Vạn Vật Lưu Vết

Chương 13: Nữ, cao một mét sáu mươi, mang giày size 36




VẠN VẬT LƯU VẾT

Tác giả: Hán Bảo Niên Cao

Quyển 2: Búp bê

Edit: Cá trê

__________

Ngày hôm sau bắt đầu bằng công việc thăm hỏi điều tra.

"Mẹ Chiêm Giai Hoà tái phát bệnh tim, đang điều trị ở bệnh viện, con trai út của bà ấy, cũng chính là em trai Chiêm Giai Hoà, Chiêm Giai Hưng và vợ là Văn Giảo đang chăm sóc bà ấy, tạm thời không thể đến kịp." Vẻ mặt Cảnh Chí Trung buồn rầu: "Phải đợi đến buổi chiều. Trước mắt chúng ta chỉ có thể tìm được cháu gái của Chiêm Giai Hoà, Chiêm Thắng Nam cùng với thư kí của Chiêm Giai Hoà, Hứa Lâm."

Người đầu tiên bị gọi vào phòng nói chuyện là Chiêm Thắng Nam.

"Chiêm Thắng Nam, nữ, 21 tuổi, là con gái duy nhất của Chiêm Giai Thọ, anh trai Chiêm Giai Hoà. Hiện đang học quản trị kinh doanh tại đại học Ninh Hải, vừa lên năm ba."

"Ba của cô gái này hẳn rất mong muốn con gái mình trở thành phượng hoàng." Nguỵ Hùng Phong thì thầm.

Lộ Tranh nghe xong thì cười cười: "Nói không chừng là fan của Lương Vũ Sinh* thì sao."

Chiêm Thắng Nam đúng chuẩn gen nhà họ Chiêm, cô gái với vóc dáng xinh xắn xuất hiện trong phòng, dáng người gầy yếu nhưng ngũ quan sắc bén xinh đẹp, mang theo chút khí chất của thiếu nữ 2D. Mái tóc cô hơi mỏng, tóc mái dài, mặc một chiếc sơ mi chữ T màu đen, bên dưới mặc quần jean cực ngắn lộ ra hai chân mảnh khảnh, từ xa nhìn lại cứ như không hề mặc quần.

Một đám sinh vật nam trong phòng nháy mắt đều xấu hổ dời tầm mắt.

"Chú cảnh sát tìm tôi có việc gì không ạ?" Cô gái đem balo trên lưng để xuống bên cạnh, một đống móc khoá nhân vật bằng nhựa va vào nhau lạch cạch, cô không chút khách khí kéo ghế ngồi xuống, còn bắt chéo chân: "Trước đã nói với các chú, buổi chiều tôi còn có lớp, nhiều nhất chỉ có thể ngồi một chút thôi."

Thái độ này giống như không phải đến vì vụ án mạng mà chỉ đến Cục Cảnh sát vì mất một chiếc điện thoại vậy.

Nhóm người Lộ Tranh nén lại sững sờ.

Vẫn là Cảnh Chí Trung có nhiều kinh nghiệm, ho khan một tiếng: "Xin chào, chúng tôi là cảnh sát hình sự Sở Cảnh sát Tỉnh, chiều ngày 23 tháng 7 ở tiểu khu Nhất Phẩm Danh Uyển tại Ninh Hải, chúng tôi phát hiện được sáu thi thể, đã xác nhận đó chính là chú hai Chiêm Giai Hoà, thiếm hai Cung Vân Lộ, hai em họ Chiêm Minh Viễn và Chiêm Minh Phi cùng với cha mẹ của thiếm hai cô."

Nói đến đây, Cảnh Chí Trung hơi tạm dừng, quan sát vẻ mặt Chiêm Thắng Nam.

Cô gái ngồi đó không chút để ý mà khảy móng tay mình, ngoại trừ thở dài một hơi khi nghe nhắc đến anh em Chiêm Minh Viễn thì vẫn là bộ dáng không có liên quan gì đến tôi, nhìn vào rất dễ nổi cáu.

"Thủ đoạn của vụ án này tàn nhẫn, vì để có thể sớm tìm ra hung thủ để an ủi linh hồn của những người bị hại, hy vọng cô có thể phối hợp với điều tra của cảnh sát."

