Đang bôi thuốc cho Hi Nguyên. Lăng Khắc Cốt đột nhiên phát hiện cặp mắt mê ly kia của Hi Nguyên, ngón tay bị nóng đến mức lập tức mở ra. Gương mặt tuấn tú của anh căng thẳng, cố gắng không nhìn tới đôi má phấn mê người của Hi Nguyên.
Bọn họ một người thì nằm ở trên giường, mê luyến nhìn đối phương, một ngồi ở bên mép giường nắm chặt quả đấm như đang trốn tránh. Không khí vào giờ khắc này có vẻ hết sức ngưng trệ, ngay cả tiếng hô hấp cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Đột nhiên một hồi chuông điện thoại di động vang lên, cắt đứt sự bình tĩnh của Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt. Lăng Khắc Cốt cau mày đi tới ban công nghe điện thoại, vẻ không vui cùng lạnh lùng đầy mị hoặc trên gương mặt anh làm cho người ta hít thở không thông, Hi Nguyên ngồi ở đầu giường quan sát Lăng Khắc Cốt.
Khuôn mặt kia dường như được đẽo gọt, tuấn tú hoàn mỹ giống như tượng Michelangelo, đẹp đến bức người, tròng mắt đen kiên nghị thâm thúy mà u lãnh, tựa như đầm nước sâu thẳm, làm cho người ta đoán không ra màu sắc bên trong, mũi thẳng lộ ra sự quả quyết, môi mím chặt thể hiện sự vô tình của anh.
Lăng Khắc Cốt, chính là một ác ma anh tuấn, toàn thân không có chỗ nào là không hoàn mỹ. Trước kia vẫn coi anh như ba, chưa bao giờ chú ý tới anh ấy lại có sức quyến rũ khiến cho người ta muốn phạm tội. Tâm hồn nho nhỏ của cô bởi vì gương mặt tuấn tú kia của ba mà trở nên rối loạn.
Chỉ thấy Lăng Khắc Cốt lạnh lùng khiển trách đối phương: "Không có việc gì thì đừng gọi điện thoại cho tôi! . . . . . . Tôi đi lúc nào còn chưa tới phiên cô quản!"
Nói xong, anh liền cúp điện thoại, gương mặt tuấn tú căng thẳng trở lại phòng ngủ.
"Bé con, ngoan ngoãn ngủ đi, có gì cần cứ việc tìm bác Thẩm." Lăng Khắc Cốt nói xong, cầm một cái áo khoác muốn rời đi.
Vừa thấy Lăng Khắc Cốt muốn rời đi, Hi Nguyên lập tức nhảy xuống giường, hai chân trần cứ thế từ phía sau ôm chặt lấy lưng Lăng Khắc Cốt: "Không muốn lại rời bé con đi!"
Vừa nghĩ tới ba lại muốn đi tới nơi đó với người tình, lòng của cô chợt bắt đầu đau đớn. Trước kia cô chưa từng để ý tới, tại sao sau khi biết anh không phải là ba, liền bắt đầu chú ý, cô thế nhưng có ý nghĩ muốn độc chiếm ba, không, là sự cưng chiều của Lăng Khắc Cốt.
"Không cho tùy hứng!" Thân thể Lăng Khắc Cốt cứng đờ, không vui trách cứ Hi Nguyên. Thân thể bé nhỏ sau lưng đã không còn bé nữa rồi, hai trái đào nho nhỏ đã bắt đầu trổ mã, đôi gò bồng đảo mềm mại giờ phút này đang ép sát vào tấm lưng cứng rắn của anh, khiến cho nắm tay anh không khỏi nắm chặt.
Con bé trời đánh!
Lăng Khắc Cốt đột nhiên có loại dục vọng muốn giết người, nếu còn không rời đi, anh sẽ. . . . . .
"Chỉ tối nay thôi được không? Bé con thật sợ." Hi Nguyên nói xong, điềm đạm đáng yêu cắn môi dưới, đôi con ngươi mọng nước, nước mắt như chỉ chực rơi xuống.
Quả đấm của Lăng Khắc Cốt nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, gương mặt tuấn tú của anh vặn vẹo bởi sự mâu thuẫn và giãy giụa. Lúc nghe được tiếng thút thít sau lưng, rốt cuộc không đành lòng quay người lại, ôm lấy Hi Nguyên.
"Không cho đi chân trần trên nền đất nữa, sẽ bị lạnh!" Trong giọng nói dịu dàng của Lăng Khắc Cốt mang theo sự che chở khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên lại hiện lên màu sắc xinh đẹp.
"Bé con nóng lòng, ai bảo ba muốn rời khỏi?" Hi Nguyên vô tội chớp chớp mắt, đáy mắt có loại thần thái khiến trái tim Lăng Khắc Cốt đập rộn lên một loại tình cảm tích cực.
