Vạn Vật Lưu Vết

Chương 7: 7: Tôi Muốn Xin Lệnh Khám Xét




VẠN VẬT LƯU VẾT

Tác giả: Hán Bảo Niên Cao

Quyển 1: Trầm ngư

Edit: Cá trê

_______________

"Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự là một công dân hiền lành tuân thủ pháp luật, chưa từng làm chuyện gì xấu đâu." Một người đàn ông béo tròn, hói đầu, vẻ mặt đầy kích động ngồi trên "ghế hổ", mồ hôi chảy ròng trên cái ót bóng loáng.

"Anh đừng căng thẳng, anh chỉ cần trả lời chi tiết các vấn đề của chúng tôi là được." Cảnh Chí Trung đẩy ảnh chụp trên chứng minh thư của Lý Hồng Bình qua: "Anh có nhận ra người trong tấm ảnh này không?"

Đậu Văn Xuyên cúi đầu nhìn, ban đầu còn không nhận ra, đôi mắt như hạt đậu cẩn thận nhìn ảnh chụp một lát, bỗng cơ thể run lên: "Sếp ơi, tôi không có chơi gái......"

Xem ra là đúng rồi.

"Anh chỉ cần trả lời biết hay không biết, nếu nhận ra thì cô ấy là ai, có quan hệ như thế nào với anh?" Cảnh Chí Trung tạm dừng, trấn an nói: "Yên tâm, anh không làm thì chúng tôi sẽ không đổ oan cho anh."

Nhận được cam đoan của Cảnh Chí Trung khiến Đậu Văn Xuyên bình tĩnh lại không ít, không suy nghĩ gì nói thẳng: "Người này......!Là Mỹ Mỹ, tôi quen cô ấy ở KTV, dần dần thì có cảm tình với cô ấy, sau khi Mỹ Mỹ từ chức tôi liền mua phòng cho cô ấy ở......"

Nói đến đây, Đậu Văn Xuyên khẩn trương giương mắt nhìn nhóm cảnh sát trước mặt, kiên trì tiếp tục: "Sau đó, sau đó chuyện này bị vợ tôi phát hiện, cô ta cứ tới đây làm ầm ĩ lên bảo tôi cắt đứt với Mỹ Mỹ, tôi liền cho Mỹ Mỹ mười vạn phí chia tay, không ngờ qua một thời gian cô ấy đến tìm tôi nói rằng đang mang thai con tôi."

"Tôi sợ vợ mình phát hiện nên đã cho cô ấy tiền bỏ đứa nhỏ, Mỹ Mỹ không muốn, làm ầm ĩ với tôi vài lần, còn uy hiếp sẽ nói cho vợ tôi biết, trong lòng tôi sợ hãi bèn đưa cho cô ấy vài khoản tiền, cô ấy lấy được tiền đã bỏ đi, sau này tôi chưa từng thấy qua cô ấy."

Nói đến đây, Đậu Văn Xuyên ho khan hai tiếng, dường như cảm thấy chưa đủ vội bổ sung thêm: "Sếp à, chính là như vậy đó, sau này tôi cũng hối hận, các anh cũng là đàn ông, nhất định hiểu được hành vi của tôi đúng không? Cọp mẹ trong nhà vô cùng kh ủng bố, cô gái Mỹ Mỹ kia lại câu dẫn tôi, một lúc hồ đồ liền làm sai chuyện......!Chuyện ngoại tình này hẳn không coi là phạm tội đúng không?"

Đậu Văn Xuyên hỏi hai lần "đúng không", lưng thẳng đứng, nhìn qua dường như hắn đã lấy lại được sự tự tin ban đầu của mình.

**

"Các anh cũng là đàn ông, nhất định hiểu được hành vi của tôi đúng không?" Nguỵ Hùng Phong đứng trong văn phóng nháy mắt bắt chước vẻ mặt của Đậu Văn Xuyên: "Người này buồn nôn thật!"

Đường Thiệu Nguyên bên cạnh cũng gật đầu, hai con người bình thường hận không thể đốp nhau từng câu, lúc này lại vì nghi phạm này mà phá lệ thống nhất ý kiến.

Lộ Tranh cũng hiểu được Đậu Văn Xuyên thật sự chọc người phản cảm: "Cho dù nhân phẩm thế nào thì cũng không loại trừ hiềm nghi của hắn."

Đáng tiếc, 24 tiếng sau nhóm Lộ Tranh cũng không tìm được chứng cứ nào, dựa theo quy định vẫn phải thả Đậu Văn Xuyên đi.