Chiêm Thắng Nam "chậc" một tiếng, quăng cho Cảnh Chí Trung ánh mắt: "Chú à, chú vẫn chưa phải là Đảng viên à, sao mở miệng ra toàn không phải là chủ nghĩa duy vật thế?"

Cô gái nhỏ này cũng thật khó đối phó.

Cảnh Chí Trung từng gặp qua sóng to gió lớn, đối mặt với cô gái đang mắc chứng trung nhị giai đoạn cuối không hiểu chuyện cũng không bị quấy rầy, tiếp tục bình tĩnh hỏi về quan hệ của cô với gia đình chú hai cô.

"Còn có thể là quan hệ chứ, chắc là đến mức độ đoạn tuyệt quan hệ đấy." Chiêm Thắng Nam co rút khoé miệng: "Chú hai tôi ấy à, là người vô cùng keo kiệt, hận không thể chia đồng tiền làm đôi ra mà dùng kìa, tôi đến nhà ông ta ăn bữa cơm thôi mà cứ như sợ tôi ăn cho nhà ông ta nghèo đi ấy, tôi phải chịu đựng vờ như không thấy sắc mặt ông ta mới được ăn no. Còn thiếm hai ư, bao nhiêu tuổi rồi mà tưởng bản thân còn là thiếu nữ, suốt ngày toàn giả mù sa mưa nhìn tôi bằng thái độ thánh mẫu, như thể tôi đáng thương lắm vậy. Hai đứa nhỏ nhà ông ta cũng làm người khác chán ghét, luôn lén lút nói tôi là bạch nhãn lang, nhất là Chiêm Minh Phi, đức hạnh y hệt mẹ nó, còn mắc bệnh công chúa giai đoạn cuối. Tôi ghét cả gia đình này, đã vài năm rồi tôi không gặp bọn họ."

"Bà nội cô chỉ có ba đứa con đúng không?" Lộ Tranh cười ôn hoà nhìn Chiêm Thắng Nam hỏi, "Chú hai cô hẳn là người có điều kiện tốt nhất, vậy vì sao bà ấy không đến ở cùng nhà bọn họ?"

Chiêm Thắng Nam nâng mắt nhìn, đoán chừng vì vẻ ngoài Lộ Tranh đẹp nên thanh âm lúc nói chuyện cũng không còn khó chịu: "Chú hai tôi không chỉ keo kiệt mà còn là người sợ vợ, tiền vốn ban đầu của việc kinh doanh của ông ta là do nhà thiếm hai tôi ra vì vậy không dám không chăm sóc hai người già bên kia, bà nội tôi không quen ở nhà đó nên chuyển ra ngoài ở một mình."

"Theo cô biết thì nhà chú hai cô có kẻ thù hay là có chuyện gút mắt tình cảm gì không?"

"Chắc chắn là có." Chiêm Thắng Nam không quá để ý nhai kẹo cao su: "Việc làm ăn của ông ta lớn vậy thì đối thủ cạnh tranh gì đó khẳng định là có rồi, tôi nghe nói ông ta còn nhúng chân vào tín dụng."

Mấy người Lộ Tranh bí mật trao đổi ánh mắt, Nguỵ Hùng Phong rất lanh trí gạch một đường vào bảng ghi chép.

Tiếp đó Cảnh Chí Trung lại hỏi về một vài vấn đề thông thường, Chiêm Thắng Nam nhìn qua tựa như không quá hiểu biết về gia đình của chú hai mình, đa số đều là vừa hỏi đã ba không, không phải "Đại khái là vậy" thì là "Tôi cũng không biết" hoặc là "Liên quan gì đến tôi".

Tiến độ thẩm vấn không có gì khả quan, thái độ của cô gái khiến cho tất cả mọi người đều nghẹn lại không có chỗ xả.

"[BGM nhạc chủ đề hoạt hình Conan nhưng không biết edit sao luôn]" https://www.youtube.com/watch?v=ddon3hc2MrE

Điện thoại trong balo Chiêm Thắng Nam bỗng reo lên, cô khom lưng lấy ra chiếc điện thoại có ốp lưng hình một cái đầu lâu màu đen, liếc mắt nhìn màn hình thì lập tức lộ ra vẻ mặt tươi như hoa.

