Người Dịch: Emily Ton
Mục Lưu Nguyệt lần này cũng không phải là lần đầu tiên nhắc tới Trường Bình công chúa trước mặt Hàn Nhược Tuyết.
"Thật hay giả, ngươi đã đáp ứng ta rất nhiều lần rồi." Nàng ủy khuất nói thầm.
Mục Lưu Nguyệt cười, "Vài lần trước đây không phải đều có việc nên bị trì hoãn hay sao, thế này thì sao, khi hội Hoa Mai bắt đầu, ta sẽ nói Trường Bình công chúa cũng mời ngươi đi, như thế nào?"
Lời này vừa ra, Hàn Nhược Tuyết lập tức phấn khởi, "Lưu Nguyệt, ngươi không thể chỉ nói những điều khiến ta cao hứng!"
Hội Hoa Mai, ba năm một lần, là do Trường Bình công chúa khởi xướng tổ chức từ mấy năm trước, lấy thưởng mai phẩm trà làm vui, tất cả mọi người tham dự đều là nữ tử, đều là người do Trường Bình công chúa tự thân tuyển chọn sau đó phát thiếp mời, mời phần lớn là nữ nhi quyền quý Thiên Ninh quốc.
Một khi được mời, nghĩa là được tán thành trong vòng thượng lưu ở Thiên Ninh, cho nên, thịnh hội này vẫn luôn được chúng nữ tử hướng tới.
Trước đây lúc Hàn Tòng An còn chưa vào ngục, Hàn gia cũng coi như là gia đình có thanh thế, chỉ tiếc là thân phận thường dân, không có ảnh hưởng, cho nên, Hàn Nhược Tuyết căn bản không có cơ hội.
"Ta thề cũng không được sao? Không tin ta như thế?" Mục Lưu Nguyệt nói, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
"Không cần không cần, ta đương nhiên tin ngươi!" Hàn Nhược Tuyết đều bị hưng phấn làm rối đầu óc, cũng không hoài nghi vì sao Mục Lưu Nguyệt đột nhiên mời mình.
Đương nhiên, hưng phấn thì hưng phấn, Hàn Nhược Tuyết nàng cũng không quên mục đích của chuyến này, nàng trêu ghẹo cười nói, "Thật ra cũng không phải là ta không tin ngươi, nhưng một thời gian dài như vậy ngươi không hẹn ước ta, ta còn tưởng rằng Mục đại tiểu thư của chúng ta đã quên ta rồi?"
Lời này vừa ra, tựa hồ làm giảm đi sự hứng thú của Mục Lưu Nguyệt, ly trà thứ hai vừa mới nhấc lên liền lại buông xuống.
Nàng ý vị thâm trường nhìn Hàn Nhược Tuyết, lạnh lùng nói, "Ngươi còn dám trách ta? Trong khoảng thời gian này ta suýt nữa bị vị đại tiểu thư kia của ngươi làm cho lăn lộn gần chết!"
Hàn Nhược Tuyết biết cơ hội đã tới, chần chờ một lát, thấp giọng, "Nhân gia hiện tại chính là Tần Vương phi."
Mục Lưu Nguyệt hừ lạnh, "Tần Vương phi thì như thế nào, cũng phải chờ Tần Vương thừa nhận nàng."
"Nghe nói......" Hàn Nhược Tuyết muốn nói lại thôi.
"Nghe nói cái gì?" Mục Lưu Nguyệt nhíu mày, sắc mặt lại khó coi vài phần, ghét nhất là loại muốn nói lại thôi.
"Nghe nói nàng cứu ca ca ngươi, lần trước đã được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, nói gì mà y thuật của nàng rất lợi hại, thâm tàng bất lộ, còn có người nhìn đến không ít quyền quý đến cổng lớn Tần Vương phủ cầu trị." Hàn Nhược Tuyết sợ hãi hỏi.
Mục Lưu Nguyệt nhấp nháy ánh mắt không vui, những việc này rốt cuộc liên quan đến việc ca ca bị hành thích, hiện giờ hung thủ còn chưa bắt được, hơn nữa người hạ độc cũng chưa bắt được, phụ thân ngàn vạn lần dặn dò không thể công khai. Hơn nữa, những việc này Hàn Vân Tịch xác thật có công lao, nàng cũng không muốn nhắc tới.
Nhưng mà, nhìn thấy bộ dáng với vẻ mặt khiếp sợ của Hàn Nhược Tuyết, Mục Lưu Nguyệt lại rất khó chịu.
"Lưu Nguyệt, không phải là sự thật đi, Hàn Vân Tịch thực sự lợi hại như vậy sao? Trước kia lúc nàng còn ở nhà chính là phế vật nha? Chẳng lẽ trước kia nàng đều luôn giả vờ? Nàng là thiên tài?"
