Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 99: Có thể rút đao chém nước thì làm sao chứ




Đao của Yến Hành đao rất nhanh, từ lúc rút đao đến lúc chém xuống, khoảng thời gian này tồn tại rất ngắn. Thân đao phản chiếu ánh sáng vàng của trận pháp trước sơn môn, khi chém ra thì giống như là một sợi vàng.

Kiếm Lâm Viễn Quy ra khỏi vỏ rất chậm, thân kiếm và vỏ kiếm dày va chạm nhau, tiếng vang như mưa rào rơi trên lá sen khô. Khi kiếm của hắn rốt cục ra khỏi vỏ, đao ý của Yến Hành vừa vặn áp sát trước mắt.

“Keng —— “

Sợi vàng cùng trường kiếm tấn công, bỗng nhiên bắn ra ánh sáng vạn trượng, soi rõ tuyết đọng và lá khô trước người bọn họ. Lâm Viễn Quy nhìn thẳng sợi ánh sáng chói mắt, thuận theo tư thế rút kiếm, cổ tay hơi hất lên.

Sóc Nguyệt kiếm càng lộ vẻ mỏng manh khi so với Đoạn Thủy đao dày nặng. Chiêu kiếm này của Lâm Viễn Quy cũng không tính là một chiêu thức.

Nhưng Yến Hành lại phi thân vội vàng thối lui. Lùi lại hơn mười trượng.

“Leng keng leng keng—— “

Đồng thời cổ tay phất ra hơn hai mươi đao, ánh sáng vàng liên tiếp sáng lên, như rồng bơi lội giữa trời.

Áo bào của hắn đã sắp chạm đến thềm đá của sơn môn, không thể lui được nữa. Bèn ra mười đao, liên tiếp đụng độ với kiếm khí phát ra tiếng vang dày đặc và bén nhọn.

Tổng cộng ba mươi sáu đao, mới có thể hóa giải kiếm đầu tiên của đối phương.

Lâm Viễn Quy vẫn đứng tại chỗ, góc áo bào không nhúc nhích.

Chân nguyên hộ thể của Yến Hành bị kiếm khí cắt rời, tản ra khắp nơi. Mà lồng ngực của hắn nghèn nghẹn, vị tanh ngọt khó nén trong cổ họng, đành dứt khoát phun ra một búng máu trên mặt đất.

Đủ loại ý nghĩ về trận đấu này lúc trước đều trở nên vô dụng vào một khắc Lâm Viễn Quy xuất kiếm.

Yến Hành căn bản không biết đối phương mạnh bao nhiêu, cũng giống như không biết đại sư huynh rốt cục mạnh đến mức nào.

Chính như vừa nãy, đối phương chỉ rút kiếm ra khỏi vỏ mà thôi, rất tiện tay đẩy ra một đao mà hắn giữ thế đã lâu.

Thậm chí không dùng tới một kiếm Sóc Nguyệt trên Hoành Đoạn Sơn ánh sáng xanh vạn dặm, chỉ tùy tiện một chiêu ‘Thanh Vân Xuất Tụ’ cũng có thể đánh hắn như con chó.

Nếu đổi một người khác đối mặt với tình huống như thế này, thì chắc chắn sẽ nảy sinh tuyệt vọng trong lòng. Huống hồ kiếm thứ hai của Lâm Viễn Quy đã lên, con quạ đông ở xa xa kinh sợ bay đi, cành khô dưới chân cũng bị bẻ gãy. Hơn mười dặm dưới Thương Nhai sơn bị bao phủ trong kiếm ý dày đặc sắc bén, giống như một cái lưới che trời lấp đất.

Yến Hành phun ra máu xong, dùng mu bàn tay lau khóe miệng một cái. Không lùi không tránh, lần thứ hai xuất đao.

Một đao kia không có ánh sáng vàng, cũng không nhanh, bởi vì hắn không có mượn uy thế trợ giúp của đại trận hộ sơn nữa.

Gió dữ tựa vào đất mà nổi lên, tuyết đọng cỏ dại bị xoắn nát thành bột mịn bay lên cao, lại né đi chỗ mũi đao chạm tới. Trước người Yến Hành hình thành một luồn chân không tuyệt đối, chém ra một con đường trên cái lưới của Lâm Viễn Quy.

Đoạn Thủy đao và Sóc Nguyệt kiếm giao chiến lần thứ hai!

