Vạn Vật Lưu Vết

Chương 37: Đừng động cái gọi tôi là sư huynh...




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

: Đừng động cái gọi tôi là sư huynh, chẳng thân quen gì, lôi kéo quan hệ gì chứ

VẠN VẬT LƯU VẾT

Tác giả: Hán Bảo Niên Cao

Quyển 3: Dập lửa

Edit: Cá trê

__________

Nguỵ Hùng Phong dứt lời, cả phòng họp lâm vào mơ hồ.

Người mờ mịt nhất chính là Tiết Nhất Duy, trên mặt cậu ta toàn là "Tôi là ai tôi đang ở đâu tôi đã bỏ sót gì rồi", "Tổ trường, cái đó với vụ án có liên quan gì sao?"

Lộ Tranh làm động tác "yên tâm đừng nóng" với bọn họ, đưa ra hai phần vật chứng mà bản thân vừa dồn công sức nghiên cứu.

"Phần vật chứng bên trái hẳn các vị đang ngồi đây đều đã xem qua." Anh vươn ngón tay thon dài chỉ chỉ: "Tờ giấy dẫn lửa trong văn phòng giáo sư Quản chỉ còn sót lại một ít, hiện tại hãy so sánh với quyển luận văn thô chúng ta tìm được trong lần khám nghiệm thứ hai ở văn phòng."

Vừa nói Lộ Tranh vừa mang bao tay lật vật chứng tới trang mười bảy, lại điều chỉnh máy chiếu, phóng to hai vật chứng lên màn hình.

Trải qua sự đốt cháy của vụ hoả hoạn, sau đó lại ngấm nước, nét chữ trên hai phần vật chứng đã rất mơ hồ, còn hơi biến vàng giòn, không dễ để nhìn thấy rõ ràng.

Tất cả mọi người nheo mắt, cố gắng tìm ra thứ gì đó.

Trình độ tiếng anh của Tiết Nhất Duy tốt nhất, ánh mắt cũng sắc bén, nhìn chằm chằm nửa ngày quả thật cậu ta đã phát hiện ra vài thứ: "...... Hình như đoạn nội dung này không khác nhau mấy? Không đúng, cách dùng từ gần như giống nhau."

"Hoàn toàn chính xác." Lộ Tranh gật đầu khen ngơi, đưa tay phóng to tập trung vào quyển luận văn: "Nội dung của trang mười bảy bản luận văn hoàn toàn trùng khớp với nội dung trên tờ giấy dẫn lửa vào văn phòng giáo sư Quản, hai phần này sử dụng cùng một loại giấy in, chỉ khác nhau ở chỗ bản có đóng gáy không có biểu đồ, mà ở tờ giấy này ta có thể nhìn thấy dòng chữ mơ hồ phía trên, có lẽ là nội dung của biểu đồ, phía dưới còn đánh dấu "Hình 8". Lại nhìn cái này."

Kính phóng đại trên màn hình chiếu đã không đủ dùng, song người ngồi trong phòng này đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ánh mắt không thể chê được, phối hợp với lời giải thích của Lộ Tranh cũng đã thấy được chỗ nho nhỏ kia.

"Phần này là 'thêm nhãn chú thích' trong chức năng của Word, khi chèn nhãn chú thích vào văn bản nó sẽ tự động hiển thị thời gian, phóng to ra, chúng ta có thể nhìn thấy thời gian chỉnh sửa là 12 giờ trưa ngày 25 tháng 8, người sửa chữa là Quản Bân, nội dung là "Cần chèn Hình 8 vào chỗ này"."

"Vậy nên bản đóng gáy này được in sau khi giáo sư Quản Bân bước vào căn phòng này lần cuối cùng. Bởi vì căn cứ vào băng hình theo dõi, 11 giờ 50 phút, giáo sư Quản Bân sau khi tiến vào phòng thẳng đến khi thi thể được bên phòng cháy phát hiện thì chưa hề ra khỏi văn phòng."

