*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 11 ☆
Khô Diệp Cốc
Bàn về việc Vân Trường Ly đến từ nơi nào, đi tới nơi nào...
—————
Địa cung bí cảnh sụp đổ, huyền môn lấy làm khiếp sợ.
Vân Tiêu Tông lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Bọn họ bàn giao, lần này không phải do trưởng lão Vân Tiêu Tông tạo ra, mà là có người tu hú chiếm tổ, thay thế vị trí trưởng lão.
Trưởng lão Hoán Hoa Cảnh tức giận nói, "Vớ vẩn! Đại Thừa trưởng lão nhà mình bị đổi, vậy hai Tâm Động Kỳ trưởng lão còn lại chết đâu rồi?!"
Vân Tiêu Tông trưởng lão yên lặng một hồi, khó khăn nói, "Cũng không phải... chỉ mình trưởng lão Đại Thừa bị thay thế, mà là toàn bộ một đội ngũ, đều đã bị đổi."
Lời này vừa nói, mọi người xôn xao.
"Người làm việc này có lẽ rất thân thuộc với Vân Tiêu Tông, nếu không, tuyệt đối không thể hành động thiên y vô phùng* như vậy được."
(*) Ý chỉ việc hoàn hảo, không chê vào đâu được.
"Việc này rất quái lạ." Tống Thanh Hàn vuốt râu, lên tiếng, "Một tên Đại Thừa, lấy đi nhiều linh khí như vậy làm gì?"
Những người cầu tiên thuận theo thiên đạo, ngộ ra lẽ phải, nhưng chưa từng nghe qua bí pháp nhà ai lại đoạt linh khí quán đỉnh* cả?
(*) Quán đỉnh (灌顶), nghĩa đen là rưới nước lên đầu, là một nghi thức tôn giáo trong những buổi lễ long trọng. Trong Kim cương thừa, danh từ quán đỉnh được dùng chỉ những nghi lễ, trong đó vị Đạo sư cho phép đệ tử tu tập một Tan-tra. Vì vậy trong Phật giáo Tây Tạng, người ta hay sử dụng danh từ "Truyền lực". – Wiki
Hoán Hoa Cảnh trưởng lão nhíu mày, "Đây là bút tích của ma đạo sao?"
Hắn quay đầu, nói, "Khá lắm, Vân Tiêu Tông, các ngươi thậm chí còn nuôi cả ma đạo!"
Vân Tiêu Tông lập tức trả đũa, "Hoán Hoa Cảnh các ngươi mới là tà môn ngoại đạo chính cống, đừng có hắt nước bẩn lên đầu người khác như thế!"
Mấy người của Hoán Hoa Cảnh trợn mắt.
"Đủ rồi." Cảnh chủ Hoán Hoa Cảnh mở miệng, "Gần đây ma đạo không quá an phận, mấy vị tiên hữu đừng tranh chấp nữa."
Nàng từ tốn nói tiếp, "Nói tới đây, thiếp có nghe qua một câu chuyện cười."
Tông chủ Vân Tiêu Tông nhíu mày.
Cảnh chủ Hoán Hoa Cảnh hờ hững nói, "Nói về con trai trưởng của tông chủ, trưởng lão tư pháp* của Vân Tiêu Tông, đã phản bội tông môn vào mười mấy năm trước."
(*) Có thể hiểu là trưởng lão quản lí pháp luật và quy tắc.
"Năm đó Vân Tiêu Tông phái người đuổi giết mà không thành, mà lại còn bị tên đó truy sát ngược lại đến trời u đất ám, máu chảy thành sông. Dùng mọi cách nhưng vẫn không thể ép hắn vào bước đường cùng, có thể thấy rõ là tông phái vô năng."
"Ngươi!" Tông chủ Vân Tiêu Tông nghiến răng.
"Tông chủ, có gì nói nấy đi." Tống Thanh Hàn lên tiếng, hỏi, "Bây giờ tên đó đang ở đâu?"
Cảnh chủ Hoán Hoa Cảnh nói, "Năm đó hắn bị ép rơi xuống Phiến Cốc, chắc chắn vốn nên không có hy vọng sống sót."
Tống Thanh Hàn vuốt râu, "Nhưng mà?"
"Nhưng mà vài ngày trước Họa Thủy Đường của Hoán Hoa Cảnh có báo tin, bên trong Hoán Hoa Cảnh có người áo đen thêu vân mây, lại không có tiếng tiêu lạnh lẽo."
Tông chủ Vân Tiêu Tông hừ lạnh.
Cảnh chủ Hoán Hoa Cảnh nói tiếp, "Chính kẻ này nhập ma, đoạt lấy Phiến Cốc, làm tôn giả Khô Diệp Cốc."
Giữa chân mày Tống Thanh Hàn chỉ còn sự lạnh lùng, nói tiếp, "Khô Diệp Cốc? Tuyệt địa Phiến Cốc trong Khô Diệp Cốc? Khô Diệp Cốc là một trong tứ cốc của ma đạo sao?"
