Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm

Chương 61: 61: Nhẫn




Mặt trời đã sớm lên đến đỉnh đầu, Lâm Thiển tỉnh trong tiếng chuông điện thoại như muốn đoạt mạng, toàn thân cô rã rời đau nhứt như bị xe cán qua, chỉ cần cử động nhẹ cũng cảm thấy ê ẩm.

Cô đưa tay lần mò trên bàn cầm lấy điện nhấn bắt máy, bên tai liền nghe âm thanh gấp gáp của một người.

" Lão đại không hay rồi, Lục Diễn trốn thoát rồi."

Lâm Thiển nghe mà chẳng hiểu mô tê gì, đầu óc mơ màng chưa tỉnh táo:" Điện lộn số rồi." Xong liền nhấn kết thúc cuộc gọi.

Người bên kia nghe thấy giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ truyền qua từ điện thoại thì giật mình, nhìn thật kỹ dãy số hiện trên màn hình, rồi trong đầu như nhớ ra cái gì đó liền bấm gọi lại.

" Đại tẩu?.."

" Là tôi." Lục An Thành nhìn cô gái nhỏ đang tức giận trừng mắt với anh thì không khỏi bật cười, đưa tay xoa xoa đầu cô rồi cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.

Nhớ lại chuyện tối qua Lâm Thiển thầm mắng anh một tiếng cầm thú.

Lục An Thành tối qua giống như phát điên, đè cô ra làm rất lâu, một lần rồi lại một lần, đủ loại tư thế, đủ loại địa hình, từ giường xuống sofa, qua cửa sổ, trên bàn, vào phòng tắm rồi lại lên giường.

Đến khi cô chịu không nổi ngất đi anh cũng không chịu buông tha mà cứ tiếp tục khuấy đảo bên trong, điên cuồng đâm rút đến khi cô mơ màng tỉnh lại, xong lại ngất, rồi lại tỉnh, cứ như vậy mấy lần đến cả rên rỉ cũng không nổi, chỉ biết há miệng hít lấy không khí.

Trong căn phòng y như một bãi chiến trường, chăn gối bị quăng tứ tung, khắp nơi toàn là hương vị hoan ái của hai người, dường như ở đâu cũng dính chất hỗn hợp của anh và cô.

Nên sau khi kết thúc anh bế cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ, lấy ra một chiếc váy ngủ mới mặc vào rồi bế cô qua phòng anh ngủ.

Vì vậy lúc chuông điện thoại vang lên cô mới nhằm lẫn thành của mình.

Lâm Thiển như nhớ đến gì đó giơ bàn tay phải lên nhìn, ở vị trí ngón áp út có thêm một chiếc nhẫn trơn màu bạc, phía trên có khắc tên viết tắt của anh và cô, đơn giản nhưng cô lại cảm thấy xinh đẹp lạ thường.

Ngón tay đặc lên nhẫn bạc không ngừng vuốt ve, khóe môi cũng nâng lên.

Lục An Thành nghe xong cú điện thoại kia thì nhíu chặt mày nhưng vào tới phòng nhìn thấy cô thì anh lập tức thả lỏng.

" Còn một tháng nữa mới tới sinh nhật em, anh chuẩn bị ngồi tù đi."

" Em nỡ sao? Hửm?" Giọng nói trêu ghẹo, bàn tay anh đặc lên đùi ngọc vuốt ve.

Chiếc váy ngủ vai dây nên phần cổ và vai đều lộ ra, trên da thịt trắng nõn chi chít những dấu vết đỏ tươi, thật ra những vết đỏ này đã dăng kín toàn thân cô, chỉ là ở phần cổ ngực với đùi trong đặc biệt dày, trên đùi và vai còn có in vài dấu răng.

Tất cả đều là kiệt tác của anh tối qua, mỗi một ngụm mà anh hạ xuống như hận không thể múp ra một miếng thịt từ trên người cô ra, hương vị ngọt ngào đến phát nghiện của thiếu nữ quanh quẩn trong khoang miệng hơn thế nữa là trong tâm trí anh, cứ mỗi một ngụm cô sẽ khẽ rên lên, âm thanh mềm mại như tiếng mèo kêu đánh vào tâm trí khiến anh muốn ngừng cũng ngừng không được.