"Mà theo lịch sử máy in trong văn phòng anh ta thì trong khoảng thời gian này anh ta chỉ in một phần tài liệu."

Nói đoạn, Lộ Tranh nheo mắt, trong mắt như bùng lên ánh lửa: "Sau đó chúng tôi đã tiến hành điều tra sinh viên của giáo sư Quản, những người tham gia vào luận văn bao gồm giáo sư Quản Bân, Chu Học Hải, Kim Dật cùng Vương Dũng. Kim Dật đã nhận được email của giáo sư Quản vào lúc 12 giờ 5 phút, yêu cầu cô ấy sửa nội dung luận văn, Kim Dật rất nhanh đã thêm Hình 8 vào theo yêu cầu của giáo sư Quản, lúc 12 giờ 15 phút đã gửi lại bản mới nhất cho giáo sư Quản, cũng gửi cho Chu Học hải và Vương Dũng, chúng tôi đã điều tra hòm thư của Quản Bân, Chu Học Hải và Vương Dũng nhưng đều không phát hiện bản chuyển tiếp."

"Đáp án rất rõ ràng, trang giấy bắt lửa trong văn phòng giáo sư Quản đến từ bản luận văn chỉnh sửa mới nhất, mà người nhận được bản này chỉ có Chu Học Hải, Kim Dật, Vương Dũng cùng giáo sư Quản. Kim Dật và Vương Dũng đều có chứng cứ ngoại phạm, lịch sử máy in của giáo sư Quản không hề có bản chỉnh sửa này, mà theo lịch sử máy in dùng chung thì kể từ khi giáo sư Quản Bân gửi email, chỉ có máy tính của Chu Học Hải từng in bản luận văn đó ____ Hiềm nghi của mọi người đã được loại bỏ, tất cả chứng cứ đều chỉ về một người."

**

"Chu Học Hải đúng không?" Lộ Tranh nhìn người ngồi trong phòng thẩm vấn: "Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Chu Học Hải ngồi trên ghế thoạt nhìn đầy bối rối mờ mịt.

Lộ Tranh thấy vậy bèn xoay cổ, ý bảo Đường Thiệu Nguyên ngồi bên cạnh. Thẩm vấn lần này do Lộ Tranh và Đường Thiệu Nguyên chủ trì, Nguỵ Hùng Phong ở bên cạnh hỗ trợ.

Đường Thiệu Nguyên gật đầu, ánh mắt hai người vừa trao đổi đã hiểu được ý của đối phương.

"Chu Học Hải, xin chào, tôi là cảnh sát tỉnh, Đường Thiệu Nguyên." Cậu chậm rãi nói, "Anh là một sinh viên vô cùng xuất sắc, trong lúc học tiến sĩ còn từng có mặt trong chỉ tiêu sinh viên trao đổi của trường, từng đến tổ của Giáo sư Wilkinson tại Đại học X trao đổi một học kỳ đúng không?"

"...... Đúng vậy." Chu Học Hải cẩn thận gật đầu trả lời.

"Tôi cũng học đại học ở đại học X, rất quen thuộc với nơi đó."

"À." Chu Học Hải có phần do dự, không biết vì sao Đường Thiệu Nguyên bỗng nổi hứng cùng cậu ta tán gẫu, vẻ mặt mơ hồ: "...... Chào đàn anh?"

"Đừng động cái thì gọi tôi là đàn anh." Gương mặt poker của Đường Thiệu Nguyên bỗng mất hứng: "Gọi cảnh sát Đường được rồi, không thân không quen lôi kéo quan hệ làm gì."

Nguỵ Hùng Phong bên cạnh:...... Tui chỉ biết nhìn lên trời chứ không biết nói gì luôn.

Chu Học Hải không biết bị doạ hay chột dạ, vẫn cứ ngậm chặt miệng.

