Thời điểm Tiểu Thất được sáu tuổi thì bị Lăng trưởng lão mang về Y Học Viện. Lần đầu tiên hắn được nhìn thấy nhiều người như vậy. Lần đầu tiên hắn phát hiện ra thế giới có thể huyên náo, ồn ào đến như vậy. Cũng là lần đầu tiên, hắn không cười cả một ngày.
Hắn ở một chỗ cùng với Lăng trưởng lão. Buổi tối ngày thứ nhất, hắn chỉ uống một chén Dược, còn chưa đi ngủ thì bụng đã đói đến mức sôi ục ục.
Hắn len lén đi gõ cửa phòng Lăng trưởng lão, "Lăng trưởng lão, Tiểu Thất đói..."
"Ngươi phải kêu ta là cha." Lăng trưởng lão không mở cửa phòng, lớn tiếng sửa chữa.
Tiểu Thất không muốn gọi, cũng không chống đối hắn, trực tiếp tỉnh lược chuyện xưng hô, đi thẳng vào vấn đề, "Ta đói... Thật là đói!"
Lăng trưởng lão tựa hồ bất mãn vì hắn không gọi, hồi lâu cũng không trả lời. Tiểu Thất liền liều mạng gõ cửa, "Ta đói!"
"Tiểu Thất ngoan ngoãn, đi ngủ sẽ không đói." Lăng trưởng lão không nổi giận. Chỉ là lừa gạt.
"Đói bụng đến mức không ngủ được." Tiểu Thất đáng thương nói.
"Vậy đi uống nước đi, cha ngươi nói, không thể để cho ngươi ăn đồ ăn." Lăng trưởng lão trả lời như vậy.
Tiểu Thất không lên tiếng, nhìn Y Học Viện đèn đuốc sáng trưng, đột nhiên thật hoài niệm đến túp lều nhỏ đen thui của hắn lúc trước.
Đang muốn đi, Lăng trưởng lão đứng sau cửa phòng, sâu kín nói, "Nếu ngươi dám vụng trộm ăn đồ ăn, ngươi sẽ vĩnh viễn không gặp được cha ngươi."
"Ta mới không thèm!" Tiểu Thất thật là dữ, thở phì phò trả lời.
Đáng tiếc, bên trong nhà không có bất kỳ tiếng nào đáp lại, Tiểu Thất cố chấp đứng ngay ngắn lâu, thấy bên trong nhà không có chút động tĩnh nào, hắn vội vàng tiến lên gõ cửa, "Lúc nào cha ta tới."
"Cha ngươi đang bế quan, phải một tháng sau mới có thể tới." Lăng trưởng lão thành thật trả lời.
Tiểu Thất không thích Lăng trưởng lão, cũng không rời đi. Hắn ngồi ở cửa phòng của Lăng trưởng lão cả một đêm, không có cha dỗ dành, hắn rất khó chìm vào giấc ngủ, cuối cùng cũng không biết mình thế nào ngủ mất.
Hắn ngủ, hắn nắm mơ thấy một giấc mộng. Trong giấc mộng, bên tai hắn quanh quẩn thanh âm ôn nhu của cha, "Thất nhi ngoan ngoãn... Thất nhi ai ya..."
Hôm sau, một ngày ba bữa đều là uống Dược. Mỗi bữa ăn chỉ có một chén Dược, không uống, không được gặp cha. Lén lút ăn đồ ăn, cũng không được gặp cha.
Hài tử mới sáu tuổi, dù thông minh thế nào đi nữa, lại có già dặn thế nào đi nữa cũng không biết thế nào là sợ hãi. Nhưng là một hài tử, cũng chưa từng trải qua đói khát!
Tiểu Thất lại cắn răng ngây ngốc chống đỡ suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc, ngày thứ tư, hắn không nhịn được, hôn mê ở trước cửa phòng Lăng trưởng lão.
Thật ra, mọi thời khắc Lăng trưởng lão đều chú ý động tĩnh của Tiểu Thất. Khi biết Tiểu Thất hôn mê, hắn lập tức đi ra ngoài bắt mạch. Kết quả làm hắn mừng rỡ, mạch tượng của Tiểu Thất giống như mạch tượng mà hắn cùng Cố viện trưởng đã dự trù.
Cố gắng nhịn được hơn ba ngày ba đêm, nếu như vượt qua thì mấy năm sau này, đứa nhỏ này thật sự chỉ có thể uống thuốc.