" Anh mà đi tù chắc vợ tương lai của anh sẽ buồn lắm."

" Anh biết em sẽ không nỡ mà." Lục An Thành nhếch môi cười đặc một nụ hôn xuống tay cô.

" Đừng có giả ngu." Anh vậy mà lại xuyên tạc thành cô:" Anh cho người đi theo em tưởng em không biết sao?"

Thật ra chuyện này cô vô tình phát hiện ra gần đây thôi.

" Triệu tiểu thư từ thân hình đến dung mạo đều xinh đẹp, tính tình thì ừm… chắc cũng rất dịu dàng nữa, ai mà không thích."

" Vậy sao?" Ánh mắt anh tà găm nhìn quét cô một lượt:" Nhưng anh lại thấy dáng vẻ khi em động tình mới là xinh đẹp không gì sánh bằng."

" Đồ biến thái." Cô chộp lấy gối đầu ném vào người anh.

Lục An Thành để chiếc gối nện vào người rồi nắm lấy ném đi, tay đang đặc trên đùi cô dùng sức kéo cô lại gần, chiếc vái ngủ bị động tác này ảnh hưởng làm cho dán lên một đoạn.

Anh áp người xuống, tay chống bên tai cô.

" Em đã khen anh như vậy, anh cũng phải thưởng lại cho em."

Nói xong liền cúi xuống phủ lên môi mềm, cạy mở hàm, đưa đầu lưỡi vào quấn quýt múp lấy lưỡi mềm mại của cô.

Bàn tay đặc trên đùi ngọc cũng dần hướng lên chui vào trong váy ngủ chạm vào nơi ẩm ướt kia.

Lâm Thiển giật mình trợn mắt, tay dùng sức đẩy anh ra:" Lục An Thành anh không mệt nhưng em mệt … Cả một đêm rồi còn chưa đủ sao hả? … Dừng lại đừng đụng vào nơi đó … Á… đau đau … buông ra…"

Dù sao cũng là lần đầu mà, tấn công dồn dập như vậy cơ thể nhỏ bé này của cô sao chịu nổi chứ?

Anh nghe cô kêu đau thì cũng không dám động nữa, chỉ đỡ cô ngồi dậy dựa vào người từ phía sau ôm lấy cô.

" Thiển Nhi, qua sinh nhật em chúng ta đi đăng ký kết hôn đi." Anh úp mặt vào cổ cô hít lấy hương thơm của thiếu nữ.

Lâm Thiển bị câu nói của anh làm cho chấn động, quay qua nhìn anh.

Kết hôn?

Cô thật sự chưa nghĩ tới.

Trước buổi tối hôm qua cô còn chưa nghĩ đến việc nhanh như vậy đã thất thân với anh chứ đừng nói đến việc kết hôn.

Mà trước đó anh cũng đâu có biểu hiện gì là muốn kết hôn đâu.

Tự nhiên giờ đột ngột nhắc đến làm cô không kịp phản ứng.

Anh nhìn thấy bộ dạng ngây người của cô thì cụp mắt che giấu cảm xúc đang dâng trào, lúc sau mới ngẩn lên.

" Anh giúp em tắm rồi xuống dưới lấy bữa trưa cho em."

Lâm Thiển thấy anh định bế mình lên thì lùi về sau.

" Ấy ấy … Em tự đi tắm được rồi."

" Em chắc có thể không?" Anh nhếch môi cười xấu xa hỏi.

" Sau lại không được chứ." Như để chứng minh cô liền lê cơ thể nhức mỏi bò xuống giường, nhưng chỉ vừa mới đứng lên thì liền cảm thấy hai chân thoát lực trực tiếp ngã xuống.

" Á…"

Lục An Thành đứng cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô rồi trực tiếp bế vào phòng tắm.

" Ừ thì mạnh miệng."

" Bổn tiểu thư trở thành bộ dạng này là tại ai hả?"

