Vật Chủ

Chương 55




Gắn bó

Jeb dẹp đám đông cho tôi, đẩy mọi người sang bên bằng khẩu súng của ông như thể họ là cừu và khẩu súng là chiếc gậy của người chăn cừu.

“Đủ rồi,” ông quát những ai vẫn còn phàn nàn. “Mấy người sẽ có cơ hội để chửi mắng cậu ta sau. Tất cả chúng ta đều sẽ có cơ hội. Hãy giải quyết chuyện này trước đã, okay? Để ta qua.”

Từ khoé mắt, tôi thấy Sharon và Maggie lùi lại phía sau đám đông, tan biến đi trước sự phục hồi của lý lẽ. Thực ra, hơn bất kì điều gì khác, là tránh khỏi những gì dính dáng tới tôi.

Cả hai người vẫn tiếp tục lườm nguýt Kyle sau khi đã khoá móng vuốt lại.

Jared và Ian là hai người cuối cùng Jeb đẩy sang bên. Tôi chạm vào cả hai cánh tay họ khi đi ngang qua, hi vọng giúp họ bình tĩnh lại.

“Okay, Kyle,” Jeb nói, vỗ vỗ báng súng vào lòng bàn tay ông. “Đừng có cố biện hộ làm gì, bởi vì chẳng có lý do nào hết. Giờ ta thực sự bị giằng xé giữa việc sút cậu ra ngoài và bắn cậu.”

Khuôn mặt nhỏ, nhợt nhạt dưới lớp da rám nắng đậm của cô gái ló ra khỏi khuỷu tay Kyle lần nữa với mái tóc xoăn dài hợp mốt màu đen. Miệng cô gái há hốc kinh hoàng, đôi mắt đen của cô ấy hoảng loạn. Tôi nghĩ tôi có thể nhìn thấy một chút lấp lánh trong đôi mắt ấy, một ánh bạc đằng sau màu đen.

“Nhưng ngay lúc này, hãy làm mọi người bình tĩnh lại đã.” Jeb quay lại, khẩu súng để ngang người, và đột nhiên trông như là ông đang canh gác cho Kyle và khuôn mặt nhỏ bé đằng sau anh ta vậy. Ông lườm đám đông. “Kyle có khách, và mấy người đang làm cô bé sợ chết khiếp đấy. Ta nghĩ tất cả các vị có thể cư xử đàng hoàng hơn một chút. Giờ, tất cả mọi người ra ngoài và đi làm cái gì đó có ích đi. Đám dưa của ta đang chết khát. Ai đó phải làm gì đó, nghe rõ chưa?”

Ông chờ cho đến khi đám đông rì rầm chầm chậm tản ra. Giờ khi tôi đã nhìn được mặt họ, tôi có thể nói rằng dù thế nào họ cũng đã vượt qua chuyện này rồi. Việc này không tệ lắm, sau những gì mà họ sợ hãi suốt mấy ngày qua. Phải, Kyle là một tên ngốc chỉ biết đến mình, dường như mặt họ đang nói lên điều đó, nhưng ít nhất anh ta đã quay lại, không có gì bị đe doạ. Không di tản, không có mối nguy từ những Người truy tìm. Dù sao thì cũng không hơn lúc bình thường. Anh ta đã mang về một con sâu khác, nhưng rồi, chẳng phải thời gian này trong hang đầy sâu hay sao?

Nó chỉ không còn là việc gây sốc như trước nữa.

Rất nhiều người trở lại với bữa trưa dang dở của họ, những người khác trở lại với thùng tưới, những người khác về phòng. Rất nhanh chỉ còn lại Jared, Ian, và Jamie ở lại bên cạnh tôi (Mình phát hiện ra có vẻ nv chính trong truyện rất ít đến lượt phải làm việc, toàn có thời gian nhởn nhơ, haha). Jeb nhìn vào ba người đó với khuôn mặt bực bội; miệng ông há ra, nhưng trước khi ông có thể ra lệnh cho họ đi ra lần nữa, Ian đã nắm lấy tay tôi, rồi Jamie nắm lấy tay kia. Tôi cảm thấy một bàn tay khác ở cổ tay mình, ngay trên tay Jamie.