Hàn Nhược Tuyết vẻ mặt khoa trương, thấy Mục Lưu Nguyệt vẫn không dao động, nàng lại tiếp tục nói, "Nếu là như thế, vậy chúng ta thật đúng là xem thường nàng nha, nha đầu này......"
Lời này còn nói chưa xong, Mục Lưu Nguyệt đã nhịn không được, lạnh lùng ngắt lời, ngôn ngữ thô thiển, "Thiên tài cái rắm!"
Hàn Nhược Tuyết vội vàng hoảng loạn hướng xung quanh nhìn nhìn, "Đại tiểu thư, suỵt...... Ngươi không lựa lời mà nói, nếu như bị người nghe được, ngày mai ngươi chính là vai chính trong những câu chuyện phiếm của cả đế đô!"
Khuôn mặt nhỏ của Mục Lưu Nguyệt trở nên tối tăm u ám, bĩu môi không vui, "Hàn Vân Tịch bất quá chỉ biết giải độc mà thôi, không tính là thần y gì, rất nhiều người trong thiên hạ cũng biết giải độc."
Nói đến đây, Mục Lưu Nguyệt vẫn chưa cam lòng, lại bổ sung nói, "Giải độc thì có bản lĩnh gì, chỉ cần có giải dược thì ai cũng đều có thể giải độc, được không?"
Nhưng mà, Hàn Nhược Tuyết lại giật mình, "Nguyên lai ca ca ngươi là trúng độc nha! Không phải nói bị đâm hay sao?"
"Trên thân kiếm của thích khách có độc!" Mục Lưu Nguyệt lại nói.
"Như vậy a...... Nhưng...... vì sao bên ngoài lại tung tin đồn nhảm nói rằng nàng còn bị giam vào thiên lao, sau đó lại được thả ra, Đại Lý Tự khanh liền thay đổi người, đây rốt cuộc chuyện như thế nào?" Hàn Nhược Tuyết truy vấn nói.
Thấy đáy mắt Mục Lưu Nguyệt chần chờ, nàng biết, nơi này nhất định có bí mật, vì thế, nàng lại bổ sung một câu, "Ta còn nghe mấy tỷ muội nói, là Tần Vương đã đứng về phía nàng, nói gì mà Tần Vương không hỏi đúng sai, tự mình đến thiên lao đem nàng ra ngoài?"
Tần Vương đứng về phía nàng?
Hàn Nhược Tuyết lời này vừa ra, Mục Lưu Nguyệt liền đập bàn thật mạnh một tiếng "Bang", "Nực cười, Hàn Vân Tịch cũng xứng đáng sao!"
Hàn Nhược Tuyết kinh ngạc nhìn nàng, đáy mắt lộ ra sắc thái hoài nghi.
Mục Lưu Nguyệt thực sự không thích loại ánh mắt này, nàng hít sâu một hơi, lạnh lùng nói, "Bây giờ, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật, ngươi phải chắc chắn rằng sẽ không lộ ra ngoài, nếu không, sau này ngươi cũng đừng tới gặp ta."
Hàn Nhược Tuyết vội vàng gật đầu, "Lưu Nguyệt, ngươi cũng không phải không biết, những lời ngươi nói cho ta, từ trước đến nay chỉ có tiến không ra."
Mục Lưu Nguyệt chần chờ trong chốc lát mới gật gật đầu, hạ giọng, "Thật ra, ca ca ta trúng hai loại độc."
"Cái gì?" Hàn Nhược Tuyết sợ hãi, nàng thật sự rất ngạc nhiên.
"Suỵt......" Mục Lưu Nguyệt hung tợn trừng mắt liếc nàng một cái, Hàn Nhược Tuyết vội vàng che miệng lại, tỏ vẻ không dám.
Mục Lưu Nguyệt lúc này mới tiếp tục nói, "Loại thứ nhất đã bị Hàn Vân Tịch giải, sau đó ta ca lại phát tác, không tốt và không ngừng sốt cao, vì vậy Hàn Vân Tịch đã bị hạch tội. Ai biết loại độc thứ hai đã ẩn núp nhiều năm qua, may mắn là nàng cũng biết cách xử lý, sau đó đưa ra giải pháp nên cũng thoát tội."
Mục Lưu Nguyệt nói, vì muốn đánh mất uy tín của Hàn Vân Tịch, nên cố ý nói dối, "Trên thực tế, nàng cũng chỉ là mèo mù đụng phải chuột chết (瞎猫碰到死老鼠), vừa vặn biết giải hai loại độc kia mà thôi. Chuyện này từ đầu chí cuối Tần Vương chưa từng xuất hiện, Tần Vương mới mặc kệ sống chết của nàng, ngươi đừng nghe bên ngoài loạn truyền."
