Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm

Chương 37: 37: Sợ Hãi




Đêm đã khuya, cả căn phòng đều chìm vào bóng tối, trong không gian yên tĩnh tiếng chuông điện thoại như muốn đoạt mạng kia càng rõ ràng hơn.

Dù muốn lờ đi sự tồn tại của nó cũng khó thực hiện.

Cả người Lâm Thiển đều vùi hết vào tấm chăn bông mềm mại ấm áp, quấn lại giống y như một cái kén to đùng.

Lúc này một cách tay mảnh khảnh trắng ngần từ trong chăn ló ra, vơ loạn xạ, mần mò trên bàn tìm kiếm chiếc điện thoại, cầm lấy, nhấn nút nghe.

" Alo~" Giọng nói mềm mại tựa như lông vũ làm người nghe nhũng cả tim, thanh âm còn mang chút khàn khàn đầy vẻ ngái ngủ.

Lục An Thành đứng trước cửa sổ của một tòa cao ốc nhìn ra thế giới bên ngoài, trên tay anh cầm một điếu thuốc nhưng không châm, trước kia anh đã từng rất nghiện thuốc, nhưng vì một câu nói, một câu lo lắng của người con gái ấy mà anh đã từ bỏ.

Anh năm nay mới hai mươi lăm tuổi, một độ tuổi vẫn còn rất trẻ nhưng anh lại bị chứng mất ngủ rất trầm trọng, điển hình như anh đã thức trắng đêm qua là việc rất thường xuyên.

Sao khi anh ra lệnh dọn dẹp hết đám gai nhọn, thành công giải quyết xong hai vấn đề nan giải, anh cảm thấy khá mệt mỏi, tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.

15 phút.

Một cái chợp mắt này chỉ kéo dài được vẻn vẹn 15 phút, nhưng ngay cả chỉ có thời gian ngần ấy ông trời cũng bất công không muốn để anh trải qua một cách yên bình.

Đánh mạnh vào nơi yếu đuối nhất, sợ hãi nhất của anh.

Nó là cơn ác mộng.

Là địa ngục.

Là thứ duy nhất mà muôn kiếp anh muốn thoát khỏi.

Anh muốn nghe thấy giọng nói của cô.

Muốn xác thực cô vẫn còn đang tồn tại.

Đây đã là lần cuối cùng.

Nếu vẫn không thay đổi được.

Anh quả thật không còn cơ hội nào khác nữa.

Anh quả thật rất sợ hãi.

" Thiển Thiển.

"

Anh ngụy tạo bản thân quá tốt.

Tốt đến mức dù nội tâm đang rất xao động, nhưng giọng nói anh lại rất bình thản.

Lâm Thiển nghi hoặc đưa điện thoại đến trước mặt nhìn một cái, rồi nói:" Lục An Thành nữa đêm nữa hôm anh lại phát điên gì vậy hả, giờ này tôi không có sức để mà đấu khẩu với anh đâu, tôi còn một ván cờ đang đánh giở với Chu Công, giờ tôi phải tìm ổng đánh tiếp đâ~.

"

Giọng của cô càng nói càng nhỏ, âm cuối đường như còn chưa phát ra khỏi miệng nữa thì cô đã chìm vào giấc ngủ mất tiêu rồi.

Lục An Thành đưa điện thoại kề sát bên tai nghe tiếng hít thở đều đều của cô, anh không kết thúc cuộc gọi ngay.

Một lúc sau mới sót xa nói ra một câu.

" Anh phải làm sao đây, Thiển Nhi.

"

Như đang hỏi cô, lại như đang tự hỏi chính mình.

" Lục An Thành cái tên chết bầm này.

"

Nghe thấy giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của cô, anh bật cười một tiếng, tâm tình cũng được xoa dịu đi phần nào.

" Ngay cả nằm mơ cũng hung dữ đến vậy, thật là.

"

Sáng ngày hôm sau.

Sau khi Lâm Thiển chui ra từ chăn êm nệm ấm còn tưởng cuộc gọi tối qua chỉ là giấc mơ.

Còn là loại mơ trong mơ nữa chứ.

Nằm mơ ngủ thấy anh nữa đêm gọi cho cô, sao đó lại mơ thấy anh dẫn cô đến khu vui chơi, rồi nhảy qua đi xem phim nữa.

Ui là trời ~

Lâm Thiển ơi là Lâm Thiển~

Mày thèm khát đến nỗi phải đi hẹn hò trong mơ luôn rồi đó hả?

Chuyện này mà để người khác biết được thì chuẩn bị cái hố thật sâu chui xuống đi là vừa.

Mất mặt quá mà.

Từ phòng vệ sinh bước ra, lại xuống lầu dùng xong bữa sáng, Lâm Thiển mới về phòng lấy điện thoại, mở lên.

Mang tâm tình nghi ngờ bấm vào phần gọi điện.

Tối qua anh gọi cho cô thật, không phải mơ.

Bốn tiếng năm mươi phút?

Lâm Thiển trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn thời gian cuộc gọi hiện trên màn hình.

Cô cứ tưởng hôm qua nói xông câu đó là anh tắc rồi chứ!

Không ngờ lại để lâu đến vậy.

Đây là cuộc gọi ngoài nước đó.

Ôi tiền.

Mà khoan.

Ể.

Chết cha.

Tối qua trong lúc mình nằm mơ có nói mớ cái gì không vậy trời?

Thật sự lỡ miệng chắc đội quần thật quá.

Lâm Thiển đang muốn nhấn gọi cho anh thì lại nhớ ra múi giờ của hai bên hiện giờ khác nhau.

Hiện tại nước M chắc đang là ban đêm.

Nghĩ nhiều cho anh ta làm gì.

Hôm qua chẳng phải anh ta cũng điện ngay nữa đêm nữa hôm đó chi!

Tút!.

.

tút

Khi tiếng tút thứ hai vang lên thì đầu dây bên kia đã có người bắt báy.

" Nhớ anh rồi phải không, anh biết em xa anh lâu là không được mà.

" Trong giọng nói mang đậm ý cười, rất không biết xấu hổ nói ra một câu.

" Anh bớt tự luyến đi.

" Anh nghĩ nếu con gái nhà người ta nhớ anh thật sẽ thẳng thắn thừa nhận vậy sao? KHÔNG nhá:" Tối qua anh điện tôi có chuyện gì không?"

" Nhớ em, nhớ đến muốn phát điên, không chịu nổi mới điện nghe giọng em để tự an ủi một chút.

" Giọng anh trầm thấp, nói một câu đầy ẩn ý.

Ẩn ý?

Nghe không ra.

Đều cô quan tâm nhất lúc này chính là.

" Tối hôm qua tôi ngủ quên sao anh không tắt điện thoại đi, tôi không nói mớ gì bậy bạ đấy chứ?"

" Bậy bạ? Anh không nghĩ thế.

"

Tiếng cười của anh nhẹ nhàng vang lên trong điện thoại, Lâm Thiển nghe mà cũng thấp thỏm theo.

Nhưng chờ một lúc lâu cũng không nghe thấy anh nói tiếp.

Lâm Thiển có chút gấp gáp:" Tôi đã nói cái gì thế?"

Lục An Thành:" Em đón thử xem.

".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.