Jared.

Jeb đảo mắt trước cách họ gắn chính họ vào tôi để tránh bị tống ra, rồi ông quay lưng lại chúng tôi.

“Cám ơn, Jeb,” Kyle nói.

“Câm đi, Kyle. Câm miệng thối của cậu lại. Ta cực kì nghiêm túc về chuyện bắn cậu đó, đồ giòi bọ vô dụng.”

Có một tiếng khóc thút thít đằng sau lưng Kyle.

“Okay, Jeb. Nhưng bác có thể để giành những lời đe doạ giết người đến khi chúng ta ở riêng được không. Cô ấy sợ hãi đủ rồi. Bác có nhớ những chuyện thế này đã khiến Wanda sợ đến thế nào không.” (ai gây ra chứ hả?) Kyle cười với tôi – tôi cảm thấy sự choáng váng lướt qua mặt mình để phản ứng lại anh ta – và rồi anh ta quay sang cô gái đang trốn sau lưng mình với biểu cảm dịu dàng nhất mà tôi từng thấy trên mặt anh ta. “Thấy không, Sunny? Đây là Wanda, người mà tôi đã kể với em. Cô ấy sẽ giúp chúng ta – cô ấy sẽ không để ai làm hại em, giống như tôi.”

Cô gái – mà cô ấy đã là một phụ nữ chưa nhỉ? Cô ấy rất nhỏ, nhưng đã phảng phất những đường cong trên người cô ấy ám chỉ rằng cô ấy trưởng thành nhiều hơn kích thước của mình – nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt mở to sợ hãi. Kyle đặt cánh tay anh ta quanh eo cô ấy, và cô ấy để anh ta kéo mình vào một bên người anh ta. Cô ấy bám lấy chỗ đó, như thể anh ta là một cái mỏ neo, một phao cứu sinh của cô ấy vậy.

“Kyle nói đúng.” Tôi chưa từng nghĩ tôi sẽ nói câu đó. “Tôi sẽ không để ai làm hại em. Tên em là Sunny phải không?” tôi khẽ khàng hỏi.

Đôi mắt cô gái liếc nhanh lên mặt Kyle.

“Không sao. Em không cần phải sợ Wanda. Cô ấy cũng giống như em.” Anh ta quay sang tôi. “Tên thật của cô ấy dài hơn – cái gì đó về băng.”

“Sunlight Passing Through the Ice,” (Ánh mặt trời lướt qua mặt băng) cô ấy thì thầm với tôi.

Tôi nhìn thấy mắt Jeb sáng lên với sự tò mò không dập tắt được của ông.

“Mặc dù vậy cô ấy không phiền khi bị gọi là Sunny. Cô ấy nói thế cũng hay,” Kyle đảm bảo với tôi.

Sunny gật đầu. Đôi mắt cô ấy đáo từ mặt tôi trở lại mặt Kyle và ngược lại. Những người đàn ông khác hoàn toàn im lặng và bất động. Tôi có thể thấy là cái vòng người nhỏ bình tĩnh đã xoa dịu cô ấy một chút. Cô ấy chắc phải cảm thấy sự thay đổi trong bầu không khí. Không có chút ác ý nào nhắm vào cô ấy, không có một tí nào.

“Tôi cũng đã từng là một Gấu, Sunny à,” tôi bảo cô ấy, cố làm cô ấy cảm thấy thoải mái hơn một chút. “Lúc đó họ gọi tôi là Lives in the Stars. Ở đây là Wanderer.”

“Lives in the Stars,” cô ấy thì thào, vì lý do gì đó đôi mắt cô ấy lại mở to hơn một cách không thể nào tin được. “Rides the Beast.”

Tôi nén lại một tiếng rên. “Tôi đoán em đã sống ở thành phố pha lê thứ hai.”