" Vậy bây giờ anh cho em làm lại bù.

Anh sẽ nằm yên để em mặc sức dùng cách đó dày vò anh."

" Anh nghĩ hay lắm."

" Anh làm còn hay hơn nghĩ nữa, em muốn thử lại không?"

" Không muốn."

" Muốn? Anh chìu em."

" Lục An Thành anh làm gì vậy? Bỏ em ra.

Chẳng phải nói tắm sao? Đừng đụng vào nơi đó.

Không được cắm vào … Á … Lui ra đi … Chú cảnh sát ơi … mau đến bắt cái tên cuồng găm này lại đi… Á … Ưm …"

Và thế dưới tình hình huống các thầy cô giáo đang ra sức quan tâm chăm sóc vấn đề học tập của các học sinh khối mười hai dành cho kì thi đại học sắp tới, thì cô học sinh đang không ngừng phấn đấu vươn lên từ vị trí đứng cuối trường lọt vào top hai mươi trước sự chứng kiến của mọi người, hiện tại xin nghỉ liên tiếp bốn ngày khiến các thầy cô giáo vô cùng lo lắng, không ngừng điện đến quý gia đình hỏi thăm.

Đến khi Lâm Thiển lại tiếp tục đến trường thì những bạn học có quan hệ khá tốt trong lớp cũng xúm lại hỏi thăm.

" Thiển Thiển, sao mấy bữa nay cậu không đi học vậy?"

" Cậu không biết mấy thầy cô cho bài nhiều cỡ nào đâu, giờ làm bù hết đi đó tôi nghỉ cậu xỉu luôn á."

" Cậu nghĩ học lâu như vậy là xảy ra chuyện gì sao?"

" Hay nhà cậu xảy ra chuyện?"

" Không đúng.

Lâm gia nếu có chuyện gì thì đã nhanh chóng lan tin đồn rồi."

" Vậy vấn đề nằm ở cậu hả?"

" Bị bệnh?"

" A! Mình biết tôi.

Chắc chắn là áp lực học tập quá lớn nên mới xin nghỉ vài ngày đi chơi cho khuây khỏa có phải không?"

" Thôi im đi ông ơi, ổng tưởng ai cũng như ông sao?"

" Như tôi thì sao chứ? Đẹp trai nhà giàu lại còn học giỏi.

Bà thử tìm người thứ hai như vậy coi có hong."

" Oẹ ~ tự tin phát gớm."

" Nè nhân vật chính bây giờ không phải là hai ông bà đâu, bớt bớt lại dùm cái."

Đối diện với cả chục ánh mắt đang nhìn mình, Lâm Thiển có chút xấu hổ nói bịa:" Mình chỉ là bị cảm một trận nên không đến trường được."

’ Phụt ’ Phí Hân nghe xong lại không nhịn được bật cười một tiếng, nay lập tức nhận được ánh mắt sắc như đao của Lâm Thiển, cô liền kìm xuống nhịn cười đáp lại bằng một nụ cười trấn an.

" Bị cảm? Có nặng lắm không? Vậy bây giờ cậu đã hết hẳn chưa mà đi học lại rồi?"

" Mình nghe nói bệnh này dễ phát lại lắm á."

" Cậu ấy bị cảm nặng đến mức mấy ngày trời xuống giường không nổi luôn, ăn uống sinh hoạt này kia còn phải có người giúp nữa." Phí Hân khua chân múa tay ra vẻ nghiêm trọng nói.

Ngày đầu tiên cô với Ninh Tiểu Vũ biết tin Lâm Thiển xin nghỉ học liền cảm thấy lo lắng, nên sau khi tan học cả hai đã chạy thẳng đến Lâm gia nhưng đến nơi lại bị dì Phùng ngăn lại, còn tận tâm tận tình nói tránh nói giảm cho các cô nghe một tăng, đến khi cả hai nghe được ý tứ trong lời nói của dì thì không khỏi đỏ cả mặt, ngồi chờ cả buổi chiều cũng không thấy Lâm Thiển xuống lầu nên đành quay về.

