Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ

Chương 21: Chương 21




Phù Niệm Niệm mặc một bộ y phục màu trắng, mặc dù y phục màu sáng nổi bật lên vẻ yêu kiều quyến rũ động lòng người, nhưng gạch cua cùng vỏ cua ở trong nước canh bắn tung tóe, vẫn để lại trên y phục một mảng lốm đốm vô cùng nổi bật ở ngay tay áo Phù Niệm Niệm.

"Ai nha, Niệm Niệm ngươi thật đúng là không cẩn thận." Phù Oanh Oanh làm bộ đứng lên, tiến lên xoa loạn một trận, đem vết tích kia càng khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Quần áo như thế tự nhiên càng trở nên chật vật, huống chi hôm nay còn có người ngoài ở đây, Phù Oanh Oanh nghĩ Phù Niệm Niệm chỉ có thể ngoan ngoãn ra khỏi bữa tiệc, coi như đổi y phục rồi lại đến, thì nàng cũng đã trở thành trò cười cho người khác.

Huống chi mấy hài tử này còn chưa kính trà cho phu tử, áp lực càng lớn, Phù Niệm Niệm giờ phút này mà rời tiệc, tự nhiên sẽ lưu lại ấn tượng không tốt ở trước mặt phu tử.

Chu thị cùng Tôn thị ngồi ở cùng trên một bàn tự nhiên là đem toàn bộ những động tác nhỏ này thu vào đáy mắt, Tôn thị vẫn duy trì bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt, chờ các nữ quyến nháo ra chuyện mới định xử lý.

Mà Chu thị thấy Phù Niệm Niệm không lên tiếng, trên mặt cũng không có bất kỳ thần sắc bối rối gì, mình cũng không tốt bao biện thay, liền tiếp tục đánh giá hành động của Phù Niệm Niệm.

Chỉ thấy Phù Niệm Niệm cúi đầu hỏi Nhuyễn Nguyễn ăn no chưa, tựa hồ là dáng vẻ muốn rời tiệc, Phù Oanh Oanh cực kỳ đắc ý, thản nhiên về trên ghế mình dự định ngồi xuống.

Mà trên mặt Phù Niệm Niệm vẫn duy trì vẻ thong dong hào phóng, chỉ thừa dịp Phù Oanh Oanh xoay người lại chỗ, nhẹ nhàng câu một cước về phía cái ghế của Phù Oanh Oanh.

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, Phù Oanh Oanh đặt mông ngồi trên mặt đất.

Động tĩnh không nhỏ khiến tất cả mọi người dồn ánh mắt lại nhìn, Phù Oanh Oanh đang muốn mở miệng oán hận, chỉ thấy Tứ gia Nhiễm Mính vẻ mặt tức giận, hướng phía Phù Oanh Oanh quăng một ánh mắt.

Tôn thị giống như cười mà không phải cười, một bên là bất mãn đối với Phù Oanh Oanh, một bên dường như lại đối với chuyện này rất là hài lòng.

Lời nói sớm đã đến bên miệng, nhưng Phù Oanh Oanh giống như nuốt phải hạt cát, cái gì cũng nói không ra.

Nàng đành phải hậm hực ngừng nói, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên, xấu hổ không chịu nổi.

Lúc này Phù Niệm Niệm mới cau mày ngồi xuống, sâu kín nói với Phù Oanh Oanh: "Tứ thẩm làm sao giống như Niệm Niệm không cẩn thận? Ngày sau vẫn là nên chú ý một chút."

Nàng lại thấp giọng, "Ta nghe nói ngã nhiều thì càng không dễ dàng sinh dưỡng."

Phù Niệm Niệm nói bất động thanh sắc đem vỏ cua trên bàn phủi trên người Phù Oanh Oanh, nước canh đọng tự nhiên cũng dính lên y phục Phù Oanh Oanh.

"Ngươi muốn làm gì? Cách ta xa một chút." Phù Oanh Oanh trừng mắt nàng, ánh mắt không có chút thiện ý nào, một tay gạt tay Phù Niệm Niệm đang đỡ lấy mình ra.

Giống như là tái hiện lại khi còn nhỏ bị bắt nạt hết lần này đến lần khác, ở trước mắt tất cả mọi người, vỏ cua theo từng tiếng kinh hô rơi ở trên người Phù Niệm Niệm.

Chu thị lúc này nhảy ra hát đệm: "Ai nha, Niệm Niệm xiêm y của ngươi đều bị làm ô uế rồi."

Phù Niệm Niệm cau mày một cái, "Thẩm thẩm đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn thay người nhặt những vật này đi, dìu ngươi lên."