“Vâng. Tôi đã nghe câu chuyện đó rất nhiều lần…”

“Em có thích làm một Gấu không, Sunny?” tôi vội hỏi. Tôi không thực sự muốn đào sâu vào tiểu sử của mình lúc này. “Em có hạnh phúc ở đó không?”

Khuôn mặt cô ấy nhăn nhó trước những câu hỏi của tôi; đôi mắt cô ấy khoá vào mặt Kyle và đong đầy nước mắt.

“Tôi xin lỗi,” tôi xin lỗi ngay lập tức, cũng nhìn vào Kyle để chờ một lời giải thích.

Anh ta vỗ vào cánh tay cô ấy. “Đừng sợ. Em sẽ không bị đau. Tôi hứa.” Tôi gần như không thể nghe rõ câu trả lời thì thào của cô ấy. “Nhưng tôi thích ở đây. Tôi muốn nói vậy.”

Những lời của cô ấy làm một cục nghẹn dâng lên cổ họng tôi.

“Tôi biết, Sunny. Tôi biết rồi.” Kyle đặt bàn tay lên gáy cô ấy và ôm cô ấy vào ngực mình trong một cử chỉ dịu dàng đến nỗi khiến mắt tôi nhức nhối.

Jeb hắng giọng, Sunny giật mình và co rúm lại. Thật dễ dàng tưởng tượng ra trạng thái bấn loạn mà cô ấy đang gặp phải. Linh thể không được sinh ra để đối mặt với bạo lực và kinh hoàng.

Tôi nhớ lại rất lâu trước đây khi Jared thẩm vấn tôi; anh đã hỏi tôi có giống những linh thể khác không. Tôi không giống, và cả linh thể khác mà họ phải xử lý, Người truy tìm của tôi cũng không. Tuy nhiên, dường như Sunny lại càng nhấn mạnh tố chất dịu dàng, nhút nhát của giống loài tôi; chúng tôi chỉ mạnh mẽ khi trong số lượng áp đảo mà thôi.

“Xin lỗi, Sunny,” Jeb nói. “Không định làm cháu sợ hãi đâu. Có lẽ chúng ta nên ra khỏi đây.” Đôi mắt ông quét qua hang động, nơi vài người vẫn còn nấn ná ở lối ra, trố mắt ra nhìn chúng tôi. Ông lườm Reid và Lucina, và họ lẩn xuống hành lang về phía bếp.

“Có lẽ nên tới chỗ Doc,” Jeb nói tiếp với một tiếng thở dài, dành cho cô gái nhỏ sợ hãi một cái nhìn tiếc nuối. Tôi đoán ông buồn vì bị bỏ lỡ mất những câu chuyện mới.

“Đúng rồi,” Kyle nói. Anh ta vẫn giữ cánh tay thật chặt quanh cái eo nhỏ của Sunny và kéo cô ấy đi cùng anh ta về phía đường hầm phía nam.

Tôi đi theo ngay sau, kéo cả những người vẫn còn dính lấy tôi theo.

Jeb dừng bước, và tất cả chúng tôi dừng với ông. Ông thúc báng súng vào hông Jamie.

“Không phải tới trường hả, nhóc?”

“Au, Bác Jeb, làm ơn đi mà? Làm ơn? Cháu không muốn bỏ lỡ -“

“Mang cái mông cháu lại lớp học ngay.”

Jamie xoay ánh mắt bị tổn thương sang tôi, nhưng Jeb hoàn toàn đúng. Đây không phải là việc tôi muốn Jamie nhìn thấy. Tôi lắc đầu với nó.

“Em có thể gọi bà Trudy trên đường đi không?” tôi hỏi. “Doc cần bà ấy giúp.”

Hai vai của Jamie thõng xuống, và nó kéo tay nó ra khỏi tay tôi. Tay của Jared trượt từ chỗ cổ tay tôi xuống thế chỗ ngay.

