Vạn Vật Lưu Vết

Chương 45




Đội trưởng Tra Thanh ngồi bên dưới nhếch môi, lộ ra nụ cười quyết thắng.

VẠN VẬT LƯU VẾT

Tác giả: Hán Bảo Niên Cao

Quyển 4: Bột mịn

Edit: Cá trê

__________

Thời điểm Lộ Tranh chạy tới hiện trường, thi thể vẫn còn nằm đó, từ xa nhìn lại là một người đàn ông dáng người nhỏ gầy, mặc áo thun trắng, quần đùi túi hộp, nằm nhoài người về phía trước, máu tươi ồ ạt chảy.

Người dân đứng xem vây thành ba vòng, nơi này vốn là khu trung tâm náo nhiệt, hơn nữa không may thời điểm xảy ra chuyện là khoảng sáu bảy giờ tối, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, nhiệt độ đã giảm nên trên đường có rất nhiều người ra ngoài ăn cơm cũng như đi mua sắm, vài nhà hàng ở khu này cũng kín hết chỗ.

Sau khi mở đường vào hiện trường, mấy người Lộ Tranh nhanh chóng bước vào, ngay ở hiện trường là một chiếc xe đẩy nhỏ có dán chữ "Thuốc lá, rượu, đồ uống" bằng băng dính màu đỏ trên cửa thuỷ tinh, trên xe có một ít thuốc lá, bia cùng các loại đồ ăn vặt, quầy hàng nhỏ kiểu này không tính là hiếm trong thành phố, trên con đường này đã có vài cái.

"Đây là kết quả của chính sách hỗ trợ giải quyết việc làm cho người lao động bị sa thải, kỳ thật cũng khá tiện, chỉ cần thêm một cái chảo nhỏ là có thể bán thêm chút bánh rán này nọ." Tra Thanh thở dài nói, nhường đường cho Lộ Tranh, Đường Thiệu Nguyên cùng Nguỵ Hùng Phong đi vào trước.

Nạn nhân được xác nhận đã tử vong, Lộ Tranh dẫn đầu tiến lên kiểm tra vết thương, gần thái dương một bên đầu người chết có một lỗ tròn nhỏ màu đen, xung quanh vết thương đọng rất nhiều máu.

"Vết thương này......" Lộ Tranh khẽ nhíu mày, bĩu môi nhìn về phía Đường Thiệu Nguyên, Đường Thiệu Nguyên ăn ý tiến lên cùng quan sát, rồi đưa ra kết luận chính xác: "Đây là do nòng súng bắn ở cự ly xa tạo thành, nếu nói con số cụ thể thì ít nhất ngoài mười mét."

Nguỵ Hùng Phong cầm SLR chụp ảnh, vừa chụp vừa cảm thán: "Tài bắn súng của hung thủ này tốt vậy sao? Ngoài mười mét mà một phát một mạng người."

"Không phải một phát súng." Vẻ mặt đội trưởng Tra Thanh vô cùng nghiêm túc: "Theo lời người dân báo án thì lúc đó có ba bốn tiếng súng liên tục vang lên, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy chủ quầy hàng rượu thuốc lá kia gục trên mặt đất, một đám người không ai dám tới gần, họ vội vàng gọi 120 cùng 110, lúc 120 đến thì phát hiện nạn nhân bị thương bởi súng, tử vong ngay tại chỗ, đã không còn dấu hiệu sinh tồn. Cảnh sát cơ sở đến liền phong toả xung quanh cũng như giải tán đám đông."

"Ba bốn phát? Nếu chưa trải qua huấn luyện mà vậy thì không tồi đấy." Lộ Tranh nhíu mày, quan sát bên kia thái dương của thi thể.

"Viên đạn có lẽ vẫn còn trong cơ thể." Đường Thiệu Nguyên nói giúp anh, "Không có đường đạn ra."

Lộ Tranh gật đầu, giao hiện trường cho cậu: "Đổi cho cậu, tôi đi kiểm tra hiện trường bên ngoài."

