Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 72: Giàu có, thu mua nhân tâm




"Sao sẽ như thế. Uyển Như muội muội, ngươi nhìn những đồ trang sức này một cái, chọn mấy thứ mình thích đi." Hàn Vân Tịch đặc biệt hào phóng.

"Không không, đây là Hoàng Thượng thưởng cho tẩu tử." Mộ Dung Uyển Như vội vàng cự tuyệt.

"Không cần ngại, nhiều như vậy ta cũng dùng không hết, chọn vài món." Hàn Vân Tịch rất nhiệt tình, kéo tay Mộ Dung Uyển Như lại đây.

Thật ra, những châu báu này Mộ Dung Uyển Như đã sớm lật xem qua, Thiên Huy hoàng đế ban thưởng tất cả những thứ này đều là cống phẩm từ bên ngoài, có tiền cũng mua không được.

Trong đó có vài thứ Mộ Dung Uyển Như đặc biệt rất thích, thấy Hàn Vân Tịch nhiệt tình như thế, nàng cũng không đưa đẩy nữa mà đi lên chọn.

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại nói, "Ta nha, còn nghĩ một khi tra ra là ai đã tung tin truyền ra ta có thể chữa bệnh, cũng sẽ ban thưởng một ít cho người kia. Tốt xấu, nàng ta cũng có công lao, không phải sao?"

Lời này vừa ra, tay Mộ Dung Uyển Như tức khắc cứng lại.

"Uyển Như muội muội, ngươi nói người tung tin đồn ấy sẽ là người gì đâu? Không phải là nàng ta muốn hại ta, mà là nghĩ muốn giúp ta đi?" Hàn Vân Tịch hỏi rất nghiêm túc.

Trên mặt Mộ Dung Uyển Như ngụy trang rất hoàn hảo, nhưng tay lại bán đứng nàng ta, Hàn Vân Tịch còn kéo tay nàng ta, tay nàng ta lại như bị điện giật co lại.

Hàn Vân Tịch xem ở trong mắt, cười càng thêm sáng lạn, nhưng vẫn đem tay nàng kéo xuống, "Uyển Như muội muội, ngươi nhanh chóng chọn đi nha, đừng khách khí."

Mộ Dung Uyển Như chột dạ, miễn cưỡng ổn định lại, khách khí nói, "Không được không được...... hoàng thượng, đồ do hoàng thượng ban thưởng không thể tùy tiện tặng người. Tẩu tử, bây giờ cũng không còn sớm nữa, ngươi đi nghỉ sớm đi, ta đi bồi mẫu phi."

Nàng dứt lời, không rảnh nhiều lời, cơ hồ là chạy trối chết.

Hàn Vân Tịch nhìn bóng dáng nàng, đáy mắt chôn xuống một hạt giống cừu hận.

Có rất ít người biết nội tình nhiều như vậy, người có thể hoạch định rải ra lời đồn này lại càng ít hơn, trừ bỏ vài vị trong cung kia, chính là vị trong quý phủ này.

Nếu như hoàng hậu muốn để nàng trị liệu cho Thái tử, cũng không cần phải xoắn trên diện rộng như thế, chỉ cẩn thổi gió bên gối là được, cho nên, Mộ Dung Uyển Như là hiềm nghi lớn nhất.

Lại là nàng ta, lần này lại là nàng ta, bạch liên hoa, lần này ngươi hãy tâm đắc đi thôi; lần sau, bổn vương phi nhất định phải bắt bằng được đuôi cáo của ngươi!

Sau khi Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như rời khỏi, Hàn Vân Tịch xem như hoàn toàn giải quyết hết bất bình của mình, nhìn phần thưởng lớn trước mắt, tươi cười hiện lên trong mắt.

Cảm giác này giống như là trúng xổ số, trở nên giàu có sau một đêm, từ đây về sau không cần phải đếm bạc sinh hoạt nữa.

Nàng tùy tay cầm lấy một thỏi bạc ném cho tỳ nữ một bên, "Đi tìm vài người tới giúp ta đem mấy thứ này dọn đến Phù Dung Viện."

Tỳ nữ hoảng loạn tiếp được thỏi bạc nặng trĩu, hơi há hốc mồm, Vương Phi nương nương thật sự muốn cho mình nhiều như thế sao? Phải biết rằng, ngay cả thái phi nương nương cũng không có hào phóng như thế nha.

"Còn không đi?" Hàn Vân Tịch nhíu mày hỏi.

"Đi, nô tỳ lập tức đi, Vương Phi nương nương chờ!" Tỳ nữ vui mừng khôn xiết, cất bạc xong lập tức chạy đi.