“Em lỡ mất mọi chuyện,” Jamie rên lên khi nó quay đi theo hướng khác.

“Cám ơn, Jeb,” tôi thì thầm khi Jamie đã ra khỏi tầm nhìn.

“Ừ.” Đường hầm dài dường như tối hơn trước vì tôi có thể cảm thấy sự sợ hãi phát ra từ người con gái đang đi trước tôi.

“Không sao,” Kyle lẩm bẩm với cô ấy. “Không có gì làm hại em được, và có tôi ở đây.”

Tôi tự hỏi người đàn ông lạ lùng đã trở về trong hình hài của Kyle này là ai. Họ đã kiểm tra mắt anh ta chưa nhỉ? Tôi không thể nào tin được anh ta mang trong cái thân thể to lớn giận dữ ấy tất cả những sự dịu dàng này.

Chắc hẳn là vì anh ta đã có lại Jodi, đã ở quá gần với thứ mà anh ta muốn. Thậm chí khi biết rằng đây chính là cơ thể của Jodi của anh ta, tôi vẫn ngạc nhiên khi thấy anh ta có thể dành quá nhiều sự tử tế cho linh thể bên trong nó như thế. Tôi đã tưởng rằng một tình yêu như thế là quá lớn với anh ta.

“Người hàn gắn thế nào rồi?” Jared hỏi tôi.

“Bà ấy đã tỉnh lại, ngay trước khi em đi tìm mọi người,” tôi nói.

Tôi nghe thấy nhiều hơn một tiếng thở dài nhẹ nhõm trong bóng tối.

“Mặc dù vậy bà ấy rất mất phương hướng, và rất sợ hãi,” tôi cảnh báo tất cả bọn họ. “Bà ấy không thể nhớ được tên của mình. Doc đang ở với bà ấy. Bà ấy thậm chí sẽ còn sợ hơn nữa khi nhìn thấy tất cả mọi người. Cố im lặng và cử động chậm thôi, okay?”

“Rồi, rồi,” những giọng nói thì thầm trong bóng tối.

“Và, Jeb à, bác có nghĩ bác có thể cất khẩu súng đi được không? Bà ấy vẫn hơi sợ con người.”

“Ừ - okay,” Jeb trả lời.

“Sợ con người ư?” Kyle lẩm bẩm.

“Chúng ta là những kẻ xấu,” Ian nhắc nhở anh ta, nắm chặt tay tôi.

Tôi siết lại, mừng vì hơi ấm trong sự động chạm của anh, áp lực từ những ngón tay anh.

Tôi còn cảm nhận được một bàn tay ấm áp quanh tay mình bao lâu nữa? Lần cuối cùng tôi còn bước xuống đường hầm này là khi nào? Có phải là lần này không?

Không. Vẫn chưa đâu, Mel thì thầm.

Tôi đột ngột run rẩy. Bàn tay Ian siết lại lần nữa, và cả tay Jared cũng vậy.

Chúng tôi đi trong im lặng vài phút.

“Kyle à?” giọng nói rụt rè của Sunny hỏi. “Sao?”

“Em không muốn trở lại với Gấu.”

“Em không cần phải trở lại. Em có thể đi nơi nào đó khác.”

“Nhưng em không thể ở lại đây à?”

“Không. Tôi xin lỗi, Sunny à.”

Có một tiếng nấc trong hơi thở của cô ấy. Tôi mừng vì trời đã tối. Không ai có thể nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên mặt tôi. Tôi không còn bàn tay nào rảnh để gạt chúng đi, vì thế tôi cứ để chúng rơi xuống áo mình.

Cuối cùng chúng tôi cũng tới được cuối đường hầm. Ánh sáng mặt trời toả ra từ cửa bệnh viện, phản chiếu những hạt bụi li ti nhảy múa trong không khí. Tôi có thể nghe thấy tiếng rì rầm của Doc ở bên trong.