Căn cứ vào lời của Đậu Văn Xuyên thì năm đó hắn tự đưa một khoản tiền cho Mỹ Mỹ, cũng chính là Lý Hồng Bình, sợ rằng cô ấy dây dưa nên đã cùng bạn làm ăn đến Hải Nam kinh doanh bất động sản, ước chừng ở đó mấy tháng.

Thế nhưng vấn đề chính là năm đó Đậu Văn Xuyên cùng bạn mình đi đến Hải Nam bằng xe lửa, mười năm trước vé xe lửa vẫn chưa bắt buộc dùng tên thật, nếu lời hắn nói là thật thì cũng không có gì để chứng minh.

Sau khi thẩm vấn Đậu Văn Xuyên, nhóm Lộ Tranh lập tức liên hệ người bạn làm ăn mà Đậu Văn Xuyên nhắc đến, người bạn kia nhớ rất rõ chuyện này, trong điện thoại còn vỗ ngực đảm bảo lúc đó quả thật cùng Đậu Văn Xuyên đi Hải Nam hơn nửa năm mới về, lúc đó y cùng Đậu Văn Xuyên cùng ăn cùng ở gần như không có tách ra.

Hải Nam là tỉnh cực nam của Trung Quốc, nếu quay trở lại tỉnh A cho dù đi máy bay thì cũng mất gần năm tiếng, khoảng thời gian kia khẳng định Đậu Văn Xuyên không có thời gian gây án.

"Anh có thể nhớ được thời gian cụ thể không?"

"Hmm, tôi chỉ nhớ rõ hình như rời đi vào tháng tư, tháng chín là quay về, về nhà là qua Trung thu."

Chuyện mười năm trước, muốn y nhớ rõ ràng thì thật sự làm khó.

Mấy người trong đội lại như đi vào ngõ cụt, hiện giờ có nghi phạm để bắt giữ, nhưng việc không có chứng cứ định tội thật sự làm người ta không biết nên làm thế nào.

Mới sáng sớm Lộ Tranh đã ngồi trước bàn, đè lại thái dương đang ẩn ẩn đau.

Làm việc liên tục trong một tuần khiến thời gian ngủ bị thiếu nghiêm trọng, cho dù là thân thể tốt như anh cũng có hơi chịu không nổi.

Xem nhẹ sự kháng nghị của cơ thể, Lộ Tranh mở sổ ghi chép không rời thân, sắp xếp lại vụ án từ đầu đến cuối.

Giữa giấy trắng viết ba chữ Lý Hồng Bình, xung quanh vẽ một cái hình tròn, tựa như nhánh cây đâm chồi vươn ra, cuối mỗi mũi tên là tên của một người.

"Cha" ____ quan hệ lạnh nhạt, cãi nhau vài lần vì kinh tế.

"Mẹ kế" ____ quan hệ cứng nhắc, từng cãi nhau với Lý Hồng Bình trên đường.

"Lý Đại Lực" ____ thanh mai trúc mã, hư hư thực thực gút mắc tình cảm.

"Đậu Văn Xuyên" ____ tình nhân, nghi ngờ bị tống tiền.

"Vợ Đậu Văn Xuyên" ____ tình nhân của chồng, từng tìm người dạy bảo Lý Hồng Bình.

"Giám đốc KTV" ____ quan hệ cạnh tranh công việc, ghen tị.

Sau khi viết rõ các mối quan hệ, Lộ Tranh lại vẽ một mũi tên ba cạnh kế tên Lý Hồng Bình, một đầu mũi tên viết "đứa nhỏ".

Một đầu khác viết "cha của đứa nhỏ", thuận tiện vẽ thêm một dấu chấm hỏi thật lớn.

Đúng vậy, sau khi thẩm vấn Đậu Văn Xuyên, Đường Thiệu Nguyên đã lấy mẫu máu của hắn và nhập hồ sơ, kết quả DNA khiến cho mọi người đều kinh hãi ____ Đậu Văn Xuyên không phải là cha của đứa bé.

Thế nhưng xét về thời gian tử vong thì Lý Hồng Bình quả thật tử vong sau khi dùng đứa bé trong bụng uy hiếp Đậu Văn Xuyên.

Cái này có hai trường hợp xảy ra, một là chính Lý Hồng Bình cũng không biết cha đứa nhỏ rốt cục là ai nên sinh ra hiểu lầm, cái còn lại chính là Lý Hồng Bình sau khi mang thai, vì tiền nên đã lừa Đậu Văn Xuyên.

