Vạn Vật Lưu Vết

Chương 18: Thật ra tôi vốn cũng có em trai




VẠN VẬT LƯU VẾT

Tác giả: Hán Bảo Niên Cao

Quyển 2: Búp bê

Edit: Cá trê

__________

"Quê của tôi vốn không phải ở thành phố Ninh Hải, trước khi đến Ninh Hải cả nhà chúng tôi đều ở trong thôn Lệ Loan thuộc Ninh Hải." Chiêm Gia Hưng lúc này không còn cái mũ che đậy, một đầu tóc thưa thớt kèm theo vài sợi tóc bạc hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn phòng thẩm vấn, cơ thể cao lớn mệt mỏi ngồi trên ghế, thoạt nhìn vô cùng tang thương không thể giải thích được.

"Đồng chí cảnh sát, có thể cho tôi xin một điếu thuốc không?"

Đội trưởng Điền gật đầu với pháp y Ngô bên cạnh, Tiểu Ngô liền sờ túi, lấy ra một gói thuốc Thạch Lâm đưa cho anh ta một điếu.

Chiêm Gia Hưng hút nhanh một hơi, có thể bởi vì bình thường có thói quen vừa lái xe vừa hút thuốc nên cho dù hai tay đều bị cố định trên ghế cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta phun khói.

Một điếu thuốc không bao lâu đã hút xong.

"Trước kia lúc ở thôn Lệ Loan, Chiêm gia chúng tôi là gia đình nổi danh nhất thôn." Mắt Chiêm Gia Hưng mang theo hồi tưởng khi nói ra những lời này: "Nhà chúng tôi có ba người con trai, ai nấy cũng cao lớn khoẻ mạnh, có thể ra đồng cũng có thể yên tĩnh học hành, anh cả làm công chức, anh hai kinh doanh, tôi thì đi lính, tiền đồ của ai cũng sáng rực. Người trong thôn khi nhắc đến ba anh em nhà Chiêm gia chúng tôi thì không ai là không hâm mộ."

Nói đoạn, Chiêm Gia Hưng rũ đầu, hít hít mũi: "Thời điểm đó thật sự rất hạnh phúc ____ anh cả, anh hai đều vô cùng chăm sóc tôi, tuy rằng ba của tôi mất sớm nhưng người một nhà ở cùng nhau cũng rất vui vẻ hoà thuận."

"Sau đó thì sao?"

Người nói chính là Nguỵ Hùng Phong, cậu hơi cau mày, dùng vẻ mặt "Vậy sao anh lại xuống tay giết cả nhà anh hai anh" nói.

"Sau đó," khoé miệng Chiêm Giai Hưng co rúm, lộ ra biểu cảm cười như không cười, "Ngày lành không được bao lâu, sau đó anh hai cưới chị dâu, anh ta dưới sự giúp đỡ của nhà chị dâu liền nhanh chóng giàu lên, anh cả chỉ vừa có được mấy tháng lương đã qua đời, tôi thì lúc đi bộ đội bị thương trở về không có bao nhiêu tương lai, mỗi ngày trôi qua túng quẫn. Dần dần, anh hai đã thay đổi ____ anh ta không còn liên lạc với chúng tôi, cũng không trở về thăm mẹ, mỗi năm chỉ gửi vài khoản tiền, lúc đó tôi và anh cả gọi rất nhiều cuộc điện thoại anh ta mới miễn cưỡng đưa mẹ đến nhà anh ta ở một thời gian, kết quả mỗi ngày đều bị chị dâu cùng ba mẹ chị ta lăng mạ xem thường, không đến một tuần đã ngã bệnh, anh ta ngay cả một lời cũng không thèm nói!"

Dứt lời, Chiêm Giai Hưng tựa như bị cuốn theo cảm xúc phẫn nộ, sắc mặt trở nên đỏ bừng, ánh mắt bùng nổ, ranh nanh nghiến ken két.