“Tốt lắm,” anh ta đang nói. “Cứ nghĩ về các chi tiết. Bà đã biết địa chỉ cũ của mình rồi – tên bà không thể còn xa nữa, ơ? Cảm giác thế nào? Không thoải mái à?”

“Cẩn thận,” tôi thì thầm.

Kyle dừng lại ở cửa hầm hình vòng cung và ra hiệu cho tôi đi vào trước, Sunny vẫn bám lấy một bên người anh ta.

Tôi hít một hơi dài và từ từ đi vào trong chỗ của Doc. Tôi tuyên bố sự hiện diện của mình bằng một tông giọng thấp, đều đều. “Xin chào.”

Vật chủ của Người hàn gắn giật mình và bật ra một tiếng kêu.

“Lại là tôi mà,” tôi nói để trấn an bà ta.

“Đó là Wanda,” Doc nhắc bà ta nhớ.

Người phụ nữ giờ đã ngồi dậy, và Doc đang ngồi bên cạnh bà ta với hai bàn tay đặt trên cánh tay bà.

“Đó là một linh thể,” người phụ nữ thì thầm lo lắng với Doc.

“Phải, nhưng cô ấy là bạn.”

Người phụ nữ nhìn tôi nghi ngại.

“Doc à? Anh có thêm vài người khách nữa. Thế có sao không?”

Doc nhìn vào người phụ nữ. “Tất cả những người này đều là bạn, nhé? Thêm nhiều con người nữa cùng sống với tôi trong hang này. Không có ai từng nghĩ đến chuyện làm hại bà cả. Họ có thể vào không?”

Người phụ nữ do dự, rồi gật đầu một cách cảnh giác. “Okay,” bà ta thì thầm.

“Đây là Ian,” tôi nói, chỉ về phía anh. “Và Jared, và Jeb.” Từng người một, họ bước vào trong phòng và đứng cạnh tôi. “Và đây là Kyle và… ừ, Sunny.”

Đôi mắt Doc mở lớn khi Kyle bước vào phòng, với Sunny dính chặt một bên người anh ta.

“Còn ai nữa không?” người phụ nữ thì thào.

Doc hắng giọng, cố gắng làm mình bình thản. “Còn. Có rất nhiều người sống ở đây. Tất cả… à, phần lớn là con người,” anh ta nói thêm, nhìn chằm chằm vào Sunny.

“Trudy đang trên đường tới,” tôi bảo Doc. “Có lẽ Trudy có thể…” tôi liếc vào Sunny và Kyle. “… tìm một phòng cho … bà ấy nghỉ ngơi?”

Doc gật đầu, mắt vẫn trợn tròn. “Ý kiến hay.”

“Ai là Trudy?” người phụ nữ thì thầm.

“Bà ấy rất tốt. Bà ấy sẽ chăm sóc bà.”

“Bà ấy là người, hay giống như thứ kia?” bà ta gật đầu về phía tôi.

“Bà ấy là người.”

Có vẻ như việc đó làm tâm trí người phụ nữ dịu lại.

“Ôi,” Sunny hổn hển đằng sau tôi.

Tôi quay lại để thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm và những chiếc bình đựng hai Người hàn gắn. Chúng được đặt ở giữa bàn của Doc, đèn trên đỉnh sáng ánh đỏ. Trên sàn trước cái bàn là chỗ bảy chiếc bình còn lại được đặt một cách lộn xộn.

Những giọt nước mắt trào lên khoé mắt Sunny lần nữa, và cô ấy úp mặt vào ngực Kyle.

“Em không muốn đi! Em muốn ở lại với anh,” cô ấy rên rỉ với người đàn ông to lớn mà dường như cô ấy hoàn toàn tin cậy.

“Tôi biết, Sunny à. Tôi xin lỗi.”

Sunny bật khóc nức nở.

Tôi chớp mắt thật nhanh, cố giữ những giọt nước mắt của chính mình khỏi rơi ra. Tôi vượt qua khoảng cách ngắn ngủi tới chỗ Sunny đang đứng, và vuốt mái tóc đen khoẻ mạnh của cô ấy.