Lăng trưởng lão đúng thời hạn mớm thuốc đồng thời cũng bón nước đường cho Tiểu Thất, một ngày sau, Tiểu Thất mơ mơ màng màng tỉnh lại, suýt nữa còn nhận nhầm Lăng trưởng lão là cha. Chữ "Cha" đã ra đến miệng, nhưng lại nuốt xuống.
Hắn lầm bầm, "Thất nhi sẽ ngoan ngoãn... Thất nhi sẽ ai ya..."
Hắn rất nhanh lại lâm vào hôn mê, hắn vừa hôn mê, Cố viện trưởng liền đi ra từ một bên, tự mình giúp hắn bắt mạch.
"Rất thuận lợi." Cố viện trưởng thấp giọng nói.
Lăng trưởng lão mừng rỡ, "Viện trưởng, yên tâm đi, hắn nơi này của ta sẽ không trốn thoát được."
"Hắn sẽ không chạy trốn." Cố viện trưởng phi thường khẳng định. Hắn đi theo đứa nhỏ này sáu năm, biết rất rõ đứa bé này lệ thuộc vào hắn như thế nào.
Một câu "Sẽ không còn được gặp lại cha" đã đủ để uy hiếp đứa bé này.
Dược Thủy cùng nước đường cứ bón luân phiên, hai ngày sau, Tiểu Thất đột nhiên thanh tỉnh. Hắn có cảm giác trong bụng giống như có gì đó là lạ, nhưng là nơi nào kỳ quái, lại không nói ra được.
Hắn ngây ngốc ngồi ở trên giường nhỏ, sờ bụng mình một cái, lẩm bẩm nói, "Thật là đói..."
Lúc này, Lăng trưởng lão lại đưa vào một bàn thức ăn. Rất nhanh, mùi cơm, mùi thơm của thức ăn tràn ngập trong phòng.
Tiểu Thất vốn đã có cảm giác đói, ngửi thấy mùi thức ăn này, càng là đói khát. Hắn nhìn bàn thức ăn ở xa xa, không ngừng nuốt nước miếng.
Nhưng hắn cũng không có hỏi, không có yêu cầu. Hắn biết rõ mình không thể ăn.
"Tiểu Thất, hôm nay có thể ăn cơm, đến đây đi." Lăng trưởng lão rốt cuộc lên tiếng.
Tiểu Thất đang đói muốn chết cũng không lập tức nhào qua, mà là cảnh giác hỏi, "Ăn... Còn có thể gặp được cha sao?"
"Có thể!" Lăng trưởng lão ha ha cười.
Tiểu Thất cao hứng, không dám hỏi nhiều, rất sợ Lăng trưởng lão đổi ý, hắn nhào qua ăn ngấu nghiến.
Cho dù là một người lớn, bị bỏ đói lâu như vậy, đột nhiên ăn quá nhiều sẽ dẫn đến bạo thực, dạ dày cũng sẽ không chịu được. Huống chi, là bao tử của một đứa bé trai sáu tuổi còn yếu ớt?
Tiểu Thất còn chưa ăn được bao nhiêu, dạ dày liền khó chịu. Nhưng hắn chịu đựng, tiếp tục ăn, lang thôn hổ yết. Bởi vì, hắn không biết muốn ăn bữa cơm tiếp theo thì phải đợi tới khi nào.
Hắn nghĩ, ăn nhiều một chút, giấu ở trong bụng sẽ không thể nhanh đói như vậy.
Nhưng dần dần, dạ dày của hắn càng ngày càng khó chịu, giống như là bị trướng khí hoặc như là bị quặn đau. Ngực hắn tê buốt, muốn ói lại không phun ra được, hô hấp cũng khó khăn.
Rốt cuộc, hắn để đũa xuống, ánh mắt hướng về phía Lăng trưởng lão cầu cứu, hắn... Thật sự rất khó chịu!
Lăng trưởng lão lạnh lùng nhìn, chờ, thờ ơ không động lòng.
Tiểu Thất nôn ọe mấy tiếng lại không thể nôn ra. Đột nhiên, hắn cảm thấy sợ hãi, bàn tay nhỏ vừa nện xuống ngực, lại vừa nện xuống bụng, người khó chịu, liên tục kêu khóc, "Cha! Ta muốn cha! Ta muốn cha... Ô ô..."