Rất nhanh, tỳ nữ đã mang đến sáu bảy tráng đinh, bang nhân này xưa thấy Hàn Vân Tịch, tất cả đều là mắt lớn để ở trên đỉnh đầu, hiện giờ một đám đều cung đều kính, Vương Phi nương nương này Vương Phi nương nương nọ*, giống như chân chó.

*Nguyên văn: 王妃娘娘长王妃娘娘短: vương phi nương nương trường, vương phi nương nương đoản (vương phi nương nương dài, vương phi nương nương ngắn)  {Người dịch: @EmilyTon}

Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma (有钱能使鬼推磨), lời này tuyệt đối là chân lý.

Toàn bộ đồ được cẩn thận đưa đến Vân Nhàn Các trong Phù Dung Viên, ai ngờ, Hàn Vân Tịch phi thường hào phóng, cho bọn họ một thỏi vàng để bọn họ phân chia.

Mấy tên nô tài đời này cũng chưa từng nhìn qua vàng vài lần, cũng không dám tin nổi, cung kính đối với Hàn Vân Tịch giống như nhìn thấy lão tổ tông, cảm tạ vài lần mới bằng lòng rời đi.

"Chủ tử, đó là vàng a! Đủ để trả tiền công vài tháng cho bọn họ!" Tiểu Trầm Hương thở phì phì.

"Tiểu Trầm Hương, ngươi biết nguyên tắc hạ độc hay sao?" Hàn Vân Tịch chất vấn.

Tiểu Trầm Hương lắc lắc đầu, Hàn Vân Tịch cười nói, "Muốn hạ độc triệt để, thì loại độc tràn đi khắp lục phủ ngũ tạng này là khó giải nhất. Đây cũng là một đạo lý thu mua nhân tâm."

Tiểu Trầm Hương vẫn lắc lắc đầu, không hiểu, Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ, "Ngươi cảm thấy Mộ Dung Uyển Như có thể hào phóng như thế hay sao?"

"Nàng cho dù có hào phóng như vậy, cũng không có tiền như chủ tử." Tiểu Trầm Hương bĩu môi nói, hiện tại ở trong mắt nàng, chủ tử chính là một phú bà.

"Chính là đạo lý này, cho nên, từ bây giờ trở về sau những người này chỉ biết hướng về ta, sẽ không hướng về nàng ta." Hàn Vân Tịch cười nói.

Tài tụ  nhân  tán, tài tán nhân tụ*, Hàn Vân Tịch nghĩ sự tình một thỏi vàng này của nàng, rất nhanh sẽ truyền khắp trong bọn hạ nhân Tần Vương phủ, xem ai còn dám bất kính đối với nàng.

*Tài tụ nhân tán, tài tán nhân tụ (财聚人散,财散人聚); Nghĩa: Khi không có tiền cho thì không có người đến, nếu có thể đem tiền cho đi thì người sẽ đến. {Người dịch: @EmilyTon}

Trời đã mông lung sáng sủa, Hàn Vân Tịch đã không còn buồn ngủ, vì thế vừa đếm bạc cùng tiểu Trầm Hương, vừa cất vừa chứa, thật tương ứng với câu nói kia, đếm tiền đếm đến rút gân tay.

Thời điểm trời sáng, cuối cùng thu thập xong hết mọi thứ, tiểu Trầm Hương mệt muốn chết, đang muốn đi hỏa phòng kiếm bữa sáng, ai biết vừa mới ra khỏi Phù Dung Viên, đã có hạ nhân bưng cơm sáng nóng hầm hập đứng chờ!

Kỳ thật tiểu Trầm Hương cũng không hiểu những đạo lý mà chủ tử đã nói, nhưng là, nhìn đến một màn này trước cửa viện, nháy mắt nàng đã hiểu, có bạc thật tốt!

Hàn Vân Tịch ăn chút ít, có thể là do mệt nhọc quá độ, không muốn ăn gì cũng không thấy buồn ngủ, nhưng cả người đều nhấc không nổi, nàng cân nhắc một lát, sai tiểu Trầm Hương qua đi tẩm cung nhìn xem.

"Chủ tử, Tần Vương điện hạ không trở về." Tiểu Trầm Hương rất nhanh liền tới hồi báo.

Hàn Vân Tịch lập tức vui vẻ, thu thập đồ vật chuẩn bị đi qua suối nước nóng cọ rửa, ngày mùa đông mệt thành như vậy, biện pháp tốt nhất chính là ngâm mình trong suối nước nóng.

Sau khi nàng xác định phòng trong thật sự không có ai, để tiểu Trầm Hương gác ở ngoài cửa, một đầu chạy đến suối nước nóng trong hồ.