"Tốt lắm chúng ta tiếp tục, anh chỉ cần trả lời phải hoặc không phải." Đường Thiệu Nguyên tiếp tục như không có gì xảy ra: "Căn cứ vào thông tin chúng tôi có được từ CSSA và OIA của Đại học X thì trong lúc trao đổi sinh viên anh không lựa chọn thuê phòng ở nghiên cứu sinh do nhà trường cung cấp, mà lựa chọn ở tại nhà người bản địa theo gợi ý của OIA đúng không?"

"Đúng vậy."

"Được. Ông bà Bauer nơi cậu ở có một cậu con trai là Jr. Bauer mắc bệnh rũ ngủ, đã điều trị tại bệnh viện đại học X trong thời gian dài, định kỳ sử dụng một loại thuốc tên là Xyrem, đúng không?"

Vẻ mặt Chu Học Hải thay đổi, cúi đầu không nói gì.

"Loại thuốc này thuộc nhóm thuốc thần kinh được kiểm soát, có tên thông dụng là GHB, không biết anh có biết hay không?" Lộ Tranh bổ sung thêm, đôi mắt tròn của anh híp lại, nhìn qua vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm người thanh niên mặt mũi nhã nhặn trước mặt.

**

"Làm sao giờ? Tổ trưởng? Hắn ta không chịu nói." Nguỵ Hùng Phong ngồi trên ghế bên ngoài phòng thẩm vấn đầy phiền não, bên trong phòng thẩm vấn vẫn còn tiếp tục, Cảnh Chí Trung bên kia vừa xong vội vàng chạy tới hỗ trợ, hiện tại đang vây quanh Chu Học Hải đã thành Cảnh Chí Trung cùng Hàm Hồng Nho.

Nguỵ Hùng Phong vừa mảy ủ mặt ê vừa bật bật lửa, muốn đốt điếu thuốc cho mình.

Bất thình lình bị Đường Thiệu Nguyên giành trước rút điếu thuốc ra khỏi miệng cậu: "Muốn hút thì đi ra ngoài."

"Gì vậy chời." Nguỵ Hùng Phong không mấy vui vẻ: "Không ngờ cậu lại thế, không phải chính cậu cũng hút sao?"

Đường Thiệu Nguyên không cãi nhau với cậu, bình tĩnh phun ra một câu: "Đàn anh không hút, đừng để người ta hút thuốc thụ động."

Nguỵ Hùng Phong liếc mắt nhìn Lộ Tranh đang trầm tư một bên, lặng lẽ đem lời tranh luận nuốt xuống, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong phòng lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, Đường Thiệu Nguyên phát hiện vậy mà đã sắp năm giờ sáng rồi.

Ngoài cửa sổ vẫn tối đen, đêm nay không có trăng.

Cửa sổ màu đen phản chiếu rõ nét góc mặt Lộ Tranh, lông mày anh nhíu lại, miệng hơi bĩu ra, bộ dáng đầy phiền não, đôi mắt tròn sáng ngời ngày xưa lúc này đã đầy tơ máu.

Dù sao cũng đã mấy chục tiếng không nghỉ ngơi, vô cùng mệt mỏi rồi.

Nhưng đều là cảnh sát hình sự, Đường Thiệu Nguyên không thể bảo anh đi nghỉ chút đi.

Hai mươi bốn tiếng tạm giam Chu Học Hải, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quý giá, không thể bị bọn họ lãng phí như vậy được.

Chu Học Hải bình thường có vẻ tốt tính dễ nói chuyện, nhưng hàm ý lại chặt chẽ lạ thường, mấy tiếng trôi qua vẫn không nói lời nào, chỉ trả lời một ít nội dung không quan trọng, còn thành công tránh khỏi ngôn từ đầy bẫy rập của nhóm Lộ Tranh bố trí, cho dù cơ thể và tinh thần đều bị kéo căng nhưng cũng không buông lỏng nửa phần.

Quả thật là đối thủ khó chơi.