Bé con còn nhỏ, con bé không thể nào. . . . . .
Lăng Khắc cốt lắc lắc đầu, ra lệnh cho mình phải tỉnh táo.
"Bé con đã lớn, nên tự mình ngủ!" Lăng Khắc Cốt bế Hi Nguyên thả vào trên giường, hung ác quyết tâm ra lệnh cho bản thân phải rời đi. Anh không thể bởi vì sự nhu nhược của Hi Nguyên mà mềm lòng.
"Không có người bé con sẽ không ngủ được!" Hi Nguyên không cam lòng mà dùng bốn chân cuốn lấy Lăng Khắc Cốt, dính vào trong ngực của anh, không chịu buông để anh rời đi. Anh đi lần này, không biết lại ngủ trên giường của người tình thứ mấy, Lăng Khắc Cốt là của cô, cô không để cho anh rời đi!
Hi Nguyên có chút bá đạo, lại có chút dây dưa khó thả, Hi Nguyên như vậy khiến Lăng Khắc Cốt cảm thấy vô lực. Anh chỉ muốn ôm Hi Nguyên nằm xuống. Đã bốn năm không có ôm bé con ngủ, hương sơn chi quen thuộc lập tức khiến cho thần kinh căng thẳng của anh buông lỏng.
Hi Nguyên thõa mãn nhếch lên khóe môi, ở trong ngực Lăng Khắc Cốt tìm vị trí thoải mái, cười duyên nhắm mắt lại. Ngây ngô, mặc dù cô còn không quá rõ tim của mình, nhưng cô biết cô quan tâm ba hơn tất cả.
Hi Nguyên cả đêm ngủ ngon lành, nhưng không hề biết Lăng Khắc Cốt dùng một đôi con ngươi đen thâm thúy quan sát cô cả đêm, ban đêm không người, đáy mắt anh đau đớn cùng giãy giụa rõ ràng như vậy, rõ ràng đến thế.
Thật vất vả Lăng Khắc Cốt mới có thể rối rắm đi vào giấc ngủ. Giấc mộng của anh đầy bóng tối cùng bạo lực, cho tới bây giờ cũng không có ánh mặt trời. Chính anh mỗi một lần lâm vào trong mộng, cũng bị trí nhớ hành hạ, đối với quá khứ, tất cả không cách nào quên được.
Trong mộng, một đám sát thủ được huấn luyện nhiều năm đang tiến hành một cuộc đấu sinh tử, người thắng mới có thể sống sót, nếu không cũng chỉ có chết ở trận đánh giết này.
Một mình bị vây lên võ đài, anh mới chỉ 13 tuổi, lau vết máu ở khóe miệng, trong tròng mắt lạnh lùng quyết tuyệt lóe lên ánh sáng hung tàn. Ở trụ sở huấn luyện sát thủ này, không đánh bại đối thủ, cũng chỉ có con đường chờ chết. Anh đột nhiên lấy hết hơi sức toàn thân đánh về phía đối phương, chỉ nghe một tiếng thanh thúy, cổ của đối phương đã bị chính anh, tay không vặn gẫy, lừng lững ngã xuống trên võ đài. Ánh mắt hoảng sợ không dám tin trợn trừng, hình như vẫn không tin một người lực lưỡng mạnh như mình lại bị một đứa bé trai giết chết.
"Anh!" Huyền Băng vui mừng nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, lau vết máu nơi khóe miệng cho anh.
Lăng Khắc Cốt liếc nhìn Long gia vẫn lạnh lùng yên lặng, vỗ vỗ lưng em gái, nói với cô: "Tự mình cẩn thận một chút."
Một câu nói này bao hàm quá nhiều ý, không cẩn thận, cũng chỉ có thể bị đối thủ lấy tánh mạng. Băng Nhi là người thân duy nhất của anh, nếu như có thể anh nguyện ý thay thế cô đi đánh giết, nhưng thân phận của sát thủ nói cho anh biết, bọn họ chỉ có thể tự mình bảo vệ mình, mạng của Băng Nhi anh vô lực bảo vệ.
Huyền Băng gật đầu một cái, đi tới giữa đài, đầy ngạo khí nói với người đàn ông cao lớn hơn cô gần một mét: “Đến đây đi, tôi không sợ ông!"
Đối phương cười tàn nhẫn, nhanh chóng ra quyền.
Thân hình linh hoạt của Băng Nhi tránh trái tránh phải, cẩn thận tránh né công kích của đối phương, nhưng vẫn bị đối phương một cước đá về bên phải đài, bị rào chắn có lực co dãn cực mạnh ngăn trở, nặng nề ngã xuống trên mặt đất. Máu tươi nhiễm đỏ hàm răng trắng noãn của cô, cô đau đến ôm chặt bụng.