Hô hấp vốn đã khó khăn, hắn vừa khóc vừa kêu thì khí càng không trôi chảy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn bị kìm nén hơi thở đến mức trở nên hồng hồng. Tuy là sợ hãi nhưng vẫn một mực cố gắng nôn mửa, tựa hồ như có thể nôn ra sẽ dễ chịu hơn một ít.
Nhưng hắn không nôn ra được.
Đầu tiên là đứng, sau đó là nằm, cuối cùng lăn lộn dưới đất, khóc tan nát tâm can. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác, tất cả ngũ quan tinh xảo đều vặn vẹo.
Cuối cùng, hắn lăn đến bên chân Lăng trưởng lão, khóc ô ô dưới đất, cầu xin hắn, "Lăng thúc thúc... Mau cứu Tiểu Thất... Lăng thúc thúc, Tiểu Thất khó chịu... Ô ô..."
Lăng trưởng lão lui ra, Tiểu Thất lại nằm úp sấp lăn qua, Lăng trưởng lão lại lui, Tiểu Thất giãy giụa lăn qua. Hắn giống như là ôm lấy cọng rơm rạ cuối cùng để cầu xin cứu mạng, ôm lấy giày của Lăng trưởng lão, "Ô ô... Ô ô..."
Nhưng Lăng trưởng lão lại đá một cước, đá văng Tiểu Thất. Tiểu Thiếu lăn đến một bên, sau cùng mất hết khí lực, ngã gục đất nằm trên đất, hô hấp yếu đuối.
Ngay cả khóc hắn cũng không khóc nổi, nức nở lẩm bẩm, theo bản năng phát ra một thanh âm, "Mẫu thân..."
Mẫu thân, là cái gì?
Hắn không hiểu, hắn giống như khi mới sinh ra đó, cái gì cũng không biết, nhưng vẫn theo bản năng cần mẹ ôm trong ngực, cần mẹ bảo vệ.
Hắn lầm bầm, lầm bầm, bất tri bất giác liền ngủ mất. Có lẽ tỉnh lại, có lẽ, mãi mãi sẽ thiếp đi.
Sau ba ngày, Tiểu Thất tỉnh.
Nhưng từ đó về sau, Tiểu Thất liền không bao giờ ăn cơm nữa. Ngày đầu tiên nhìn thấy thức ăn liền nôn mửa, không ăn được, thời điểm sau càng đói bụng càng muốn ăn. Nhưng bất kể là ăn thứ gì, ăn đến trong miệng lại lập tức phun ra, ngay cả chính hắn cũng không thể khống chế.
Hắn không biết lí do vì sao.
Lăng trưởng lão nói, đây chính là do hắn mắc phải Tà bệnh.
Tiểu Thất không tin, nhưng cha cũng nói đây chính là Tà bệnh, Tiểu Thất tin.
Tiểu Thất chỉ có thể uống Dược, không còn là một ngày ba bữa, chỉ cần khi nào đói thì hắn phải uống. Dược đắng, uống có khổ đi nữa, hắn đều uống rất nồng nhiệt, chưa bao giờ nôn mửa.
Dần dần, Tiểu Thất uống thuốc quá nhiều Dược, lại tự học, có thể phân biệt ra Dược Tính trong mấy chục loại thuốc. Vì vậy, hắn bắt đầu học tập Dược thuật, không có lão sư dạy, chính hắn tự mình đối chiếu với sách vở, lấy thân thử thuốc, dễ như trở bàn tay nắm giữ các Dược Tính của các loại thuốc. Thậm chí, hắn bắt đầu thử Phối Dược, trồng thuốc.
Dần dần, hắn lớn lên, cũng không còn cố chấp phải gặp được cha. Hắn biết ý nghĩ của viện trưởng Y Học Viện sẽ là người đứng đầu, minh bạch thân phận của hắn sẽ ảnh hưởng đối với tiền đồ của cha, minh bạch đặc thù tồn tại này của hắn chính là một cống hiến đối với giới y học.
Hắn gặp cha mấy lần, sau đó, khi không có ai cũng len lén gọi cha. Ngoại trừ mấy thời điểm đó, hắn đều yên lặng, không nói.
Tâm niệm của hắn không phải chỉ muốn gặp cha nữa, tâm niệm của hắn là muốn giúp cha, muốn giúp Y Học Viện cứu được nhiều người hơn.
Thoáng một cái, sáu năm trôi qua.