Đáy mắt Hàn Nhược Tuyết hiện lên một tia phức tạp, nàng đương nhiên biết Mục Lưu Nguyệt đã không nói hết sự thật, nhưng là, sự tình Hàn Vân Tịch cứu thiếu tướng quân phỏng chừng không phải là giả.
"Nguyên lai là như thế này a, ha ha, không nghĩ tới nàng có thể giải độc." Hàn Nhược Tuyết thì thầm.
Mục Lưu Nguyệt cảm thấy rất khó chịu khi nghe những lời này, luôn cảm thấy Hàn Nhược Tuyết tựa hồ rất ngưỡng mộ Hàn Vân Tịch.
Đáy mắt hiện lên một mạt tính kế, nàng thấp giọng nói, "Nhược Tuyết, còn có một việc, ta chỉ nói với một mình ngươi thôi, ngươi phải giữ nó như một bí mật."
"Đương nhiên, ngươi yên tâm!"
Thấy bộ dáng Mục Lưu Nguyệt rất thần bí, Hàn Nhược Tuyết rất khẩn trương, nàng vốn là tới hỏi sự tình thiếu tướng quân, không nghĩ tới còn có thể biết nhiều hơn nữa.
Sớm biết như thế, nàng nên mời Mục Lưu Nguyệt uống trà sớm hơn.
Giọng nói của Lưu Nguyệt ép tới đặc biệt thấp, "Nhược Tuyết, sự tình cha ngươi bị bỏ tù...... thật ra cũng có liên quan đến Hàn Vân Tịch."
Lời này vừa ra, Hàn Nhược Tuyết liền choáng váng, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Mục Lưu Nguyệt.
"Nhìn cái gì mà nhìn, choáng váng nha!" Mục Lưu Nguyệt vẫy vẫy tay trước mặt nàng, kéo nàng lại gần, tiếp tục nói, "Việc này, ta chỉ mới nghe được những điều này khi tiến cung mấy ngày trước. Tuy rằng không biết thật giả, dù sao, ngươi vẫn nên lưu tâm đến nó."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nha!" Hàn Nhược Tuyết nóng nảy.
"Nghe nói bệnh của Thái tử, là Hàn Vân Tịch hiệp trợ Cố thái y cùng nhau trị, Hàn Vân Tịch còn hoàn toàn loại bỏ các kết quả chuẩn bệnh của cha ngươi." Mục Lưu Nguyệt nói.
Sự tình Thái tử, hoàng thượng chiếu cáo thiên hạ chỉ nói Hàn Tòng An khám sai, bệnh lâu ngày của Thái tử đã được chữa khỏi, chân tướng là gì, tất cả mọi người đều không thể biết rõ.
Nhưng là, Mục Lưu Nguyệt là người nào nha, nàng đã sớm biết chân tướng, đương nhiên, nàng cũng sẽ không nói chân tướng cho Hàn Nhược Tuyết, nàng sẽ chỉ thêm mắm thêm muối vào trong chân tướng, bôi đen Hàn Vân Tịch một phen.
Thấy Hàn Nhược Tuyết thất thần, Mục Lưu Nguyệt hạ giọng tới mức thấp nhất, "Hàn Vân Tịch chính là đang mưu đồ gây rối nha!"
Hàn Nhược Tuyết vẫn luôn mơ tưởng tìm người ở rể, trở thành gia chủ đời kế tiếp của Hàn gia, Mục Lưu Nguyệt châm ngòi như thế, Hàn Nhược Tuyết làm thế nào mà không hận chết Hàn Vân Tịch.
"Nếu nói như thế, chính là nàng hại cha!" Hàn Nhược Tuyết tức giận.
Mục Lưu Nguyệt lúc này mới lui về ngồi lại, tự mình rót một ly trà cho Hàn Nhược Tuyết, nàng cũng không tiếp tục nói, chỉ gật gật đầu.
"Được nha, chẳng trách nàng không cho chúng ta thăm hỏi cha, chẳng trách chìa khoá nhà kho của Hàn gia lại ở trên tay nàng, nữ nhi đã gả ra ngoài, nàng còn mơ tưởng trở về tranh giành gia sản hay sao?"
Hàn Nhược Tuyết không bình tĩnh, thở phì phì, nơi nào còn có sự nhàn hạ thoải mái mà ngồi uống trà nha, nàng cần phải lập tức trở về nói chuyện này cho mẫu thân.
"Lưu Nguyệt, sự tình trọng đại, ta phải trở về!" Hàn Nhược Tuyết đứng dậy, nghiêm túc nói.
Mục Lưu Nguyệt đi chuyến này cũng đã đạt được mục đích, nàng gật gật đầu, thấp giọng nhắc nhở, "Ngươi ngàn vạn lần đừng bán đứng ta nga."