"Chắn chắn rồi, nghiên cứu sinh tiến sĩ của đại học Sư phạm tỉnh A cơ mà, còn thiết kế ra được phương pháp giết người trong phòng kín phức tạp như vậy, khẳng định chỉ số IQ phải cao lắm." Nguỵ Hùng Phong phun tào.

Thật vậy, Chu Học Hải không thể nghi ngờ chính là đối thủ khó đối phó nhất trong mấy năm làm cảnh sát của Lộ Tranh. Nhiều bộ phim truyền hình và tiểu thuyết thường phóng đại hình ảnh của cái gọi là tội phạm IQ cao, nhưng trên thực tế tội phạm IQ cao thực sự vẫn rất hiếm, dưới gánh nặng tâm lý mọi người thường sẽ mắc sai lầm, mà một khi phạm sai lầm thì rất dễ bị hoả nhãn kim tinh của nhóm cảnh sát phát hiện ra dấu vết để lại.

Nhưng loại hình này một khi gặp phải thì sẽ khó khăn hơn phạm nhân bình thường gấp vài lần, hoặc vài chục lần.

"Cạch."

Đường Thiệu Nguyên nghe được âm thanh liền nhẹ nhàng đứng dậy, cầm một cái ly sạch, lấy từ trong túi ra hai túi nho nhỏ.

Một túi để bột cà phê xay, một cái để giấy lọc hình cánh quạt.

Rửa tay xong, Đường Thiệu Nguyên lấy giấy lọc để lên miệng cốc, cậu cẩn thận đổ bột cà phê vào, sau đó thì đổ nước nóng vào.

Nước nóng tiếp xúc với cà phê tạo ra mùi thơm ngào ngạt, còn xen lẫn mùi hạt phỉ thoang thoảng.

Lộ Tranh đang ngồi tập trung suy nghĩ bỗng hít hít mũi, ngay lập tức xoay đầu qua.

Đường Thiệu Nguyên thấy anh khôi phục tinh thần, không khỏi ôn nhu cười cười: "Quấy rầy anh suy nghĩ sao?"

"Không." Lộ Tranh lắc đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía tay của Đường Thiệu Nguyên.

Đường Thiệu Nguyên nhìn mà buồn cười, trong lòng bỗng nảy ra ý nghĩ xấu xa, ánh mắt Lộ Tranh đảo quanh ly cà phê vài vòng, tâm tư anh lộ hết ra bên ngoài nhưng cậu giả vờ không nhìn thấy, chỉ mỉm cười nhìn anh.

Lộ Tranh thấy Đường Thiệu Nguyên không phản ứng, chuyển bị động thành chủ động: "Thiệu Nguyên, cậu mệt sao?"

"Đúng vậy." Đường Thiệu Nguyên nghiêm túc nói, vươn tay xé túi đường đổ vào ly, nhẹ nhàng khuấy lên: "Nên mới pha cà phê uống."

Lộ Tranh nhìn thẳng chòng chọc động tác cậu, trúc trắc "à" một tiếng, đường hoàng nói: "Hmmm...... Ngồi lâu vậy tôi cũng hơi buồn ngủ."

Đường Thiệu Nguyên thiếu chút nữa phì cười nhưng nén lại được, mặt chân thành trả lời: "Đàn anh có muốn đi rửa mặt không?"

...... Không phải chứ?

...... Chẳng lẽ em trai nhỏ đã quên người anh này rồi sao!

...... Rõ ràng lúc nãy vẫn còn hiểu chuyện lắm mà!

...... Không đúng, Đường Thiệu Nguyên không phải người như vậy, nhất định là cậu ấy nghe không hiểu ám chỉ của mình, đúng, là như vậy.

Đương lúc nội tâm đang đấu tranh, Lộ Tranh bỗng nghe thấy tiếng cười "hì hì" kìm nén truyền đến.

"Nếu không thì uống một ly cà phê đi? Bỏ thêm rất nhiều đường rồi."

Ly cà phê toả ra hơi nóng, ấm áp dễ chịu được đặt trước mặt anh.