Kiếm ý đan dệt vào nhau như chiếc lưới nhanh chóng thu về tụ lại, Lâm Viễn Quy đè cổ tay cầm kiếm, sức mạnh ngàn cân chạy nhanh về chỗ kiếm và đao gặp nhau. 

Hắn để cho đối phương ra tay trước, là lễ nghĩa. Bây giờ ứng phó hết sức, là tôn trọng.

Đất dưới chân Yến Hành rung động, lún xuống ba tấc, đá vụn bắn tung, xuất hiện vết nứt sâu như mạng nhện. Kiếm khí thuận theo lưỡi dao mà đè xuống, giống như cả Hoành Đoạn Sơn đang đặt trên cổ tay, xương cổ tay không chịu nổi gánh nặng, phát ra tiếng vỡ nát lanh lảnh.

“Ầm —— “

Cả người Yến Hành bay về phía sau như diều đứt dây, mặt đất bị đập ra thành một hố sâu, khói bụi tràn ngập.

Xương sườn của hắn cũng gãy mất hai cái, ho ra máu tươi lẫn với mấy mảnh nhỏ nội tạng, bụi bặm máu me đầy người. Hắn dùng đao chống đất, mới không quỳ trên mặt đất. Kiếm khí còn sót lại tàn phá bừa bãi trong linh mạch của hắn, truyền đến cơn đau sắc bén khắc cốt.

Không khỏi nhận ra, có thể rút đao chém nước thì làm sao chứ, người đối diện không phải nước mà là núi.

CỨng rắn hơn cả sắt thép, cao đến không thể với tới.

Sau đó hắn dùng tay trái kéo xuống tay áo bào đã bị phá đi, động tác linh hoạt quấn vào trên cổ tay phải. Quấn chặt chuôi đao vào cùng cổ tay. Sau khi làm xong động tác này, mồ hôi lạnh đầy trán, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

Chân nguyên trong cơ thể bắt đầu điên cuồng thiêu đốt, đốt cho ánh mắt của hắn sáng ngời như lửa, linh mạch trúng kiếm khí bị áp chế tạm thời, Yến Hành lần thứ hai cầm ngang đao mà lên!

Chiến trường của Quân Dục cùng Dư Thế ở bầu trời trên đầu hắn, sơn môn rộng rãi của Thương Nhai ở phía sau lưng hắn.

Làm sao có thể lui.

*******

Trên biển mây cuồn cuộn, Dư Thế đứng chắp tay, sắc mặt rất là hờ hững.

“Sau tối nay, thế gian sẽ không còn người truyền thừa của Vệ Kinh Phong nữa.”

Chỉ cần nghĩ tới việc này, ông ta cực kỳ sung sướng.

Ông ta sẽ giết chết Quân Dục, mà mấy người khác hoặc sẽ chết trong tay ma tu, hoặc chết trước cửa Thương Nhai sơn, chẳng có gì khác nhau. Dưới cái nhìn của ông, thân phận của Đoàn Sùng Hiên đặc biệt, bây giờ kế thừa sự nghiệp thống nhất Bắc Địa, đương nhiên không được coi là đệ tử của Kiếm Thánh.

Ngày xưa Vệ Kinh Phong có bao nhiêu hào quang, nhưng cũng chỉ là ngôi sao băng lướt qua trong chớp mắt mà thôi, sau khi chết rồi mà truyền thừa cũng không để lại, ngàn năm vạn năm sau, ai sẽ còn nhớ là đã từng có một vị Kiếm Thánh? Thật sự là rất sung sướng.

Một đời Vệ Kinh Phong bừa bãi chửi trời mắng đất, thật sự là báo ứng.

Dư Thế nghĩ, vì ngày đó, từ đạo nhập ma cũng đáng giá.

Màn đêm buông xuống, bóng mờ của Bão Phác Bát Quái kiếm không ngừng mở rộng, mãi đến tận khi che đậy nửa bầu trời, giống như là cự thú cổ xưa núp trong bóng tối nuốt sống người ta. So sánh với nó, ánh sáng vàng của đại trận hộ sơn có mấy phần ảm đạm phai mờ.

Xuân Sơn Tiếu cảm nhận được sát ý của đối phương, chấn động trong tay Quân Dục.

Bọn họ đứng trên đám mây cao ngất nhưng lại bất động.