"Tôi tới giờ vẫn nhớ như in lúc vì công việc của Giảo Giảo mà đi cầu xin anh ta, thời điểm đó anh ta ngồi trên sô pha, "chậc" một tiếng, ánh mắt nhìn tôi không hề giống như đang nhìn em trai mà là đang nhìn một thứ rác rưởi...... Nực cười, anh ta dựa vào đâu mà xem thường tôi? "

Đúng vậy, dựa vào cái gì?

Rõ ràng vốn đều là con người bình đẳng, cùng lớn lên cùng một nhà, là anh em ruột thịt.

Chiêm Giai Hưng càng nói càng kích động, vẻ mặt hắn mang theo sự kích động mãnh liệt cùng hận thù sôi sục.

Anh ta đáng chết!

Anh ta không đáng chết sao?

"Chuyện này vốn tôi nghĩ nhẫn nại chịu đựng rồi sẽ qua, không ngờ có một hôm tôi vừa về đến nhà liền thấy Giảo Giảo lén lau nước mắt...... Cái tên súc sinh Chiêm Giai Hoà kia, dù là nữ nhân viên trong công ty mình anh ta cũng động tay động chân, ngay cả em dâu mình cũng không buông tha, tôi chạy đến chất vấn anh ta, anh ta vậy mà không chịu thừa nhận, còn nói "vợ của chú quyến rũ tôi, chứ tặng không cho tôi tôi cũng không cần"!...... Vừa lúc Thắng Nam cũng có ý này, tôi liền gọi cho con bé, mua một con dao, thừa dịp anh ta sửa sang nhà cửa thì làm một cái chìa khoá cửa lớn. Thắng Nam thích xem TV nên biết nhiều, nó đề nghị tôi mua hai đôi giày Giải Phóng, còn mang bao tay...... Thời điểm giết anh ta và cha mẹ của chị dâu đều rất dễ dàng, nhưng lúc giết chị dâu thì cô ta đã tỉnh dậy, nhưng sức lực của cô ta rất yếu, Thắng Nam giải quyết xong bên kia cũng đến hỗ trợ. Cuối cùng chúng tôi thuê xe van trở về, đôi giày thì bị quăng xuống sông chỗ cầu Cầu Vòng, dao thì tôi ném vào thùng rác, bao tay và quần áo dính máu thì tôi đem đi đốt."

Một hơi nói xong toàn bộ quá trình gây án, Chiêm Giai Hưng tựa như vẫn còn chìm trong cảm xúc hưng phấn, cả người phát run, há miệng thở dốc, lồng ngực phập phồng.

"Người như anh ta, đáng chết!"

Cuối cùng hét ra thêm mấy tiếng, vẻ mặt Chiêm Giai Hưng như được giải thoát.

Lộ Tranh nhìn hắn ta dùng lời nói đầy chính nghĩa mà trong lòng vô cùng chán ghét, nhịn xuống cảm xúc muốn bước lên đấm một cái của mình, lấy từ trong túi vật chứng ra một quyển sổ rồi mở ra trước mặt Chiêm Giai Hưng.

"Anh trai sứ giả của chính nghĩa, vậy anh giải thích thế nào về đồ vật này trong nhà anh?"

Trước mặt Chiêm Giai Hưng là một quyển sổ mỏng bìa da, góc sổ được lật nhiều đến nỗi cuộn lên, trên bìa in một hàng chữ màu đỏ "Luật thừa kế Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa".

Quyển sổ này rõ ràng thường xuyên bị chủ nhân lật xem, trong đó có một tờ còn được gấp mép lại, bên trên có mấy chỗ được dùng bút được đánh dấu.

"...... Điều 10, di sản được thừa kế theo trình tự sau: thứ nhất là vợ chồng, con cái, cha mẹ; thứ hai là anh chị em...... Sau khi bắt đầu thừa kế thì sẽ do những người thừa kế thứ nhất thừa kế, những người thừa kế thứ hai sẽ không được thừa kế. Nếu không có người thừa kế thứ nhất thì những người thừa kế thứ hai sẽ được thừa kế......"