"Ngươi ít giả vờ đáng thương đi, rõ ràng chính là ngươi.." Dưới cơn thịnh nộ Phù Oanh Oanh giơ tay lên, dự định hung hăng cho Phù Niệm Niệm một bạt tai.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nhiễm Mính một phát bắt được tay Phù Oanh Oanh giơ lên, lạnh lùng nói: "Ngươi quậy đủ chưa."

"Tứ thúc đừng nóng giận, tứ thẩm cũng là bị chọc tức, còn phải trách ta quá xúc động, không nhanh nhạy, khiến thẩm thẩm tức giận, làm thẩm thẩm hiểu lầm." Phù Niệm Niệm cúi đầu xuống, "Để các vị trưởng bối chê cười, ta bây giờ liền bồi tứ thẩm đi thay quần áo, nhận lỗi trước tứ thẩm."

Nói đến mức này, Nhiễm Mính tức giận nhìn Phù Oanh Oanh nói: "Niệm Niệm chân thành như thế, ngươi còn không mau đi?"

Phù Niệm Niệm đứng dậy cáo từ mọi người, quần áo nàng mặc dù ô uế, nhưng người vẫn như cũ tự nhiên nhàn nhã, không chút mất lễ phép nào, càng làm nổi bật Phù Oanh Oanh không phân biệt tình huống cố tình gây sự.

Trong lòng mọi người đều có cân đòn, Phù Niệm Niệm biết lễ nghĩa hiểu chuyện như thế, bị Phù Oanh Oanh làm bẩn quần áo cũng không tức giận buồn phiền, trong lòng tự nhiên đều rất có hảo cảm đối với Phù Niệm Niệm, mà một bên đối với bốn phòng tại bữa tiệc làm trò cười cho thiên hạ thì mất hết mặt mũi.

Phù Oanh Oanh sau khi rời tiệc tự nhiên không muốn lại đến, tiệc tối lúc này mới có thể bình an vô sự kết thúc.

Màn đêm đã buông xuống, Phù Niệm Niệm bỏ ra hơn nửa canh giờ kể chuyện xưa cho Nhuyễn Nguyễn, rốt cục mới khiến hắn ngoan ngoãn lên giường nằm.

Trong viện gió thổi cánh cửa khẽ lay động, phát ra tiếng động nhẹ.

Muốn đối phó với Phù Oanh Oanh rất dễ dàng, nhưng những địch nhân ở trong bóng tối kia lại không có chút vết tích nào.

Phù Niệm Niệm một lúc thì cảm thấy trong lòng trống rỗng, một lúc lại cảm thấy suy nghĩ hỗn tạp ngập tràn trong đầu nàng như muốn phá ra ngoài.

Nàng có lẽ cần yên lặng một chút, thế là Phù Niệm Niệm đem cửa đẩy ra chút, cứ như vậy một người đi viện tử.

Đi dạo cũng chẳng có mục đích đi dạo, Phù Niệm Niệm không biết nên đi đâu, hôm nay náo loạn ra như thế này, nếu là Nhiễm Chính hỏi tới, nàng đương nhiên là muốn thêm mắm thêm muối bán thảm một phen, cho dù như thế khiến nàng cảm thấy vô cùng không quen, nàng cũng không có biện pháp.

Suy nghĩ xuất thần nàng bất tri bất giác liền đi tới ngoại viện, Phù Niệm Niệm cẩn thận xem xét, phát giác nơi này dường như là nơi ở của Oánh Nương cùng Quất Thải.

Thiên viện cùng chính sảnh khác biệt, cũng không không cần thiết để đèn trên lối đi, huống chi đầu Oánh Nương không tốt lắm, chỗ ở này cũng xa nơi ở của những người khác, phá lệ khác chút.

Ban đêm chỉ cần ánh nến trong phòng Oánh Nương dập tắt, xung quanh sẽ hoàn toàn là đêm tối.

Đỉnh đầu Phù Niệm Niệm tuy có ánh trăng, nhưng dù sao cùng không thể cùng đèn đuốc so sánh, bầu không khí lờ mờ tĩnh mịch khiến cho người ta sinh ra chút sợ hãi, nếu là thường ngày, ai cũng sẽ không thừa dịp lúc ban đêm tới đây, cho dù là lạc đường ở đây cũng sẽ không ở lâu.

Thời điểm Phù Niệm Niệm ý thức được, đã không biết ở chỗ này sửng sốt bao lâu, nàng đang muốn nhấc chân trở về, chợt thấy có một bóng đen từ trong phòng Oánh Nương lóe lên chạy ra ngoài.