"Alo, anh yêu~"

"Vâng, lát nữa gặp ạ~"

Toàn bộ quá trình Chiêm Thắng Nam nhận điện thoại đều cười vô cùng vui vẻ, vừa cúp điện thoại liền nói: "Tôi phải đi rồi, buổi trưa tôi có hẹn với người khác, có chuyện gì thì sau này hãy nói tiếp nhé."

Dứt lời liền xách túi lên, đẩy cửa bước ra ngoài.

"Cái người này! Thái độ gì thế!" Nguỵ Hùng Phong trợn mắt nói.

Cảnh Chí Trung bất dắc dĩ xoa huyệt thái dương: "Sao? Các cậu cảm thấy thế nào?"

Đường Thiệu Nguyên vẫn luôn im lặng đứng một bên mở miệng: "Chiều cao của cô ấy khoảng một mét sáu mươi."

Lúc Chiêm Thắng Nam đẩy cửa ra ngoài, giây tiếp theo Lộ Tranh liền bật dậy mang theo đèn pin khám nghiệm chạy ra cửa.

"Kích thước chân size 36, theo dấu chân này thì không thể loại trừ hiềm nghi."

Nguỵ Hùng Phong chợt hiểu ra: "Bảo sao vừa nãy khi cô ta vừa bước vào anh với Đường Thiệu Nguyên ở chỗ cửa lau lau gì đó!"

"Sau này nhớ học hỏi." Lộ Tranh thu lại đèn pin khám nghiệm, gõ nhẹ vào đầu Nguỵ Hùng Phong.

"Thực ra tôi cảm thấy người bệnh trung nhị này không quá giống hung thủ." Nguỵ Hùng Phong phun tào, "Hung thủ sẽ không kiêu ngạo như cô ta, thể hiện ra bộ dáng cả nhà chú hai cô ta đều phải chết."

"Quả thật là vậy." Cảnh Chí Trung gõ gõ vào sổ ghi chép trước mặt: "Cây ngay không sợ chết đứng, không e dè, nhưng chúng ta cũng không thể vì thế mà loại trừ hiềm nghi của cô gái này, dù sao chiều cao cùng với cỡ giày đều trùng khớp với dấu vết phát hiện ở hiện trường."

Tuy nhiên cuộc thẩm vấn tiếp theo lại khiến mọi người hoàn toàn không nói nên lời.

"Cao một mét sáu mươi."

"Cỡ giày 36."

Đường Thiệu Nguyên và Lộ Tranh liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra sự bất đắc dĩ của đối phương.

Nhà này có độc à!

Sau Chiêm Thắng Nam, nhóm người Lộ Tranh hỏi đến thư ký của Chiêm Giai Hoà, Hứa Lâm cùng với em dâu Văn Giảo. Không ngờ ba người phụ nữ trước sau vào phòng thẩm vấn này vậy mà đều có dáng người gầy yếu, đều cao một mét sáu mười, ngay cả cỡ giày cũng giống hệt nhau!

Căn cứ vào lời của Hứa Lâm thì tính tình ông chủ của mình không tồi nên trên thương trường không có quá nhiều kẻ thù.

"Ngày đó ông ấy vốn đã sắp xếp ăn cơm cùng với Lưu tổng của Thiên Khải, là Vương tổng làm trung gian hỗ trợ liên hệ, nói chung Lưu tổng và Chiêm tổng có chút mâu thuẫn."

"Vương tổng và Lưu tổng này là ai? Địa chỉ công ty ở đây cô có biết không?"

Hứa Lâm ngẩng đầu hơi căng thẳng gật đầu, lấy điện thoại ra đưa cho Nguỵ Hùng Phong ghi chép phương thức liên lạc của hai người kia.

Lộ Tranh chú ý đến chiếc nhẫn kim cương sáng ngời trên tay của cô thư ký xinh đẹp này, móng tay màu đỏ rượu càng làm tôn lên ngón tay thon dài trắng nõn xinh đẹp của cô.

"Cô có biết tình trạng tình cảm của ông chủ Chiêm Giai Hoà hay không?"

"Cạch" một tiếng, tay Hứa Lâm run lên, bỗng đánh rơi điện thoại đang định nhét vào túi xuống đất, Lộ Tranh cúi người đến giúp cô nhặt lên, chợt phát hiện màn hình đã bị vỡ.

"Thật ngại quá."

"Không...... Không sao, cảm ơn sếp......"