Hai chữ "Không có" trong dòng "Không có người thừa kế thứ nhất" bị bút đỏ khoanh nhiều vòng, nhìn qua mơ hồ không còn rõ ràng.

Thoạt nhìn tựa như một vết máu đỏ sẫm, vô cớ khiến người nhìn cảm thấy sởn cả người.

**

Trải qua thẩm vấn dài dòng, Chiêm Gia Hưng cùng Chiêm Thắng Nam cuối cùng cũng quy án.

Nhiệm vụ của tổ một đội Trọng án cũng thuận lợi hoàn thành, Cảnh Chí Trung có lòng từ bi thưởng cho mấy người một ngày nghỉ ngơi.

Thành phố Ninh Hải không chỉ là nơi có bãi cát trắng đẹp nhất tỉnh mà còn có vô số các món ăn ngon. Lộ Tranh trước đây chưa từng tới Ninh Hải, vụ án vừa kết thúc, vừa lúc nhớ đến lần trước lúc đi điều tra nhà Chiêm Gia Hưng đã đồng ý mời Đường Thiệu Nguyên đi ăn hải sản, bèn dứt khoát hỏi Nguỵ Hùng Phong và Cảnh Chí Trung có muốn cùng đi hay không.

Không có gì bất ngờ xảy ra, người yêu con gái như Cảnh Chí Trung tất nhiên là chạy về tỉnh chơi với con, Lộ Tranh chỉ có chút ngạc nhiên quỷ rượu nhỏ Nguỵ Hùng Phong vậy mà cũng nói phải về nhà.

"Aizzz!" Nguỵ Hùng Phong vừa nhịn đau từ chối vừa sụp đổ phun tào: "Em phải nhanh về để đi xem mắt ____ mẫu thân đại nhân đã lên tiếng rồi, nếu lần này không đi thì sẽ đuổi em ra ngoài. Phiền chết, em vẫn chưa ba mươi mà, rõ ràng em đây vẫn còn là tiểu thịt tươi!"

Lão nam nhân. ba mươi tuổi. Lộ Tranh đứng bên cạnh:......

"Có người giúp cậu giới thiệu còn không tốt à?" Anh cười hì hì vỗ đầu tròn của Nguỵ Hùng Phong: "Quý trọng đi, tôi muốn có ba mẹ giúp thu xếp còn không có cơ hội đây."

Đường Thiệu Nguyên đứng bên cạnh:......

"Aizzz, tạm biệt bề bề của tui! Ôi, cua ghẹ của tui, hẹn gặp lại nhé!" Nguỵ Hùng Phong cường điệu than thở, vẻ mặt uể oải chui vào chiếc xe màu trắng của Cảnh lão đại.

Xe của Cảnh lão đại vèo chạy qua, ven đường chỉ còn lại hai người Lộ Tranh và Đường Thiệu Nguyên.

"Đi thôi Thiệu Nguyên." Lộ Tranh thích thú huýt sáo, phất phất tay với Đường Thiệu Nguyên: "Rốt cục chỉ có hai ta có lộc ăn."

**

Giữa bóng đêm mịt mù ánh trăng càng thêm sáng rực trên nền trời màu lam đậm, dưới ánh trăng bãi biển Ninh Hải càng đặc biệt dịu dàng, nhóm người rộn ràng ban ngày đã rời đi, duy chỉ còn lại tiếng thuỷ triều từng đợt vỗ vào bờ cát.

Cách bãi biển vài trăm mét là một loạt lều nhựa, tiếng người ồn ào, sục sôi ngất trời, khách ra vào liên tục, làn khói nóng dày đặc phả vào không khí dần kết lại thành một màn sương trắng dưới cái lạnh của gió biển, tựa như một làn khói bếp lượn lờ.

"Cạch ____" một tiếng, cái đĩa sắt bị đặt mạnh xuống bàn, vừa nhấc lên, mùi hải sản tươi mới nhẹ nhàng bay ra.