Đêm đen như vậy, chuyện hoa mắt nhìn lầm là quá bình thường, nhưng Phù Niệm Niệm lại nhớ tới lúc trước từ trong phòng Oánh Nương truyền đến âm thanh kỳ quái.

Hẳn là Oánh Nương thật sự có bí mật gì không muốn người khác biết? Phù Niệm Niệm vội vàng trừng mắt nhìn kỹ hướng đi bóng đen kia, xách váy bước nhỏ đi theo.

Người là ở phụ cận viện tử của nhị phòng biến mất, thời điểm Phù Niệm Niệm dò xét chợt phát hiện lùm cây bên cạnh rơi xuống thứ gì đó, nàng tập trung nhìn vào, là một khối ngọc bội, mà lại là ngọc bội nàng nhìn rất quen mắt, nàng nhớ kỹ Tô Huyên cũng có một khối cùng cái này rất giống, ngọc bội này hẳn là đồ vật mà Cẩm Y Vệ mới có.

Phù Niệm Niệm vừa cúi người xuống muốn lấy, môt cây chủy thủ thuận thế dán vào cổ của nàng.

Chủy thủ này sắc bén lạnh lẽo, ở trong đêm tối lờ mờ càng khiến cho người nhìn dựng tóc gáy.

Nhất là Phù Niệm Niệm da mịn thịt mềm, cho dù chỉ là nhẹ nhàng đụng một cái, có thể sẽ bị chủy thủ này làm bị thương.

Mà bụi cây một bên khác chính là nhị gia Nhiễm Thung cùng Tứ gia Nhiễm Mính vừa trở về, lúc này bọn hắn đang trò chuyện vui vẻ, mà hai người ngồi xổm đều rất ăn ý, ai cũng không lên tiếng.

"Lão tứ, hôm nay chuyện bữa tiệc ta nghe nói, không phải ta nói ngươi, đừng luôn luôn không có nhà, ngươi nên quản cái người của ngươi trong phòng kia, cùng đại phòng gây xích mích không có chỗ gì tốt."

Nhiễm Mính nghe tiếng ngả ngớn cười cười, "Nhị ca ánh mắt nhìn xa trông rộng, lời nói đương nhiên là đúng."

"Ngươi không nên ở chỗ này lấy lòng ta, nói cho Oanh Oanh mới là chính sự." Nhiễm Thung nói lời nói thấm thía, "Chúng ta cùng đại phòng từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, đừng để nàng làm ra chuyện xấu."

"Ngu xuẩn." Nhiễm Mính hững hờ tiếp một câu, "Nữ nhân, tất cả đều là ngu xuẩn."

Lời nói quen thuộc giống như như cây kim, hung hăng đem Phù Niệm Niệm không có chút phòng bị nào đâm một cái.

Nàng làm sao cũng sẽ không quên, đời trước Tô Huyên giết nàng, nói đến chính là câu này, thậm chí, ngay cả ngữ khí cùng âm điệu đều không có sai biệt.

Phù Niệm Niệm cảm thấy hô hấp mình liền cũng dừng lại, tất cả suy nghĩ trong nháy mắt đều tràn vào trong đầu của nàng, khiến nàng có chút hoảng hốt.

Chẳng lẽ Nhiễm Mính chính là Tô Huyên?

Chuyện này không có khả năng, Tô Huyên bị sung quân đến khu vực khô cằn kia những năm trước, Nhiễm Mính vẫn luôn ở kinh thành, huống chi ngay sau khi Anh quốc công phủ cùng Tô gia từ hôn liền đưa Phù Oanh Oanh gả vào Nhiễm gia, Tô Huyên cùng Nhiễm Mính hẳn là không thể nào gặp được nhau.

Thế nhưng từ sau khi Tô Huyên hồi kinh mỗi lần xuất hiện đều mang mặt nạ, Phù Niệm Niệm lại chưa thấy qua chân dung hắn, hẳn là cái gọi là hủy dung cũng là giả? Mà mục đích thực sự là che giấu tung tích? Phù Niệm Niệm nhíu mày, nàng tựa hồ quên còn có một thanh dao gác ở dưới cổ, mạng sống mình giờ phút này chính là như treo trên sợi tóc.

Ánh mắt Phù Niệm Niệm không khỏi hướng phía người chỗ tối kia liếc một chút, người này tất nhiên cùng Tô Huyên có quan hệ chặt chẽ gì đó không thể tách rời, cho nên đi theo hắn Phù Niệm Niệm mới có thể nhìn thấy Nhiễm Mính.

Trong đầu của nàng lập tức xuất hiện một cái kết quả rõ ràng, Tô Huyên cứu giá hồi kinh căn bản cũng không phải là Tô Huyên chân chính, mà là Nhiễm Mính giả trang.