Theo lời của đội trưởng Tra Thanh, thời điểm người chủ quầy hàng gặp chuyện thì anh ta đang ngồi trên ghế bên cạnh xe đẩy, Lộ Tranh tính toán chiều cao của nạn nhân, dựa theo góc độ vết thương viết viết vẽ vẽ vào sổ, lát sau anh ngẩng đầu, tầm mắt quét đi rồi dừng lại chỗ toà nhà bị phá huỷ một nửa bên đường.

"Đội trưởng Tra, rất có thể viên đạn xuất phát từ tầng hai của toà nhà bên kia."

Tra Thanh nghe xong không hỏi gì, lập tức điều động cảnh sát vũ trang phong toả toà nhà tìm kiếm hung thủ.

Thời điểm bọn họ dọn dẹp hiện trường thì Lộ Tranh cũng không nhàn rỗi, anh vùi đầu tìm kiếm ở vùng lân cận hiện trường, tìm nửa ngày rốt cục cũng tìm được thứ mình cần ở lề đường bên cạnh.

"Đầu đạn kích thước 7.62, ba cái." Anh mở hòm vật dụng, cầm kính lúp tập trung nhìn đầu đạn: "Không có dấu rãnh nòng súng, là súng tự chế."

"Cùng một loại với lần trước sao anh?" Đường Thiệu Nguyên kiểm tra thi thể xong, chỉ huy nhóm cảnh sát mang túi đựng thi thể đến trung tâm vật chứng, lúc này cậu đang rảnh tay, vừa cởi bao tay vừa hỏi.

"Rất có thể, nhưng tạm thời không thể xác định, ở hiện trường có lẽ sẽ tìm được vỏ đạn, có vỏ đạn thì có thể xác nhận." Lộ Tranh lắc đầu, cất đầu đạn vào túi vật chứng, vẻ mặt đầy lo lắng.

Nếu đúng như vậy thì rất có thể đây là vụ án giết người liên hoàn, hơn nữa trên người hung thủ có vũ khí nóng, có thể tạo ra tai hoạ ngầm đe doạ sự an toàn của xã hội bất cứ lúc nào.

Dán chặt túi vật chứng, Lộ Tranh hít một hơi thật sâu, đúng lúc này điện thoại trong túi quần chợt rung lên.

"Alo, lão đại?"

Bên kia điện thoại Cảnh Chí Trung đang cùng Tra Thanh đi sắp xếp hiện trường: "Lộ, mang đám Tiểu Đường tới đây, tìm được chỗ hung thủ ngắm bắn rồi. Ở tầng hai của toà nhà đang bị phá huỷ bên này, lối đi bên trái."

**

Hung thủ lựa chọn địa điểm gây án rất khéo léo.

Vốn khu trung tâm náo nhiệt không nên có toà nhà bị bỏ đi như thế, khu vực này vốn là nơi có dân số đông đúc, thành phần dân cư phức tạp nhất thành phố Nguyên Bảo, chính phủ vốn chuẩn bị xây một cái thư viện ở đây, thế nhưng trong lúc đàm phán điều kiện với người dân thì xảy ra vấn đề, một số hộ dân trong diện di dời lại không chịu chuyển đi, công trình đã phá huỷ được một nửa bất đắc dĩ đình công tạm thời, tạo nên cục diện tháo dời nửa vời xấu hổ này. Phía bên phải của toà nhà đã bị phá dỡ chỉ còn lại kết cấu bê tông, cư dân đều đã chuyển đi. Tuy nhiên, vì đang là giờ cao điểm mọi người đi ăn sau giờ làm nên cách duy nhất để vào tòa nhà đã bị phá hủy một nửa này là một con đường nhỏ với lượng người và phương tiện rất đông, con đường này nối thẳng với phía sau của mấy doanh nghiệp lớn, lượng người qua lại rất đông, trong chốc lát căn bản không thể tìm thấy ai khả nghi.

Lộ Tranh và Nguỵ Hùng Phong cùng nhau kiểm tra phân bố cameras theo dõi trên con đường, phát hiện chỉ có một cái ở chỗ ngã tư.

"Ẩn mình trong thành phố, hung thủ này thật khiến người khác đau đầu." Nguỵ Hùng Phong không tìm được nhiều cameras theo dõi nên biểu cảm trên mặt vô cùng tiếc nuối.