"Hàu rang muối! Người anh em từ từ dùng nhé!" Ông chủ quầy hàng nói chuyện rất hào sảng, rất có hương vị của tấu nói.

Lộ Tranh vươn tay chọn một con lớn nhất cho vào chén Đường Thiệu Nguyên: "Nếm thử xem."

Đường Thiệu Nguyên nói cảm ơn, rồi dùng đũa chọc chọc vào thịt hàu trắng nõn trước mắt, giống như không biết xuống tay từ đâu.

"Hoá ra Thiệu Nguyên chưa từng tới Ninh Hải à?" Lộ Tranh nở nụ cười, đưa tay bẻ con hàu trước mặt, dùng đũa cạy ra, một miếng thịt hàu trắng nõn mềm mại đã được lấy ra hoàn toàn.

"A____" Lộ Tranh giơ đũa kẹp thịt hàu tới bên miệng Đường Thiệu Nguyên.

Mặt Đường Thiệu Nguyên chớp mắt đỏ ửng, dưới ngọn đèn mờ cùng làn khói dày khó mà thấy nhưng vẫn bị Lộ Tranh chú ý đến.

"Ha ha, đừng hoảng, đũa này tôi chưa đụng vô đâu." Lộ Tranh nhìn vẻ mặt khó xử của cậu còn tưởng rằng bệnh khiết phích của cậu lại tái phát, cười cười, rất chăm sóc tìm một cái chén sạch, bỏ thịt hàu vào rồi đẩy đến trước mặt Đường Thiệu Nguyên.

Đường Thiệu Nguyên cúi đầu nhìn thịt hàu trong chén, trong lòng thầm tự đánh bản thân không đủ bình tĩnh vừa nãy mười tám cái.

"Vụ án lần này thật sự khó mà ngờ đến." Đường Thiệu Nguyên thầm thất vọng, nhanh chóng chuyển sang đề tài an toàn hơn, bắt đầu tán gẫu về công việc.

"Vốn là anh em ruột, há gì nên nông nỗi này." Lộ Tranh lắc đầu thở dài, uống một ngụm Coca mát lạnh, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng.

Buổi chiều ngày kết án, đội trưởng Điền Tử Nghiêu mang theo vài cấp dưới đắc lực cùng bốn người tổ trọng án đến bệnh viện Nhân dân số 1 Ninh Hải thăm mẹ của anh em Chiêm gia. Chiêm lão thái thái tuy đã hơn tám mươi nhưng có khuôn mặt trắng mịn nên trông có vẻ trẻ hơn tuổi thật, song những thay đổi đột ngột xảy ra trong cuộc sống khiến bà nhanh chóng gầy yếu đi, hai má hõm xuống, nhìn qua vô cùng tiền tuỵ, trái lại nhìn giống một người già hơn.

"Nghiệp chướng...... Kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì chứ......" Lão thái thái ngồi trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, nước mắt rơi không ngừng, phớt lờ sự an ủi của nhóm cảnh sát đến thăm. Nhóm Lộ Tranh phát hiện tình trạng tinh thần của bà cũng không quá ổn định liền để lại giỏ trái cây thăm bệnh rồi rời đi.

"Bà ấy thật đáng thương." Đường Thiệu Nguyên nói.

Mới mấy ngày trước vẫn còn sống vui vẻ với con cháu, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà ba đứa con trai cùng cháu trai cháu gái người thì chết, người thì phạm tội, cuối cùng ngoại trừ người con dâu thứ ba thì chẳng còn ai.

Tình nghĩa anh em mấy chục năm, lại bởi vì thù hận chồng chất cuối cùng cũng tan vỡ.

Lộ Tranh nghe xong lại thở dài một hơi, nhìn ánh đèn lắc lư trước mặt mà bỗng có cảm giác say dù không uống rượu, lại thấy Đường Thiệu Nguyên đang lẳng lặng nhìn mình khiến anh bỗng dưng muốn nói ra tất cả.

"À...... Thật ra tôi vốn cũng có một người em trai."

== Hết chương 18 ==


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.