Chỗ này, giữa sương mù dày đặc, tất nhiên phải có một người đàn ông có quan hệ thân mật với Lý Hồng Bình.

Từ từ.

Lộ Tranh đột nhiên đứng thẳng dậy, biên độ động tác rất lớn khiến Đường Thiệu Nguyên và Nguỵ Hùng Phong bên cạnh giật nảy mình.

Thế nhưng anh không chút để ý, soạt soạt lẩm bẩm lật sổ ghi chép, mở điện thoại, tìm được một dãy số rồi gọi qua.

"Được, siêu âm B đúng không? Có ấn tượng cụ thể là bệnh viện nào không?"

"Chắc chắn chứ?"

"Tốt, cảm ơn, tạm biệt nhé."

Lộ Tranh tắt điện thoại rồi thuận tay gom sổ ghi chép và chìa khoá trên bàn, vỗ nhẹ đầu Nguỵ Hùng Phong: "Đi, Hùng Phong, Thiệu Nguyên, chúng ta đi phá án nào."

Nguỵ Hùng Phong không hiểu ra làm sao chậm mất nửa nhịp mới đứng lên, giây tiếp theo lập tức bị Đường Thiệu Nguyên túm ra cửa: "Động tác nhanh chút, theo sát kìa."

**

Bệnh viện nhân dân số 1 huyện Đại Dụ.

"Tất cả ở chỗ này, đây đều là bệnh án cũ mười năm trước, có hơi khó tìm, thật xin lỗi." Người phụ trách phía bệnh viện chỉ huy vài nhân viên công tác đem mấy chồng tư liệu thật dày dể trên bàn, Lộ Tranh khách sáo bắt tay cùng anh ta, xoay người bắt đầu phân công công việc cho nhóm điều tra viên.

Trong phòng họp nhỏ vang lên tiếng lật giấy sột soạt.

Lộ Tranh cũng tìm một chỗ ngồi xuống, cầm một bệnh án đã ố vàng đến giòn rụm bắt đầu lật tìm.

Mặt trời lên cao, ngay vào thời điểm ánh nắng giữa trưa nóng rực chiếu thẳng vào, một cậu điều tra viên trẻ tuổi của Cục cảnh sát huyện Đại Dụ bỗng nhiên kích động đứng lên: "Chỗ này có!"

Giọng nói còn kịp tắt hẳn thì Đường Thiệu Nguyên ở một đầu khác của phòng họp cũng bình tĩnh lên tiếng: "Chỗ tôi cũng tìm được một phần."

Vì để chắc chắn Lộ Tranh cùng nhóm điều tra viên lật xem tất cả ghi chép bệnh án mà bệnh viện cung cấp, mãi đến buổi chiều mới xem xong hoàn toàn, ngoại trừ hai hồ sơ bệnh án được phát hiện lúc nãy thì không thu hoạch thêm được gì.

Cẩn thận bảo quản tốt vật chứng, Lộ Tranh vừa lên xe liền nhận được một cuộc điện thoại.

"Alo, xin chào cảnh sát Lộ! Hai ngày nay tôi vẫn luôn nghĩ đến chuyện đi Hải Nam cùng lão Đậu, tôi có nhớ ra chuyện này.

Lúc đó chúng tôi vốn muốn lái xe đến tỉnh rồi mới ngồi tàu đi về hướng nam, kết quả ngày dự định xuất phát bỗng nhiên có một trận sương mù lớn, ôi chao, tôi sống lớn đến từng này rồi vẫn chưa gặp trận sương mù nào lớn đến vậy đâu, cách xa hai mét thì không thấy người đâu! Tất cả đường cao tốc đều không thể đi, chúng tôi đành phải chờ đến ngày hôm sau sương mù tan mới xuất phát được!"

Tim Lộ Tranh chợt đập thình thịch, anh tắt điện thoại rồi thò đầu ra từ băng ghế sau.

"Đại Hùng, quay đầu lại, chúng ta đến Cục Khí tượng tỉnh một chuyến!"

**

Tám giờ tối, phòng họp Cục công an huyện Đại Dụ.

Lộ Tranh nhìn Cảnh Chí Trung cùng Phạm Tân Vũ đang đứng khoanh tay trước mặt, dùng nam châm dán vài tờ giấy trong túi vật chứng lên bảng trắng.