“Tôi cần nói chuyện với cô ấy một phút, Kyle à,” tôi lầm rầm.

Anh ta gật đầu, khuôn mặt rối bời, và kéo cô gái đang đeo cứng lấy một bên người anh ta ra.

“Không, không,” cô ấy van xin.

“Không sao đâu,” tôi hứa. “Anh ấy sẽ không đi đâu cả. Tôi chỉ muốn hỏi em vài câu hỏi thôi.”

Kyle xoay cô ấy đối mặt với tôi, và cánh tay cô ấy bám quanh tôi. Tôi kéo cô ra góc xa của căn phòng, càng xa khỏi người phụ nữ không tên càng tốt. Tôi không muốn cuộc nói chuyện của chúng tôi làm cho vật chủ của Người hàn gắn bối rối hay sợ hãi hơn hiện giờ nữa. Kyle đi theo, luôn cách chúng tôi vài inch. Chúng tôi ngồi xuống sàn, giáp mặt với bức tường.

“Trời ạ,” Kyle lẩm bẩm. “Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ thế này. Việc này thực sự rắc rối.”

“Làm thế nào anh tìm được cô ấy? Và bắt cóc cô ấy?” tôi hỏi. Cô gái đang nức nở không hề phản ứng khi tôi hỏi anh ta; cô ấy chỉ tiếp tục khóc lóc trên vai tôi. “Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cô ấy lại thế này?”

“Tôi tưởng cô ấy có thể ở Las Vegas. Tôi tới đó trước, trước khi tới Portland. Biết không, Jodi thực sự rất gần gũi với mẹ cô ấy, và đó là nơi Doris đã sống. Sau khi đã thấy cô thế nào với Jared và thằng nhóc, tôi nghĩ rằng có lẽ cô ấy sẽ tới đó, thậm chí cả khi cô ấy không phải là Jodi. Và tôi đã đúng. Tất cả họ đều ở lại trong ngôi nhà cũ đó, ngôi nhà của Doris: Doris, và chồng bà ta, Warren – họ có những cái tên khác, nhưng tôi không nghe rõ lắm – và Sunny. Tôi theo dõi họ suốt ngày, cho tới khi đêm xuống. Sunny ở trong phòng cũ của Jodi, một mình. Tôi lẻn vào trong sau khi họ đã đi ngủ hàng giờ. Tôi kéo Sunny dậy, ném cô ấy qua vai, và nhảy ra khỏi cửa sổ. (Đúng là xì tai của Kyle) Tôi tưởng cô ấy sẽ bắt đầu thét lên, vì thế tôi đã định trở lại chỗ xe jeep ngay. Rồi tôi phát hoảng vì cô ấy chẳng kêu thét gì hết. Cô ấy quá im lặng! Tôi sợ là cô ấy đã… cô biết đấy. Giống như người đàn ông chúng tôi đã từng bắt được.”

Tôi co rúm lại – tôi mới có một kí ức gần đây thôi.

“Thế là tôi kéo cô ấy khỏi vai mình, và thấy cô ấy vẫn còn sống, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, mắt mở to thao láo. Vẫn không la hét. Tôi mang cô ấy trở lại xe jeep. Tôi đã định sẽ trói cô ấy lại, nhưng… trông cô ấy không khổ sở đến thế. Ít nhất cô ấy không cố trốn đi. Vì thế tôi chỉ thắt dây an toàn cho cô ấy và lái xe đi.

“Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi một lúc rồi, rồi cuối cùng cô ấy cũng nói. “Anh là Kyle,” và tôi nói, “Phải, cô là ai?” và cô ấy nói với tôi tên cô ấy. Mà nó là cái gì ấy nhỉ?”

“Sunlight Passing Through the Ice,” Sunny thì thầm rạn vỡ. “Mặc dù vậy em thích cái tên Sunny. Nó rất hay.”