Cảnh chủ Hoán Hoa Cảnh, "Không sai."
Nàng đưa năm ngón tay ra, một đóa sen tỏa ra khí lạnh nổi lên từ lòng bàn tay nàng. Ở giữa đóa sen biến ra gương mặt của một người, chính là Vân Trường Ly, "Họa Thủy Đường vừa mới thông báo, Khô Diệp Cốc nội loạn. Có người thúc giục tiên ma khí, xóa bỏ mười vạn ma binh Khô Diệp Cốc. Ngũ đại tôn giả nay mất ba. Thám báo dò la, ma đạo lại có một tôn giả mới. Vì điều này, chỉ sợ chúng sẽ nhằm vào linh khí trong địa cung bí cảnh."
Cảnh chủ Hoán Hoa Cảnh đeo lụa đen không lộ mặt, hai mắt khép hờ, từ tốn nói, "Tân tú này của ma đạo, vừa xuất hiện đã hợp tác với Hợp Hoan tôn giả* và Dư Huy tôn giả, tên là Vân Trường Ly, tự phong Chiết Tiêu tôn giả."
(*) Hợp Hoan này vừa có thể hiểu là cây hợp hoan, hoặc chỉ sum vầy vui vẻ, chỉ tình yêu nam nữ.
Vân Tiêu, Chiết Tiêu.
"Nghịch tử!" Tông chủ Vân Tiêu Tông vỗ bàn, tức giận nói.
Nhất thời, mọi người đều im lặng.
Tất nhiên họ đã từng nghe thấy tên của Vân Trường Ly rồi. Tuy không phải đích tử, nhưng lại thật sự là một thiếu niên thiên tài, vô cùng xuất sắc trong thế hệ trẻ. Đều là ba trăm tuổi, người xuất sắc nhất trong huyền môn là Song Viễn chân nhân Quý Dao mới được Tâm Động Kỳ, hắn đã là một Đại Thừa rồi. Chỉ là, xuất thân của hắn quả thật không hề tốt, lại sinh ra trong một tông môn trọng huyết mạch hơn cả tư chất, chỉ cần nghĩ là biết cuộc sống của hắn cũng chẳng dễ dàng gì.
Bọn họ cũng từng nghe qua việc Vân Trường Ly phản bội Vân Tiêu Tông năm đó, chỉ là vẫn không bằng tình báo – nghề sở trường của Hoán Hoa cảnh mà thôi, chi tiết trong đó không biết nhiều. Chỉ biết người này bị buộc rơi xuống tuyệt địa Phiến Cốc.
Tuyệt địa Phiến Cốc là nơi hiểm ác nhất trong cửu châu. Quanh năm mây mù bao phủ.
Nơi khác nổi gió, nơi đó là kiếm khí sắc bén ác liệt. Nơi khác trời mưa, nơi đó chỉ có độc rơi xuống... Là loại độc không có thuốc nào chữa được. Muốn sống thì phải chui xuống lòng đất, nhưng đất của Phiến Cốc lại như giấy dán trên quạt, đâm một cái là vỡ, hở một chút là sụp.
Điều đáng sợ hơn cả, là trong Phiến Cốc không hề có linh khí.
Thật sự là không có chút nào.
Tất cả linh khí đi về, tấn công, xâm nhập vào Phiến Cốc đều sẽ bị bắn ngược trở về.
Nó giống như một cái quạt cỡ lớn vậy, thổi bay linh lực, lại quạt tới kiếm khí mưa độc vô cùng vô tận.
Hơn nữa hình dáng của Phiến Cốc nhìn từ xa cũng giống một chiếc quạt không lồ. Cho nên tên của Phiến Cốc cứ thế xuất hiện.
Người trong huyền môn rơi vào nơi này không khác gì người phàm, chắc chắn không còn đường sống để đi.
Trái lại, nếu dùng quỷ khí, sai khiến hồn lực, ma đạo cường thủ hào đoạt sẽ có thể sinh tồn ở nơi khó khăn này.
Tất cả môn đồ hiểm ác của ma đạo đều tụ tập ở nơi này.
Ngôi mộ của tiên gia, thánh đường của ma đạo.
Vân Trường Ly mà ở trong đó, cho họ vô số cánh tay, cũng chẳng ai với tới nổi.
Năm đó không có gì cả, dùng sức của tông môn mà vẫn không thể nào diệt trừ.
Bây giờ chỉ ngắn ngủi mười mấy năm, cướp đoạt linh khí của bí cảnh dưới con mắt của mọi người. Vây nhốt toàn bộ trưởng lão, thúc giục tiên ma binh, khiến Khô Diệp Cốc trở thành một nơi độc đoán.
Chỉ ngắn ngủi mười mấy năm.
Quyết đoán đến nhường nào, mưu lược đến nhường nào, tư chất đỉnh cao đến nhường nào.
Mặc dù họ không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ bên trong tiên gia quả thật không có người nào có thể kỳ vọng vào.
Mà kẻ này lại kết thù tính mệnh với Vân Tiêu Tông.