Lầu hai đã bị phá dỡ chỉ còn lại khung sắt bê tông, nhóm Lộ Tranh ba bước thành hai chạy lên lầu, ở góc lầu hai dễ dàng nhìn thấy nhóm cảnh sát cơ sở đang đứng bảo vệ hiện trường.

"Lại đây nhìn nè, Lộ." Cảnh Chí Trung ngoắc ngoắc anh, trên mặt lộ chút vui mừng: "Ở đây rất nhiều bụi, có thể có thứ tốt."

Thứ tốt mà Cảnh Chí Trung nói đoán chừng vân tay dấu chân này nọ, đối với kiểm nghiệm dấu vết thì quả thật là manh mối không thể tốt hơn, tâm tình Lộ Tranh lập tức hứng khởi, nhanh chóng tiến vào.

Nội thất và sàn nhà trong phòng đã không còn, thế nhưng cửa sổ vẫn còn được giữ lại. Sau khi Lộ Tranh tiến vào, mấy người Cảnh Chí Trung đều tản ra nhường không gian cho anh.

Rất nhanh, trên mặt đất đã có phát hiện mới.

Lộ Tranh huýt sáo nói: "Thu hoạch lớn rồi, Đại Hùng, đến chụp ảnh nào."

**

Phòng họp nhỏ Cục cảnh sát thành phố Nguyên Bảo đang diễn ra cuộc họp phân tích vụ án.

Người đầu tiên lên tiếng là đội trưởng Tra Thanh, người đang phụ trách điều tra danh tính nạn nhân, anh dùng vẻ mặt đầy nghiêm trọng mở máy chiếu, màn hình hiện ra một thông tin nhân khẩu.

Trầm mặc một lúc, đội trưởng Tra cất tiếng.

"Căn cứ vào chứng minh thư, nạn nhân tên Lại Phong, nam, 34 tuổi, người gốc Thượng Hải, tự kinh doanh." Nói đến đây, anh dừng lại một cách kỳ lạ, "Sau khi liên hệ chúng tôi tìm được Lại Phong chân chính, người này vẫn đang ở Thượng Hải, chưa bao giờ tới tỉnh A."

"Lại Phong giả này có một chiếc xe ba bánh dùng để chuyển hàng, sau khi kiểm tra chính xác thì đây là chiếc xe bị mất trộm, chủ nhân của chiếc xe cũng không quen biết Lại Phong. Số điện thoại của Lại Phong tương tự cũng không được đăng kí, trong điện thoại chỉ có phần mềm Wechat, không có ghi chép lịch sử nào, thế nhưng trong tài khoản Wechat của hắn có hơn hai vạn tệ, được chuyển nhiều lần, số tiền mỗi lần chuyển dao động từ 400 đến 1000 tệ."

Lời nói của đội trưởng Tra Thanh nhấc lên gợn sóng trong phòng họp.

Mới xuất hiện một Nguỵ Xuân Hoa giả, giờ lại thêm một Lại Phong giả, hai người đều đều bị bắn chết chỉ trong hai mươi tư giờ, thật sự không khiến người nghi ngờ không được.

Mọi người khe khẽ bàn bạc, Nguỵ Hùng Phong mang theo máy tính đi lên máy chiếu, lần trước cậu tra xét Nguỵ Xuân Hoa cùng với Lộ Tranh nên cũng có kinh nghiệm trong việc đối chiếu hành vi của Lại Phong, cậu mở một video tổng hợp rồi phóng to lên trên màn hình.

"Tổ theo dõi videos chúng tôi tìm được cameras theo dõi gần quầy hàng nơi Lại Phong bán hàng, toàn bộ quá trình đều được ghi lại, hoàn toàn trùng khớp với khẩu cung của nhân chứng ở hiện trường, đáng chú ý là khi lùi thời gian lại hai tiếng trước khi xảy ra vụ án, chúng tôi đã phát hiện ra một vài hành vi khả nghi của Lại Phong."