Phù Niệm Niệm không khỏi lại nghĩ tới mối tình thắm thiết đời trước, nhớ tới mình nguyên lai là thay Nhiễm Mính đi trộm đồ vật Nhiễm Chính, nhớ tới đã từng thật cho là hắn thích chính mình mới cùng hắn tại trên giường triền miên vuốt ve an ủi.

Quả thật vô cùng buồn nôn.

Một bên khác Nhiễm Thung cùng Nhiễm Mính cũng không nói nhiều, tuần tự đi bộ rời đi.

Lúc trước bọn hắn còn ở đây hai người còn có thể kiềm chế lẫn nhau, nhưng bọn hắn vừa đi, tình huống liền bỗng nhiên nguy cấp, Phù Niệm Niệm rủ mắt xuống thấy đao sáng loáng, ngay cả một ngụm cũng không dám thở mạnh.

Thế nhưng là người cầm đao giấu ở trong bóng đêm, Phù Niệm Niệm căn bản không thấy rõ thân hình cùng tướng mạo của hắn.

Nàng cắn cắn môi dưới, đột nhiên hé mồm nói.

"Chúng ta làm giao dịch a? Chuyện ngươi cùng Oánh Nương yêu đương vụng trộm ta không nói ra, nhưng ta muốn ngươi ta giúp tra một chuyện."

"Ngươi liền không sợ ta trực tiếp giết ngươi?" Bóng đen cầm chủy thủ lạnh lùng hỏi.

Phù Niệm Niệm giả trang ra một bộ dáng vẻ tỉnh táo, "Không nói đến ngươi giết ta có thể từ Nhiễm phủ chạy ra hay không, ta nếu là đột nhiên chết, tự nhiên sẽ có người đem chuyện Nhiễm phủ có hạ nhân dâm loạn bẩm báo rõ ràng cho Nhiễm Chính, đến lúc đó hắn truy tra ra, ngươi chưa chắc sẽ chịu nổi."

"Ngươi muốn tra cái gì?"

"Anh quốc công phủ, tra năm đó thế tử Anh quốc công Phù Cận Cố đến tột cùng là thế nào chết."

"Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta có thể tra chuyện của Anh quốc công phủ?"

"Ta chính là biết, ngươi khẳng định có khả năng tra, nếu như muốn để cho ta đem bí mật của ngươi thủ khẩu như bình, ngươi dù sao cũng phải bớt chút công phu giúp ta một chút chuyện." Phù Niệm Niệm vô thức liếc ngọc bài trên đất, nàng chỉ một chút liền đem đường vân phía trên khắc ở trong đầu.

Người này tám phần là Cẩm Y Vệ, hắn tuyệt đối có năng lực đi thăm dò những chuyện cũ năm xưa không muốn người biết này.

Phù Niệm Niệm tự nhiên không tin dạng người này giấu ở trong phòng Oánh Nương chỉ là vì yêu đương vụng trộm, nha đầu Oánh Nương này phía sau còn có rất nhiều chuyện, vũng nước Nhiễm gia này, có lẽ thật rất sâu rất sâu.

Chủy thủ chiếu lóe lên hàn quang xẹt qua gương mặt Phù Niệm Niệm, nàng vô thức từ từ nhắm hai mắt hướng về sau nhích lại gần.

Đợi đến thời điểm mở mắt ra, bóng người sớm đã không biết đi nơi nào.

Phù Niệm Niệm lúc này mới cảm thấy phảng phất toàn thân đều mất hết sức lực, nàng thất hồn lạc phách đi về, mỗi một bước đều giống như giẫm ở trên bông, mềm mại lại vô lực.

Mới vừa đẩy cửa ra, Phù Niệm Niệm cả người liền sụp xuống dưới.

Mạt Lỵ vội vàng tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, đem Phù Niệm Niệm chân như nhũn ra đỡ đến cái ghế bên cạnh ngồi.

Phù Niệm Niệm ánh mắt đăm đăm, bỗng nhiên há miệng hỏi: "Mạt Lỵ, một người ngốc đến mức không phân biệt được đúng sai cùng một người xấu không thương tổn người vô tội, đến cùng ai đáng sống hơn ở trên đời này?"

"Thiếu phó vẫn chưa về, hôm nay phu nhân ở trến yến tiệc chịu ủy khuất.."

Mạt Lỵ coi là Phù Niệm Niệm trong lòng ủy khuất, vội vàng khuyên nàng, nhưng lời còn chưa nói hết, nàng lại nhìn thấy Phù Niệm Niệm ngồi ở trên ghế bỗng nhiên nở nụ cười..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.