Cái hồ này tuy là ở trong phòng Long Phi Dạ, nhưng vẫn là một cái hồ thiên nhiên, nước rất mềm mại, nhiệt độ vừa phải, sâu cạn vừa vặn tốt, Hàn Vân Tịch ngâm mình xuống, lập tức thả lỏng toàn thân.

Nàng dựa vào bên cạnh hồ, ngửa đầu, tùy ý suối nước nóng gột rửa thân thể, hưởng thụ một khắc thanh thản này, rất nhanh, Hàn Vân Tịch đã mơ mơ màng màng trong buồn ngủ.

..........

Một đạo thân ảnh dừng ở phía bên phải tường tẩm cung, là chủ nhân đã trở lại.

Long Phi Dạ đang muốn đi tới, nhưng nhìn thấy tiểu Trầm Hương đang ngồi phát ngốc trước cửa, đáy mắt hắn hiện lên một mạt hồ nghi, nhưng tựa hồ như nghĩ tới điều gì, ngay sau đó lặng yên không một tiếng động nhảy lên nóc nhà.

Tỳ nữ này ở cửa, chẳng lẽ là Hàn Vân Tịch ở phòng trong?

Nữ nhân này đến lãnh địa của hắn làm gì?

Đáy mắt Long Phi Dạ trở nên u ám, thật cẩn thận rút ra một khối ngói, ai ngờ, ánh vào mi mắt lại là một bộ hoạt sắc sinh hương mỹ nhân tắm gội!

Ánh mắt lạnh băng cứng lại, Long Phi Dạ lập tức dời mắt đi, chỉ là, một lát mà thôi, hắn lại một lần nữa nhìn xuống xem, chỉ thấy bên cạnh ao xiêm y hỗn độn đầy đất, nữ nhân kia vai ngọc lỏa bối, xương quai xanh gáy ngọc, ẩn hiện trong sương khói, dụ hoặc bất tận......

Nữ nhân này, thật to gan, dám chạy đến suối nước nóng nơi này của hắn ngâm mình!

Con ngươi lạnh băng của Long Phi Dạ càng thêm âm trầm, rõ ràng thực không cao hứng, chỉ là...... chỉ là, thời gian một chút xói mòn, hắn lại chậm chạp không hề dời mắt đi.

Ánh mắt hắn lãnh ngạo, làm càn, tựa như đang thưởng thức một kiện tác nghệ thuật, rõ ràng là rình xem, cũng có một chút vẻ hạ lưu, ngược lại cho người ta một loại cảm giác đương nhiên. Tốt thôi, hắn giờ này khắc này, khuôn mặt tuấn tú kia, biểu tình kia chính là kiểu người không rời được một tác phẩm nghệ thuật!

Đột nhiên, một trận gió thổi tới, Long Phi Dạ ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Sở Tây Phong đang đến đây.

Đáy mắt hiện lên một mạt không vui, hắn lập tức phất tay ngụ ý bảo Sở Tây Phong rời ra xa, ngay sau đó đem mái ngói để lại như cũ, lúc này mới tự mình rơi xuống phía sau hậu viện gặp Sở Tây Phong.

"Chủ tử, ngươi......" Sở Tây Phong bụng đầy nghi hoặc, chủ tử vừa mới đang làm gì đâu?

Long Phi Dạ không trả lời, "Sự tình như thế nào?"

"Bẩm chủ tử, thủ lĩnh mật thám Bắc Lịch rất có khả năng đang ẩn núp ở đế đô, là một kẻ am hiểu về độc, thuộc hạ tra khảo mấy người còn sống, tất cả khẩu cung đều như nhau, độc dược của các nàng đều đến từ cùng một người, nhưng là người nào, các nàng cũng không biết." Sở Tây Phong nghiêm túc trả lời.

Bắc Lịch đã sắp xếp rất nhiều mật thám trong Thiên Ninh, am hiểu dùng độc, mục tiêu là độc hại các đại tướng quần thần Thiên Ninh quốc. Nếu không phải Hàn Vân Tịch phát hiện trong cơ thể thiếu tướng quân có độc tiềm tàng, Long Phi Dạ cũng không nắm được manh mối nhanh như vậy.

Mấy ngày nay, hắn đều bận rộn vì chuyện này.

"Theo dõi nguồn gốc của chất độc, trước đừng kinh động đế thiếu tướng quân." Long Phi Dạ ra lệnh, độc tiềm tàng trong cơ thể thiếu tướng quân chính là độc mãn tính, ít nhất cũng đã bị hạ nhiều năm, có thể hạ độc này nhất định là người bên cạnh.

Nếu như độc trong người thiếu tướng quan hệ tới mật thám, như vậy có thể nói lên mật thám này ẩn núp ở Thiên Ninh đã nhiều năm, hơn nữa ẩn núp rất sâu.