Vừa nói videos cũng đang chạy, trên màn hình đang là lúc ba giờ rưỡi chiều, cảnh tượng vội vội vàng vàng, một người đàn ông cầm ô dù cho trời không mưa đi ngang qua rồi dừng lại bên quầy hàng nhỏ như muốn mua đồ, chẳng qua sau khi trao đổi vài câu, Lại Phong cầm thuốc lá đưa cho gã, đồng thời tay phải lén lút đưa vào ngăn kéo nhỏ, cầm theo thứ gì đó đưa qua cùng với thuốc lá.

Nguỵ Hùng Phong nhanh tay ấn tạm dừng, hai tay lướt như bay phóng to màn hình ra, lúc này đã thấy rất rõ ràng, thứ Lại Phong đưa qua cùng với thuốc lá là một túi nho nhỏ màu trắng.

"Má, lại là tay buôn ma tuý!" Một điều tra viên vạm vỡ ngồi cạnh Lộ Tranh phẫn nộ chửi một tiếng.

Buôn thuốc phiện + thân phận không rõ + bị bắn chết, hai người chết này về cơ bản đã có thể xác định giữa họ có tồn tại mối liên hệ nào đó.

Lúc này chỉ còn thiếu một chứng cứ quyết định nữa.

"Tổ trưởng Lộ, bên anh sao rồi?" Đội trưởng Tra Thanh tràn ngập hy vọng nhìn Lộ Tranh.

Lộ Tranh nghe xong bèn đứng dậy, nhanh nhẹn cầm ảnh chụp từ trong sổ ghi chép ra.

"Đầu tiên, đây là vỏ đạn chúng tôi phát hiện được trong xe của vụ án Nguỵ Xuân Hoa. Viên đạn kích thước 7.62mm được bắn ra từ một khẩu súng tự chế." Lộ Tranh đứng phía trước, chiếu tấm ảnh thứ nhất lên nói, tiếp theo là một tấm ảnh khác, "Còn đây là những vỏ đạn được tìm thấy ở hiện trường mà hung thủ đã nổ súng trong vụ án ông chủ quầy bán rượu Lại Phong."

Anh ghép hai tấm ảnh lại với nhau: "Thông qua so sánh đặc điểm bắn của kim hoả, chốt giữ đạn, đặc điểm đặc thù của súng để lại thì có thể xác định những viên đạn này xuất phát từ cùng một cây súng. Sát hại Nguỵ Xuân Hoa và Lại Phong có thể nhận định là cùng một hung thủ."

"Án liên hoàn......" Tra Thanh lẩm bẩm, ngón tay theo quy luật gõ gõ xuống mặt bàn.

"Đồng thời ở hiện trường còn tìm được hai vật chứng khác biệt ____ vài dấu đế giày cùng sáu tàn thuốc." Lộ Tranh ấn mở hai tấm ảnh khác, nhếch môi, "Dấu vết khác biệt này đều rất thú vị."

Anh vươn ngón tay thon dài chỉ vào dấu giày giảm lớp đế: "Đây là dấu chân của một người đàn ông khoảng 40 tuổi, cao một mét bảy mươi, size giày là 41, thể trọng trung bình, hơn nữa độ dài sải chân không đồng đều, căn cứ vào dấu chân cho thấy lực tác dụng ở gốc ngón chân cái nghi phạm không rõ ràng tạo thành diện tích tiếp xúc của bàn chân trái nhỏ hơn, sải chân cũng ngắn lại, vậy nên nghi phạm rất có khả năng bị thiếu mất ngón cái chân trái hoặc là khuyết tật!"

Tinh thần của mọi người hưng phấn trở lại.

"Tốt hơn nữa chính là tàn thuốc này ____ Mấy tàn thuốc này đều rất mới, chỗ đầu lọc đều có nước bọt, chúng tôi đã thu thập mẫu đưa đến phòng xét nghiệm DNA, đồng thời còn có DNA đứa con của bạn trai Nguỵ Xuân Hoa, Thịnh Văn Hạo, rất nhanh sẽ có được kết quả."

Đội trưởng Tra Thanh ngồi bên dưới nhếch môi, lộ ra nụ cười quyế thắng.

== Hết chương 45 ==


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.