Đẳng cấp chiến đấu như vậy, đã vượt xa khỏi khái niệm công pháp chiêu thức. Chính như Dung Trạc chỉ ngón tay trên Hoành Đoạn Sơn, là đã được biển máu vạn dặm. Bát Quái kiếm của Dư Thế cũng ở khắp mọi nơi trong biển mây. Nếu như không có Quân Dục cùng đại trận hộ sơn ngăn cách, kiếm ý chết chóc như vậy ùn ùn kéo đến đủ để khiến sáu ngọn núi của Thương Nhai sụp đổ.

Quân Dục đứng đối mặt đối phương, cảm nhận được sức mạnh đáng sợ này.

Xuân Sơn Tiếu nắm ở trong tay hắn, chiến đấu với ngàn vạn thanh kiếm của đối phương ở mỗi nơi trên bầu trời Thương Nhai.

Dư Thế nghĩ, bất quá chỉ là một kẻ ở đỉnh Đại Thừa, sức chiến đấu có trác tuyệt cỡ nào đi nữa nhưng có thể nghịch với trời sao? Bọn họ cách nhau năm trăm năm tu đạo, đâu chỉ là chênh lệch một trời một vực.

Trừ khi đối phương có thể đột phá Á Thánh trong một đêm, bằng không loại chiến đấu này không có chút ý nghĩa nào cả, chỉ ăn thua ở chỗ thời gian chống đỡ thôi.

Nghĩ tới đây ông ta không khỏi thở dài nói, “Cho dù chưa từng độ kiếp, lão phu cũng không có gì khác với Thánh nhân.”

Ông ta chiếm được một bí pháp nâng cao sức mạnh trong thời gian ngắn, làm điều kiện trao đổi thứ nhất khi hợp tác với Dung Trạc. Dư Thế tự tin rằng nếu như lúc này Vệ Kinh Phong vẫn còn trên thế gian, ông cũng có thể chém người nọ dưới kiếm của mình.

Quân Dục nghiêm túc sửa chữa lời ông ta, “Không phải Thánh nhân, là ngụy Thánh.”

Không có lời phản bác trào phúng, ngữ khí bình tĩnh, tựa  như chỉ đang trần thuật lại một sự thật.

Đây là lời nói đầu tiên của hắn vào đêm nay, lời nói như kiếm, khiến cho đạo tâm lạnh lẽo cứng rắn củ vị ở đỉnh Á Thánh cũng tức giận.

Dư Thế lãnh đạm nói, “Muốn chết.”

Bóng mờ to lớn của Bão Phác Bát Quái kiếm nhanh chóng ngưng tụ, xé gió xuyên mây, đâm về phía Quân Dục.

******

Ngoại trừ cuộc chiến Ma đạo trăm vạn năm trước, thì không có cuộc chiến nào có thể vượt qua cuộc chiến tối nay, bất kể là phạm vi chiến hỏa, hay là tu vi người tham chiến. Trên năm đại lục, tám chín phần người tu hành đều đang chiến đấu, hoặc đang trên đường lao tới chiến trường. Trong những lần hy sinh đổ máu thảm thiết, đêm đen có vẻ dài dằng dặc.

Ân Bích Việt đứng trước điện Trường Uyên, bắt đầu giao thủ với mười hai vị cường giả Ma đạo từ ban ngày rồi đánh cho tới khi màn đêm buông xuống. Không biết cấu tạo của điện Trường Uyên ra sao, dùng vật liệu kỳ dị gì đó mà kiếm ý có sắc bén, đòn công kích có mạnh cỡ nào cũng chỉ có thể lưu lại dấu ấn nhợt nhạt.

Mà trong phạm vi mười trượng đã không thấy tuyết đọng cỏ khô nữa, chỉ có vết nứt trải rộng sâu không thấy đáy, đan xen ngang dọc, có thể thấy được chiến cuộc kịch liệt cỡ nào.

Ân Bích Việt chỉ bị thương nhẹ, nhưng mặt không có chút máu, sắc mặt uể oải, kiếm thế cũng không chính xác như cũ. Trên thực tế, hắn có thể chống đỡ đến bây giờ dưới tình huống bị bao vây tấn công như vậy, chỉ hơi lộ ra chút vẻ mỏi mệt hết sạch sức lực, ở trong mắt các cường giả Ma đạo kia đã là sức chiến đấu không thể tin nổi rồi.