"Vâng!" Sở Tây Phong cung kính lĩnh mệnh.

Thời điểm Long Phi Dạ trở lại nóc nhà tẩm cung, Hàn Vân Tịch đã ra ngoài, "nữ nhân ngu ngốc" thông minh này đối với hết thảy đều hoàn toàn không biết gì cả, mới tắm xong trông nàng như nước Phù Dung, thanh lệ thoát tục, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy tươi cười thỏa mãn, cùng tiểu Trầm Hương vừa nói giỡn, vừa hồi Vân Nhàn Các.

"Ngu ngốc, thời điểm nào mới có tâm đề phòng." Long Phi Dạ lẩm bẩm tự nói, phi thường bất mãn.

Thực tế thì, trách không được Hàn Vân Tịch, nàng không biết võ công, làm sao có thể dễ dàng nhận ra được động tĩnh quanh mình đâu? Hơn nữa, bởi vì sự chuyên nghiệp, nàng bắt đầu làm việc gì, năng lực bài xích quấy nhiễu rất lớn, cơ bản đều xem nhẹ hết thảy quanh mình.

........

Nghỉ ngơi đủ rồi Hàn Vân Tịch quyết định mang tiểu Trầm Hương lên phố một chuyến, gần đây có bạc, thứ nhất có thể mua thêm một ít vật phẩm yêu thích đã lâu, thứ hai, nàng nghĩ muốn đi nghe ngóng sự tình Hàn gia một cái.

Đến thời điểm này, Hàn Tòng An cũng đã bị định tội đi, thông cáo hẳn là đã ban ra.

Thiên Huy hoàng đế không những không dấu diếm chuyện này, mà còn gióng trống khua chiêng xử lý Hàn Tòng An, nhân cơ hội này báo cho thiên hạ biết tình trạng thân thể của Thái tử đã tốt đẹp.

Chỉ là, Hàn Vân Tịch không nghĩ tới sự tình sẽ nháo lớn như thế, nàng vừa đến trên đường cái, liền nghe thấy các nơi đều đang nghị luận chuyện này, mà bố cáo cũng dán đầy trên đường cái.

Thiên Huy hoàng đế định Hàn Tòng An tội khi quân và mưu hại Thái tử, tuy rằng không viết rõ là Hàn Vân Tịch cứu Thái tử, nhưng là, chuyện này cũng sớm lưu truyền trong giới thượng lưu.

Hàn Vân Tịch ngồi trong phòng riêng của một tửu lâu, nghe thanh âm nghị luận truyền đến từ bên ngoài.

"Hàn gia sáng nay đã đại loạn, nghe nói có mấy phòng di nương đều mệt mỏi đóng gói đồ có giá trị rồi chạy!"

"Tội lớn như thế, thế nhưng chỉ trừng phạt một mình Hàn Tòng An, ta nghĩ ở đây có điều gì mờ ám đâu!"

"Ha ha, Tần Vương phi là đích nữ Hàn gia, ta nghĩ là Tần Vương phi ra mặt bảo vệ Hàn gia đi?"

"Nghe nói ba ngày sau sẽ phải dạo phố thị chúng, ai nha, Hàn Tòng An cũng coi như là một thế hệ danh y, nhưng bây giờ......"

"Các ngươi nói hắn vì sao lại muốn mưu hại Thái tử đây? Không có lý do nha!"

"Sự tình thiên gia, không thể nhìn thấy, khó nói!"

......

Hàn Vân Tịch thong dong nghe, những điều đó nàng đều không để ý, nàng nghĩ, ba ngày sau phải dạo phố thị chúng, nàng cũng nên đi đến phòng giam thăm vị phụ thân kia, hỏi một câu về sự tình khó sinh của mẫu thân.

Chuyện này Hàn Vân Tịch đã hỏi thăm qua, cũng không nghe nói thai của mẫu thân không tốt, hoặc là bị bệnh gì cả, làm sao có thể sẽ khó sinh đây? Bản thân mẫu thân chính là đại phu nha, thân thể của mình hẳn là rõ ràng nhất.

Hàn Vân Tịch tổng cảm thấy có điều mờ ám, mà người rõ ràng chân tướng nhất, hẳn chính là vị trượng phu Hàn Tòng An kia.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, vết sẹo độc trên mặt nàng như thế nào mà có, nếu như sinh ra đã có sẵn, điều này chứng tỏ có người muốn bóp chết nàng từ trong bụng mẹ nha, việc này càng phải điều tra rõ.

Chiều hôm đó, Hàn Vân Tịch sai tiểu Trầm Hương mang đồ vật đã mua về phủ trước, chính mình đi thiên lao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.