Anh ngẩng đầu lên liền thấy Đường Thiệu Nguyên đang cố sức mím môi, chỉ là ý cười tựa như không thể khống chế, sự vui vẻ lan ra khỏi khoé mắt xuống đến gương mặt.

"Muốn chết à! Bắt anh cậu làm trò cười nữa!" Lộ Tranh nhịn không được mắng, nghĩ nghĩ lại thấy ngượng ngùng: "Cảm ơn Thiệu Nguyên, của cậu đâu?"

"Tôi không uống." Đường Thiệu Nguyên nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn anh: "Nhìn anh uống là được rồi."

Có hơi kỳ lạ...... Lộ Tranh không kìm được sờ cánh tay mình.

Thiệu Nguyên vẫn luôn nói chuyện buồn nôn vậy sao?

"À, đúng rồi." Không đợi anh nghĩ xong, Đường Thiệu Nguyên đã cúi đầu nhìn điện thoại, cười nói: "Đàn anh có muốn ăn điểm tâm không? Bọn Đại Hùng hình như đang đi mua, đợi lát nữa chúng ta còn phải vào thay ca với hai người lão đại."

"Ỏ, được, vừa lúc tôi cũng đói bụng." Lộ Tranh lập tức ném ý nghĩ vừa nãy ra sau đầu, sờ bụng: "Bọn họ có đến cửa hàng bánh nướng đối diện không? Cho tôi một phần nhân cà rốt thịt bò đi."

"Vâng."

Đường Thiệu Nguyên gật đầu, cúi xuống vuốt hai cái lên màn hình, lại ngẩng đầu lên: "Bọn họ nói quán bánh nướng chưa mở cửa nên mua ở tiệm bánh rán trái cây ở đầu phố, hỏi đàn anh muốn ăn phần mấy cái trứng."

"Một trứng là đủ rồi......: Lộ Tranh đang nói, bỗng như nhớ tới gì đó, bật dậy như cá chép: "Từ từ, cậu nói gì? Bánh rán trái cây sao?"

Đường Thiệu Nguyên đờ người gật đầu.

"Thật là! Sao tôi lại không nghĩ đến chứ!"

Lộ Tranh bỗng nhiên kích động nắm chặt tay phải đấm vào lòng bàn tay trái, đứng phắt dậy, chạy ào ra ngoài như cơn gió.

Đường Thiệu Nguyên cũng vội đứng lên, ba bước thành hai đi tới cửa, vừa thò đầu ra nhìn đã thấy Lộ Tranh chạy tới giữa cầu thang,

Anh ở xa xa đột nhiên dừng bước, xoay người phất tay với Đường Thiệu Nguyên.

"Tôi sẽ lập tức quay lại, cậu ở trong phòng đừng đi đâu cả!"

Tác giả có lời muốn nói:

Đàn anh Lộ: điên cuồng ám chỉ.gif

Đàn em Đường: ngoài mặt không hề lay chuyển.gif, nội tâm lại là Marmot la hét.gif

Đàn anh chạy ra ngoài làm gì nhỉ? Tui giả vờ hỏi vậy thôi, ha ha ha ha khẳng định các bạn đều biết rồi.

____ Để đề phòng các bạn nói tui phun tào loạn xạ từ viết tắt nhìn không hiểu ____

CSSA: Hiệp hội sinh viên và học giả Trung Quốc, cơ bản mọi trường đại học ở Mĩ đều có (Chinese Students and Scholars Association)

OIA: Văn phòng Quan hệ Quốc tế, cũng được tìm thấy ở hầu hết các trường đại học Mỹ, quản lý thông tin của du học sinh và các học giả đến thăm quan, hỗ trợ họ trong cuộc sống hàng ngày.

Xyrem: như trong chương truyện, là thuốc điều trị chứng ngủ rũ, thành phần chủ yếu là axit γ-hydroxybutyric.

== Hết chương 37 ==

Marmot la hét:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.