“Dù sao,” Kyle nói tiếp sau khi hắng giọng. “Cô ấy không phiền phải nói chuyện một tí nào. Cô ấy không sợ sệt như tôi đã tưởng. Vì thế cô ấy nói chuyện.” Anh ta im lặng một lúc. “Cô ấy rất hạnh phúc được gặp tôi.”

“Tôi lúc nào cũng mơ về anh ấy,” Sunny thì thầm với tôi. “Mỗi đêm. Tôi cứ hi vọng những Người truy tìm tìm được anh ấy; tôi rất nhớ anh ấy… Khi tôi trông thấy anh ấy, tôi đã tưởng đó lại là những giấc mơ cũ.”

Tôi nuốt nước bọt thành tiếng.

Kyle vươn tay qua tôi để đặt bàn tay lên má cô ấy.

“Cô ấy là một đứa trẻ ngoan ngoãn, Wanda à. Chúng ta không thể gửi cô ấy đến một nơi nào đó thật đẹp ư?”

“Đó là điều tôi đang định hỏi cô ấy. Em đã từng sống ở những đâu, Sunny?”

Tôi mơ hồ nhận ra những giọng nói khe khẽ của mọi người, chào Trudy. Chúng tôi đang quay lưng về phía họ. Tôi muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi cũng mừng vì không bị phân tâm. Tôi cố tập trung vào linh thể đang khóc lóc.

“Chỉ mới ở đây và với loài Gấu. Tôi đã ở đó năm vòng đời. Nhưng tôi thích ở đây hơn. Tôi thậm chí còn chưa qua hết một phần tư vòng đời ở đây!”

“Tôi biết. Tin tôi đi, tôi hiểu mà. Mặc dù vậy có nơi nào khác mà em từng mong muốn tới không? Hành tinh Hoa chẳng hạn? Ở đó rất đẹp; tôi đã từng tới rồi.”

“Tôi không muốn trở thành một cái cây,” cô ấy lẩm bẩm vào vai tôi.

“Nhện…” tôi bắt đầu, nhưng rồi giọng tôi trượt đi. Nhện không phải là một hành tinh thích hợp cho Sunny.

“Tôi mệt mỏi với giá lạnh rồi. Và tôi thích màu sắc.”

“Tôi biết.” Tôi thở dài. “Tôi vẫn chưa từng làm một Cá heo, nhưng tôi nghe nói ở đó cũng đẹp. Màu sắc, sự chuyển động, gia đình…”

“Tất cả chúng đều rất xa xôi. Vào lúc tôi tới được bất kì nơi nào, Kyle đã… Anh ấy đã…” Cô ấy nấc lên và rồi lại tiếp tục khóc.

“Cô không có sự lựa chọn nào khác ư?” Kyle sốt ruột hỏi. “Chẳng phải ngoài đó còn rất nhiều hành tinh hay sao?”

Tôi có thể nghe thấy tiếng Truday nói chuyện với vật chủ của Người hàn gắn, nhưng tôi bỏ ngoài tai ý nghĩa của chúng. Hãy để cho con người chăm sóc lẫn nhau trong lúc này.

“Không phải những nơi mà mấy con tàu vũ trụ đó sẽ tới,” tôi bảo anh ta, lắc đầu. “Có rất nhiều thế giới, nhưng chỉ có một vài, phần lớn là những hành tinh trẻ, là còn có thể định cư được. Và tôi xin lỗi, nhưng Sunny à, tôi phải gửi em đi thật xa. Những Người truy tìm muốn tìm các bạn của tôi ở đây, và họ sẽ mang em trở lại nếu có thể, để em chỉ đường cho họ.”

“Tôi không biết đường,” cô ấy nức nở. Vai tôi đã ướt đẫm những giọt nước mắt của cô ấy. “Anh ấy đã bịt mắt tôi.”

Kyle nhìn lên tôi như là tôi có thể tạo ra điều kì diệu nào đó để mọi chuyện đều hoàn hảo. Giống như những liều thuốc mà tôi đã mang lại, một kiểu ma thuật nào đó. Nhưng tôi biết rằng tôi đã hết cả ma thuật rồi, hết cả kết thúc có hậu rồi – ít nhất là cho phần của những linh thể.