Dù sao bọn họ xưng bá một phương ở Đông Địa đã lâu, tu vi cảnh giới, kinh nghiệm chiến đấu đều vốn nên hơn xa với người trẻ tuổi này. Bây giờ mười hai người, mỗi người đều bị thương, mới chờ được người kia lộ ra vẻ mỏi mệt. Nghe đồn đồ đệ Kiếm Thánh am hiểu nhất là dùng ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh, quả nhiên là có chút đạo lý.

Kiếm của Ân Bích Việt kiếm như sông lạnh tuôn trào, thế đi dồi dào. Chỉ là chân nguyên không ăn thua, trật nửa tấc về bên phải, kiếm khí lướt sát qua đối thủ. Thu kiếm không kịp, phía sau lộ ra kẽ hở.

Kẽ hở khó có được, là một cơ hội để giết chết đối phương, chớp mắt là qua, không cho phép suy nghĩ nhiều.

Vị trí của mười hai người nhanh chóng thay đổi, năm người có tu vi mạnh nhất ứng phó hết sức, không kiêng dè gì mà dứt khoát xuất chưởng, cả thân khí tức của ma ra hết. Mấy người còn lại chỉ cần có thể kiềm chế Ân Bích Việt trong nháy mắt thì cuộc chiến này sẽ kết thúc.

“Ầm —— “

Trong bóng đêm tăm tối, mặt đất rung động, khí tức của ma như là sóng biển mang theo đất đá bụi mù bao phủ trời đất.

Nhưng mà tình huống theo dự đoán cũng chưa từng xuất hiện, trái lại âm thanh lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng da thịt vô cùng chói tai vang lên.

Trong nháy mắt, công kích của năm người thất bại, lòng kêu không tốt, bỗng nhiên tâm mạch mát lạnh, đau đớn kịch liệt liền tràn ra. Thậm chí không kịp quay đầu lại, đã mang theo sắc mặt không thể tin được mà ngã xuống đất, trong phút chốc đã chết.

Thân hình Ân Bích Việt hiện ra sau năm người, kiếm khí sót lại tùy ý tung hoành, cả người nằm trong bụi đất cuồn cuộn bay lên. Một đòn trôi chảy nhanh như sấm, hắn lại không ham chiến, thừa dịp khoảng cách xuất hiện trong giây lát đã ra khỏi vòng vây, chạy như điên về phía núi tuyết Thông Thiên.

Tình thế hỗn loạn thật sự quá nhanh, người sống cũng không thể tin được. Cuộc chiến kịch liệt như vậy, khí thế của đối phương bị khóa chặt, làm sao có thể thoát thân, lại còn chém ra một kiếm mãnh liệt, chính xác mà giết ngược lại người khác như vậy?

Trong chớp mắt, Ân Bích Việt đã xuất hiện cách đó mấy chục dặm, thân hình chỉ là thoắt một cái, lúc xuất hiện lại lần nữa thì đã đến dưới chân núi tuyết!

Thân pháp ‘Đạp Sơn Hà’ nhanh nhất của hắn chưa từng lộ ra nửa phần trong cuộc chiến lúc nãy dù có rơi vào hiểm cảnh. Chỉ vì đợi đến một khắc vừa rồi, một kiếm chém giết năm người, rồi lại thoát khỏi vòng vây. Như vậy thì nhanh hơn nhiều so với giết từng người, chỉ là cần nhiều kiên trì và chịu đựng hơn.

Chân nguyên của cả người hắn điên cuồng vận chuyển, giống như là muốn thiêu đốt linh mạch, gần như là dùng tốc độ đột phá không gian, liên tiếp vọt qua mười hai trạm canh gác, xông thẳng lên trên núi tuyết!

Các cường giả Ma đạo đuổi theo phía sau hắn càng khiếp sợ hơn lúc nãy —— muốn chạy trốn cũng nên chạy về phía ngoài cánh đồng tuyết, cho dù cung chủ Kim cung không ở đây, nhưng núi tuyết Thông Thiên cũng chẳng tốt hơn mấy. Không chỉ có đệ tử Kim cung, mà còn có Thiên Ma trận hộ sơn trên đỉnh núi tuyết. Có gì khác với tự chui đầu vào lưới đâu?

Người nọ là choáng đầu chạy sai đường, hay là hoàn toàn điên rồi?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.