"Yên tâm! Ta đi trước." Hàn Nhược Tuyết vội vàng rời đi, đã quên lá trà đặt ở một bên. Lá trà này chính là mẫu thân nàng chọn lựa rất kỹ càng, mỗi lần uống trà cùng Mục Lưu Nguyệt, nàng đều tặng nàng ta một vại.
Sau khi châm ngòi thành công, tâm tình của Mục Lưu Nguyệt cũng tốt lên, nơi nào còn quan tâm để ý đến lá trà, nàng lại uống thêm vài chén trà, lúc này mới lười biếng đứng dậy, nàng muốn tới suối nước trà nóng và ngâm mình vào đó, thư giãn.
Nàng nghĩ, người Hàn gia rất nhanh sẽ đến tìm Hàn Vân Tịch gây phiền toái, mà Trường Bình công chúa lúc này chắc cũng đã nhận được tin tức của nàng, mấy ngày nữa sẽ quay về đế đô đi. Đến lúc đó, nhất định Hàn Vân Tịch sẽ vội đến nỗi không còn thời gian để điều tra chuyện nội gian.
...........Dịch: Emily Ton......
Buổi chiều ngày hôm đó, Hàn Nhược Tuyết đã trở lại Hàn gia, đi thẳng đến chỗ Lý thị.
"Mẫu thân, Hàn Vân Tịch chính là có tâm tranh gia sản, ta nghĩ chúng ta nên đi tìm Từ phu nhân cùng nhau thương lượng, dù thế nào cũng nên đòi lại chìa khoá nhà kho trước rồi lại nói." Hàn Nhược Tuyết đến nay lòng còn nóng như lửa đốt, sự tình liên quan đến vị trí gia chủ của nàng nha.
Nhưng mà, Lý thị chỉ có chút kinh ngạc mà thôi, cũng không hoảng loạn giống như Hàn Nhược Tuyết, "Nói như thế cũng coi như nàng đã cứu Thái tử, ha ha, trách không được khí thế lớn như vậy, ngay cả Âu Dương đại nhân cũng phải nhún nhường, nói vậy Từ thị cũng biết nội tình đi."
Lời này vừa ra, Hàn Nhược Tuyết liền sáng tỏ, nếu không phải Từ phu nhân có điều kiêng kị, ngày ấy sao sẽ để Hàn Ngọc Kỳ ăn đánh như vậy?
"Nhưng, cho dù nàng có hậu thuẫn thì sao, nữ nhi đã gả ra ngoài sao có thể nắm giữ chìa khóa gia chủ, nói thế nào đều không thông, không có đạo lý!" Hàn Nhược Tuyết nghiêm túc nói.
Lý thị liếc mắt đánh giá nữ nhi một cái, đáy mắt toàn là ghét bỏ, thấy thế, Hàn Nhược Tuyết vội vàng muốn giải thích, nhưng Từ thị đã lạnh giọng răn dạy, "Tính tình này của ngươi, tương lai làm sao lo nổi đại sự? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, bình tĩnh ổn định, ngươi rốt cuộc đã nghe lọt được lần nào?"
Hàn Nhược Tuyết lúc này mới bình tĩnh lại, hậm hực cúi đầu, nhớ tới giáo huấn của mẫu thân trước đây, chuyện này Từ phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua, các nàng hiện tại không cần thiết phải xuất đầu lộ diện.
Tùy ý Hàn Nhược Tuyết đứng đó, cúi đầu, Lý thị khí định thần nhàn ngồi pha trà uống, sau mấy chén trà nóng ấm người, mới nói, "Sự tình ngày hôm nay ta sai ngươi đi hỏi, ngươi đã hỏi ra được gì?"
Lần này định ngày hẹn Mục Lưu Nguyệt, chủ yếu là hỏi về sự tình của thiếu tướng quân nha.
Hàn Nhược Tuyết đương nhiên không quên chuyện này, nhưng, nàng không rõ, mẫu thân hỏi sự tình thiếu tướng quân, không phải là muốn biết Hàn Vân Tịch có bao nhiêu tự tin hay sao?
Hiện giờ đã biết Hàn Vân Tịch cứu Thái tử, vậy sự tình của thiếu tướng quân còn tính là gì nha?
"Đã hỏi, giống như lời lưu truyền bên ngoài không sai biệt lắm." Hàn Nhược Tuyết nhàn nhạt nói.
"Ta nói, muốn ngươi hỏi kỹ càng tỉ mỉ!" Lý thị lạnh giọng, nắm tay đều nắm chặt, nha đầu trước mắt này nếu không phải là nữ nhi thân sinh của nàng, phỏng chừng đã sớm bị kéo đi ra ngoài đánh.