Tôi nhìn vô vọng trở lại Kyle. “Chỉ có Gấu, Hoa, và Cá heo mà thôi,” tôi bảo anh ta. “Tôi sẽ không gửi cô ấy tới Hành tinh Lửa.”

Cô gái bé nhỏ rùng mình trước cái tên ấy.

“Đừng lo, Sunny à. Em sẽ thích loài Cá heo. Họ rất tốt. Tất nhiên là họ rất tốt rồi.”

Cô ấy nức nở dữ hơn.

Tôi thở dài và nói tiếp.

“Sunny, tôi cần hỏi em về Jodi.”

Kyle cứng người bên cạnh tôi.

“Chuyện gì về cô ấy?” Sunny lẩm bẩm.

“Cô ấy có… có ở đó cùng với em không? Em có thể nghe thấy cô ấy không?”

Sunny sụt sịt và nhìn lên tôi. “Tôi không hiểu ý cô là gì.”

“Cô ấy có bao giờ nói chuyện với em không? Em có bao giờ nhận thức được những ý nghĩ của cô ấy không?”

“Của… cơ thể tôi ư? Những ý nghĩ của cô ấy ư? Cô ấy không có ý nghĩ nào cả. Giờ tôi đang ở đây.”Tôi chầm chậm gật đầu.

“Thế có tệ lắm không?” Kyle thì thầm.

“Tôi không biết đủ để trả lời. Nhưng có thể là không tốt.”

Đôi mắt Kyle siết lại.

“Em đã ở đây bao lâu rồi, Sunny?”

Cô ấy nhíu mày, suy nghĩ. “Bao lâu rồi, hở Kyle? Năm năm? Sáu năm? Anh biến mất trước khi em về nhà.”

“Sáu,” anh ta nói.

“Và em bao nhiêu tuổi?” tôi hỏi cô ấy.

“Tôi hai mươi bảy.”

Tôi rất ngạc nhiên – cô ấy thực quá nhỏ bé, quá trẻ trung. Tôi không thể tin là cô ấy nhiều hơn Melanie những sáu tuổi.

“Tại sao việc đó lại quan trọng?” Kyle hỏi.

“Tôi không chắc. Có vẻ như là ai đó càng làm người lâu trước khi trở thành một linh thể thì họ càng có nhiều cơ hội… quay trở về. Phần trăm thời gian họ trải qua là con người càng lớn, thì họ càng có nhiều kí ức, nhiều mối liên hệ, càng nhiều năm được gọi bằng đúng tên mình… tôi không biết.”

“Hai mươi mốt năm có đủ không?” anh ta hỏi, giọng nói tuyệt vọng.

“Tôi đoán chúng ta phải xem xem.”

“Thế không công bằng!” Sunny van nài. “Tại sao cô lại được ở lại? Tại sao tôi không thể, còn cô thì có?”

Tôi phải nuốt nước bọt rất to. “Việc đó không công bằng, phải không? Nhưng tôi không ở lại, Sunny à. Tôi cũng phải đi. Và sớm thôi. Có thể chúng ta sẽ đi cùng với nhau.” Có lẽ cô ấy sẽ hạnh phúc hơn nếu nghĩ rằng tôi cùng đi với cô ấy tới Hành tinh Cá heo. Tới lúc cô ấy biết là không phải, Sunny sẽ có một vật chủ khác với những cảm xúc khác và không còn gắn kết với con người bên cạnh tôi nữa. Có lẽ vậy. Dù sao, lúc đó cũng đã quá trễ. “Tôi phải đi, Sunny à, cũng như cô. Tôi cũng phải trả lại cơ thể của mình.”

Và rồi giọng nói của Ian, cộc lốc và cứng rắn, phá vỡ sự im lặng như cú vụt của một sợi roi.

“Cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.