Ngày hôm sau quay lại hai cô thấy chính là bộ dạng xuống giường còn phải mắc có người đỡ của cô.

Nhìn cũng tội hết sức, mà thôi cũng kệ.

Lúc đó trong đầu Lâm Thiển đột nhiên nghĩ đến:" Tiểu Vũ, cậu với anh mình đã từng chưa?"

Phí Hân cũng quay phắt qua nhìn.

Ninh Tiểu Vũ bị hỏi vấn đề này thì mặt đỏ cả lên:" Đừng có nhìn mình như vậy, người ta vẫn còn là trẻ con đó."

" Haiz… Ông anh của cậu nhìn vậy mà sao làm người ta thất vọng quá dợ? Thỏ đã dân đến tận miệng lâu như vậy rồi còn không ăn? Có khi nào ổng bị lãnh cảm rồi luôn không?" Phí Hân càng nghĩ càng có khả năng, dù gì cũng cấm dục hai mươi mấy gần ba chục năm rồi, có khi lâu ngày quá thứ đó bị hỏng rồi cũng nên?

" Nghe cậu nói cũng có lí á? Tiểu Vũ hay bữa nào cậu thử ổng xém sao, phản ứng như thế nào, có thật sự đã lãnh cảm rồi hay không? Để còn biết đường trị liệu kịp thời nữa." Lâm Thiển nghiêm trọng nói.

" Thử như thế nào?" Ninh Tiểu Vũ bị vẻ mặt nghiêm trọng của hai người làm đầu óc có chút bấn loạn.

" Những hành động quá khích chắc cậu không dám đâu." Lâm Thiển liếc nhìn Phí Hân, rồi đập tay một cái bóp:" A… có rồi.

Rất là đơn giản luôn.

Chỉ cần lúc hai người moa moa cậu cắn một cái vào cục gồ lên trên cổ của ổng là được."

× moa moa= hôn.

Ninh Tiểu Vũ ngửi thấy mùi vị bất ổn trong lời nói của hai cô, mắt đẹp nheo lại:" Hai cậu đang gài mình phải không, nghe thế nào cũng cảm thấy có vấn đề, mình không thèm tin mấy lời này của các cậu đâu."

" Haiz…anh trai mình thật là đáng thương." Lâm Thiển buồn bã nói.

" Bớt diễn đi cô nương." Ninh Tiểu Vũ thản nhiên đáp lại.

" Cậu thật là nhẫn tâm."

" Thản nhiên gạt một người ngây ngô như mình người đó còn nhẫn tâm hơn."

" Tiểu Vũ, cậu thay đổi rồi."

" Người ta nói gần mực thì đen mà, chơi chung với các cậu lâu ngày nên bị dính màu đó."

Lâm Thiển:" …" Đúng là bị nhiễm màu thật rồi.

Phí Hân đứng cạnh xem kịch nãy giờ không nhịn được bật cười:" haha… Tiểu Vũ có tiếng bộ, cứ vậy cố gắng phát huy." Còn không quên dựng ngón cái với cô.

" Đúng là rất tiếng bộ, không dễ bị lừa nữa." Miệng tuy nói vậy nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc:" Nhưng những gì mình nói đều là thật, nếu anh hai mình có bệnh đó thì phải sớm phát hiện để còn trị liệu kịp thời, để lâu ngày không biết có ảnh hưởng xấu gì không nữa?"

Mặt Ninh Tiểu Vũ thoáng chốc xụ xuống, mày đẹp chau lại suy nghĩ đăm chiêu.

Phí Hân không nỡ nhìn mà khẽ thở dài.

Bộ dạng này là sập bẫy rồi.

Rốt cuộc cũng bị nó lừa.

Tiểu Vũ chúc cậu may mắn.

Lâm Thiển nghĩ đến ông anh tám tháng mới công khai với người nhà của mình, nghĩ thầm.

Ông anh già em giúp anh một tay đó, chứ tiếng độ anh chậm như vậy tới chừng nào mới rước được người ta về nhà!

Tiểu Vũ chúc cậu bình an nha..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.