"Đậu Văn Xuyên không phải là hung thủ sát hại Lý Hồng Bình, hung thủ là người khác."

Anh vừa dứt lời, Cảnh Chí Trung cùng Phạm Tân Vũ đều nghiêm túc thẳng người lên.

"Căn cứ vào lời khai của bạn Đậu Văn Xuyên, tháng tư mười năm trước hai người bọn họ rời khỏi tỉnh A để đến Hải Nam buôn bán, nửa năm không hề về nhà.

Mà căn cứ vào tư liệu chúng ta tra được từ bệnh viện nhân dân số 1 Đại Dụ thì ngày 3 tháng 2 mười năm trước, Lý Hồng Bình từng đến đây làm kiểm tra cơ thể, hơn nữa còn thật sự xác nhận bản thân đã mang thai ba tháng.

Theo báo cáo nghiệm thi của Thiệu Nguyên thì thời điểm nạn nhân tử vong thai nhi trong bụng đã năm tháng, nói cách khác thời gian Lý Hồng Bình bị hại hẳn là trong khoảng từ tháng 3 đến tháng 4 mười năm trước."

"Đồng thời, bạn của Đậu Văn Xuyên có bổ sung lời khai rằng lúc đó ngày bọn họ xuất phát là hôm sau của ngày mà Đại Dụ có trận sương mù lớn khó gặp mười năm trước, chúng tôi đã tra xét ghi chép của Cục Khí tượng tỉnh, huyện Đại Dụ rất ít khi gặp sương mù dày đặc, mười năm trước trong sáu tháng từ tháng 1 đến tháng 6 chỉ duy nhất một ngày có sương mù, thậm chí còn phải phong toả đường cao tốc ____ ngày đó là ngày 9 tháng 4! Cái này trùng khớp với lời khai xuất phát vào tháng 4 của bạn Đậu Văn Xuyên, cho nên ngày Đậu Văn Xuyên xuất phát đi Hải Nam sẽ là ngày 10 tháng 4!"

Cảnh Chí Trung gật đầu: "Rất tốt, thế nhưng khoảng thời gian này hơi khó xử, Đậu Văn Xuyên hoàn toàn có thể gi3t chết Lý Hồng Bình vào trước đó, ví dụ như cuối thàng ba, cái đó và thời gian tử vong suy đoán không hề mâu thuẫn nhau."

Lộ Tranh cười cười, dừng một chút rồi bổ sung: "Cho nên chúng tôi đã kiểm tra tất cả hồ sơ bệnh án năm đó của khoa phụ sản, Thiệu Nguyên còn phát hiện được một hồ sơ bệnh án khác ____ Chính là vào ngày 13 tháng 4 Lý Hồng Bình từng bởi vì bụng không thoải mái nên đã đến khoa phụ sản bệnh viện nhân dân số 1 kiểm tra, đây là bản ghi chép kiểm tra lúc đó! Mà thời gian này Đậu Văn Xuyên đã ở trên xe lửa đi về phía nam, thẳng đến tháng 9 mới quay về tỉnh A.

Như vậy anh ta không có thời gian gây án, đã có thể loại trừ hiềm nghi của anh ta."

Đội trưởng Phạm Tân Vũ nghe xong vô cùng kích động, miệng nói vài tiếng "tốt", đeo mắt kính vào cầm hồ sơ bệnh án đơn giản nhìn lại một lần: "Cảm ơn tổ trưởng Lộ, cậu vất vả rồi!"

"Đều là công lao của các anh em làm cùng nhau mà." Lộ Tranh cười, không nhận công này, "Không riêng gì Thiệu Nguyên và Đại Hùng, những cảnh sát trẻ của Đại Dụ cũng rất dốc sức."

"Không tồi, tốt lắm!" Cảnh lão đại mặt đỏ bừng, đi qua lại vài vòng trong phòng họp rồi bỗng nhiên cau mày, "Hiện giờ đã loại trừ được nghi phạm lớn nhất Đậu Văn Xuyên, bên tôi và đội trưởng Phạm sắp xếp điều tra những mối quan hệ nam nữ khác của Lý Hồng Bình nhưng không thu được kết quả gì, chúng ta lại phải tìm kiếm nghi phạm một lần nữa rồi."

"Lão đại, về vụ án này, thật ra tôi có một đối tượng hoài nghi mới." Lộ Tranh ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, "Tôi muốn xin lệnh khám xét nơi ở của Lý Đại Lực."

== Hết chương 7 ==.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.