Hứa Lâm vội vàng nhét điện thoại vào túi, sắc mặt trắng bệch trả lời: "Cảm tình của ông chủ chúng tôi và bà chủ không tốt lắm."

"Vậy anh ta ở bên ngoài có người khác không?" Cảnh Chí Trung gõ gõ bút trong tay, dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm cô.

Đầu Hứa Lâm lắc như trống bỏi.

"Hứa Lâm này trăm phần trăm có vấn đề, hoặc cô ta có quan hệ không bình thường với ông chủ của mình, hoặc là cô ta biết chuyện này nhưng lại lựa chọn giấu diếm chúng ta." Hứa Lâm vừa đi, Cảnh Chí Trung liền lắc đầu nói.

"Có thể là trường hợp thứ nhất." Đường Thiệu Nguyên vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng: "Căn cứ vào tư liệu của Đại Hùng thì cha mẹ Hứa Lâm đều là công nhân đã nghỉ việc, bản thân cô ta vẫn còn độc thân, chỉ vừa mới làm việc được một năm. Nhưng trên tay đeo đồng hồ Jaeger-LeCoultre, ngón tay đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn, còn xách túi của Hermes, đây không phải là những thứ mà tiền lương của cô ta có thể gánh vác được, dưới tình huống này thì rất có thể cô ta có một người bạn trai hoặc một người theo đuổi có tiền."

"Ồ quao, được nha Thiệu Nguyên." Lộ Tranh huýt sáo giơ ngón cái với Đường Thiệu Nguyên, "Tín đồ thời trang nha."

Đường Thiệu Nguyên mỉm cười: "Hơi hiểu biết một chút thôi."

Hứa Lâm cung cấp tư liệu của Vương tổng và Lưu tổng, thế như sau khi hỏi qua thì hiềm nghi của bọn họ lập tức được loại trừ. Thân thể Vương tổng mập mạp to lớn, Lưu tổng thì gầy còm như khỉ ốm, đều không phù hợp với dấu giày nam để lại ở hiện trường, hơn nữa hai người đều có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, dòng tiền trong ngân hàng cũng không có dấu hiệu bất thường.

Hy vọng cuối cùng được đặt vào em trai và em dâu Chiêm Giai Hoà, Chiêm Giai Hưng và vợ Văn Giảo.

Văn Giảo người cũng như tên, bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần, chẳng trách được sắp xếp ở bàn lễ tân của công ty Chiêm Giai Hoà. Đáng tiếc nhìn qua có chút rụt rè sợ hãi, không phóng khoáng, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình không nhìn ra dáng người, nhìn qua không sáng sủa như Hứa Lâm.

"Cả nhà anh chồng tôi rất tốt, vợ chồng anh ấy rất hoà thuận, Minh Viễn Minh Phi cũng đều là những đứa trẻ ngoan." Văn Giảo nhỏ giọng nói: "Ngày đó tôi đến gõ cửa nhà, mãi cũng không thấy bọn họ ra mở cửa ____"

Nói đến đây Văn Giảo chợt đau buồn, nước mắt bắt đầu rơi không ngừng.

Trong lúc nhất thời mấy người trong phòng đều luống cuống tay chân, lúng ta lúng túng đưa khăn giấy nước ấm qua, cuối cùng cũng dừng được dòng nước mắt như mở van của Văn Giảo.

Từ miệng Văn Giảo không lấy được thông tin gì, trong mắt cô dường như ai cũng là người tốt, ai cũng không thể giết người, về cả nhà anh chồng cô thì cô cũng nói không có kẻ thù gì, chỉ là khi nhắc đến vấn đề gút mắt tình cảm thì cô mới hiện ra vẻ mặt phức tạp.

"À...... Cái này......" Sắc mặt Văn Giảo đỏ lên, tay không ngừng vò quần áo, vạt áo bằng bông cũng bị cô vò nhăn thành cục.

Có tình huống!

Lộ Tranh nhướng mày.

== Hết chương 13 ==

(*) Lương Vũ Sinh là một nhà văn Trung Quốc viết truyện kiếm hiệp. Cùng với Kim Dung, Cổ Long, Ngọa Long Sinh, Ôn Thụy An, Lương Vũ Sinh được tôn làm "Võ hiệp ngũ đại gia".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.