Một khi lớn lên, ắt thành đại họa.
Tống Thanh Hàn từ từ nói, "Hạ Tuyệt sát lệnh thôi, người này, không thể giữ lại."
"Chỉ cần hắn dám rời khỏi Phiến Cốc một bước, tuyệt đối không cho hắn đường sống trở về."
Cùng lúc đó.
Trên đường, có đệ tử hỏi, "Hình như lần lịch luyện này kết thúc rồi nhỉ? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra khi đó vậy?"
"Tại sao trời đất u ám trong nháy mắt nhỉ?"
Cố Thanh Liêu đi phía trước, liếc nhìn bốn phía.
Quý Dao cười nói, "Các ngươi chỉ bị liên lụy thôi, đừng lo, nội quan sẽ tự có định đoạt."
Cố Tam ở trong xe, nắm chặt toàn bộ thời gian để tu luyện.
Tiếng vó ngựa lộc cộc, họ đi thẳng về phía Thanh Hàn Quan.
Bỗng nhiên, Cố Thanh Liêu lên tiếng, "Ngừng lại!"
Mọi người sững sờ.
Chợt thấy hương hoa phả vào mặt, tiếng cười giai nhân nơi lỗ tai.
Nhân gian bây giờ đã là cuối xuân, nhưng lúc này lại có rất nhiều đóa hoa nở ra trên mặt đất.
Khóm hoa như tuyết, hương thơm khắp nơi.
Ở giữa chúng là một người con gái diện hồng y.
Mặt tựa phù dung, mắt phượng khẽ cong, mày ngài hững hờ, môi tự chu sa.
Nàng ta cười khúc khích, lên tiếng, "Chư vị đạo trưởng, nô gia có lễ."
Ánh mắt đưa tình, dung nhan tựa hoa.
Nhất thời, ánh mắt đa số đệ tử đều nhìn chằm chằm nàng ta.
Quý Dao nắm trường kiếm trong tay, Lâm An kéo Cố Tam Thanh ra, bảo vệ bên người.
Cố Thanh Liêu haha cười to, nói, "Bần đạo cũng có lễ."
Y gằn từng chữ, "Hợp Hoan tôn giả."
"Ôi nào, cứ khách khí như vậy, gọi khuê danh của nô gia là được rồi." Nàng vẫn cười, xoay người ngồi trên cành cây.
Hồng quần tung bay, chuông kêu đinh đang.
(*) Hồng quần là gì thì học truyện Kiều biết rồi, tớ không nói nhiều, tiếng chuông là do Đồ Mi buộc chuông ở chân.
Lâm An lụa xanh che mặt, ánh mắt tựa hàn băng.
Đôi mắt hai người chạm phải nhau.
Cố Thanh Liêu nói, "Tôn giả nói đùa, bần đạo vốn là người dưng, tất nhiên phải khách khí rồi."
Y hỏi, "Tôn giả tới đây chặn đường, không biết có chuyện gì?"
"Chuyện gì sao? Tất nhiên là chuyện lớn rồi." Đồ Mi cười xùy một tiếng, trêu trọc đáp.
Cố Thanh Liêu nhíu mày.
Đồ Mi cắn ngón tay, ánh mắt thẹn thùng, eo nhỏ như liễu.
Chắc chắn nàng là một người phong hoa vô song, khó tìm chốn nhân gian.
Cố Thanh Liêu làm ra vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng nàng lại nhón mũi chân, chợt lướt xuống khỏi cành cây.
Vị Ương rời vỏ.
Cành hoa bay tán loạn.
Trường kiếm đâm vào vai, nhưng Đồ Mi chẳng thèm để ý chút nào.
Nàng trực tiếp lướt qua, xoa lên mặt Quý Dao.
Lập tức, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Nàng cách Quý Dao quá gần, cười nói, "Nhìn lại gần, quả thật càng tuấn tú hơn."
Dứt lời, lại hôn lên gò má hắn.
Quý Dao nhất thời đỏ cả mặt.
Đồ Mi cười khúc khích, "Chà, quả là một ca ca thuần khiết."
Dứt lời, tất cả mọi người đằng sau đều đờ đẫn không nói ra lời.
Nàng phi thân lui về sau, ống tay áo vung lên.
Cơ thể Đồ Mi tan vỡ thành từng mảnh hoa, mùi hương dứt, bóng người cũng không còn.
"Chuyện lớn của bổn tọa đã xong, chỉ đành cáo từ."
Quý Dao: "..."
Cố Tam, "Ông nội, ông ổn không?"
Cả khuôn mặt của Cố Thanh Liêu.
Xanh mét.
"Tâm của ma đạo khó lường, thật sự không phải điều chúng ta có thể hiểu."
———————————————
Tác giả có lời muốn nói: Thông báo từ trước rồi, nhưng bây giờ vẫn nói lại
Cố Thanh Liêu, bội kiếm: Vị Ương
Quý Dao, bội kiếm: Viễn Chỉ
Đừng mắng tui đặt tên kiếm hơi giống nữ, có ẩn ý cả đó.