩn dưới hàng lông mi của Hi Nguyên là sương mù, Ngân Báo đau lòng ôm lấy cô, giọng nói êm ái tựa như đang dụ dỗ một cô bé bị thương: "Bé con không khóc, chú Ngân Báo cam đoan với cháu, ngày mai sẽ đem lão đại chuyển phát trở về."

Chuyển phát?

Lời nói của Ngân Báo khiến Hi Nguyên cười lên một tiếng hì hì, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lên, ngang ngược mà mệnh lệnh: "Nuốt lời là chó con! Ngày mai không gặp được ba, chú phải ở trước mặt bé con học theo tiếng chó sủa"

Ngân Báo giống như sợ hãi cầu xin tha thứ: "Bé con, đừng hung ác như vậy. Chú Ngân Báo anh tuấn tiêu sái thế này, tại sao có thể học theo chó sủa?"

"Vậy thì giả tiếng sói chu." Hi Nguyên che cái miệng nhỏ nhắn, nghịch ngợm cười xấu xa. Tâm tình uất ức của cô vì sự trêu chọc của chú Ngân Báo mà sáng sủa hơn rất nhiều. Những ngày này, nhớ nhung đối với ba tựa như sóng biển mãnh liệt cuốn lấy cô đi, nhìn lại không thấy anh, cô sẽ giống như đóa hoa nhỏ khô héo.

"Tiểu nha đầu, lại dám đối với chú như vậy!" Ngân Báo phùng hai gò má lên, như một câu bé bướng bình làm mặt quỷ.

"Không muốn giả sói hú, thì chỉ cần mang ba về cho bé con thôi." Hi Nguyên nhếch khóe môi cong cong lên, xinh đẹp mà cười nói. Cô sẽ bị nhớ nhung như nước thủy triều che mất, ngày mai cô nhất định muốn gặp được ba.

"Đựợc! Chú đồng ý với cháu." Ngân Báo thu hồi khuôn mặt tươi cười hài hước, ôm Hi Nguyên vào trong ngực, đau lòng vuốt lưng của cô. Thật không biết lúc nào thì lão đại mới có thể buông ra ràng buộc trong lòng, thật lòng tiếp nhận con bé.

Bộ dạng của bé con khiến cho anh rất đau lòng, nhất là thấy đôi mắt đẫm lệ của cô thì tim của anh sẽ níu chặt. Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đối với bé con sinh ra một loại tình cảm khiến cho anh mờ mịt.

Đưa Hi Nguyên về lâu đài Tinh Nguyệt, Ngân Báo liền chạy thẳng tới nhà trọ bên bờ biển Mai Tây. Anh muốn đi đánh thức lão đại, cậu ấy không thể mãi trầm mê ở trong trí nhớ hư ảo, bé con mới đang cần cậu ta nhất.

Nghênh đón anh là Thang Mang Lâm, nhìn thấy anh cô có chút kinh ngạc, nhưng không nói thêm gì liền để cho anh vào cửa.

"Lão đại đâu?" Liếc mắt nhìn Thang Mang Lâm bị lão đại hoàn toàn đóng gói mới. Ngân Báo không thể không tin tưởng "Phụ nữ đẹp có ba phần là do trời sanh bảy phần nhờ vào ăn mặc", cô gái này sau khi những đồ tầm thường bị trang phục hàng hiệu quốc tế thay thế, Thang Mang Lâm nguyên bản là có mấy phần thùy mị, sau khi được làm đẹp bằng châu báu lụa là, tăng thêm quyến rũ, có loại mỹ lệ làm cho người ta kinh ngạc. Cô gái như thế ở "Nhân Gian Tiên Cảnh" cũng được tính vào hàng cực phẩm, nếu như không phải là gặp phải lão đại, nhất định có thể trở thành thẻ đỏ trọng điếm số một.

"Vẫn còn đang tắm, anh có muốn một ly cà phê không?" Thang Mang Lâm lễ phép hỏi.

"Cám ơn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.