Trong thời gian sáu năm, hắn nuôi trồng ra gần một trăm loại vật liệu thuốc mới, vượt xa bất kỳ một gia tộc nào trong Dược Thành. Những loại vật liệu thuốc mới này sẽ làm cho vô số người không còn bị tật bệnh hành hạ, thậm chí là Vương bài miễn đi sự Tử Vong.
Mười hai tuổi, lại vừa là ngày bảy, tháng bảy.
Ngày hôm đó, Lăng trưởng lão dẫn hắn đi bế quan học y. Nhưng đến trong một cái mật thất, Lăng trưởng lão nhưng cho kẻ khác, chói buộc hắn lại.
"Lăng trưởng lão, ngươi có ý gì?" Tiểu Thất mười hai tuổi, thanh âm non nớt như cũ nhưng cũng không kém phần ác liệt.
"Tiểu Thất, không được vô lễ."
Thanh âm quen thuộc truyền tới, Tiểu Thất quay đầu nhìn lại, thấy là phụ thân hắn đi đến, Cố viện trưởng.
Hắn khiếp sợ lắc đầu, đầu óc trống rỗng, "Cha..."
Cố viện trưởng không để ý hắn, đi tới một bên bàn dài, bưng tới một chén canh màu đen đang đặt bên trên.
Tiểu Thất nhất hạ tử cũng biết đó là độc, cũng không biết là loại độc gì, "Cha, ngươi... Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Cố viện trưởng nghiêm túc kiểm tra chén độc dược kia, sau khi chắc chắn không có nhẫm lẫn mới đưa tới, "Thất nhi ngoan ngoãn, uống vào."
Cố viện trưởng chắc hẳn còn tưởng Tiểu Thất vẫn luôn là hài từ tỉnh tỉnh mê mê, một tiểu oa oa không biết cái gì.
Tiểu Thất mím môi, cặp mắt chằm chặp cha hắn, nước mắt cũng sắp rơi.
Hắn giống như minh bạch chuyện gì đang xảy ra, lại vừa tựa hồ không có chút nào minh bạch.
Cố viện trưởng không cưỡng cầu hắn, nhưng hắn đem độc thủy đưa cho Lăng trưởng lão. Lăng trưởng lão cưỡng cầu hắn, cưỡng ép hắn mở miệng ra, dùng một cái vật làm bằng sắt, cạy mở rồi đặt giữ ở miệng hắn, sau đó đem độc thủy cưỡng ép đổ vào, ép buộc hắn phải nuốt xuống.
Trên ý nghĩa, độc này không phải là một loại độc chân chính, cũng không phải thật sự là Dược, mà gọi là Dược độc, là một thứ sẽ làm cho người khác bị bệnh.
Chưa tới một canh giờ, Dược độc bộc phát.
Cả người, Tiểu Thất từ trên xuống dưới mọc đầy điểm đỏ, ngứa khó nhịn, cả người giống như là sốt cao, cả người nóng lên.
Đây, là Dược độc gây bệnh hủi.
Rốt cuộc, Tiểu Thất đã biết cha và Lăng trưởng lão muốn làm gì. Trong mắt của hắn ngấn đầy nước mắt, nhìn chằm chặp cha, cố chấp không nói chuyện.
Đáng tiếc, cha cũng không ngại trong mắt của hắn ngập tràn nước mắt, cha chỉ để ý tới biến hoá trong thân thể hắn.
Suốt ba ngày, bọn họ không dùng Dược đối với Tiểu Thất, quan sát biến hóa bệnh tình, sốt cao không lùi, ngứa sâu hơn. Bọn họ buông tay của Tiểu Thất ra, để cho hắn gãi ngứa, rồi sau đó quan sát vết thương bị cào nát.
Cho dù có quật cường đến mấy cũng không ngăn được đổ bệnh như núi, Tiểu Thất hoàn toàn chìm vào hôn mê mà vẫn gãi ngứa trong tình trạng mất ý thức. Không tới một ngày, hắn liền gãi cánh tay, bụng, toàn bộ cào nát da nát thịt, truật mục kinh tâm.
Rốt cuộc, bọn họ bắt đầu dùng Dược.
Vào thời điểm đó, bệnh hủi cũng không có loại dược vật nào rõ ràng để trị khỏi bệnh. Bọn họ chính là muốn đem Tiểu Thất tới làm thí nghiệm.
Một lần dùng chỉ dung một loại Dược, thử một loại Dược phải quan sát trong vòng hai ngày. Bọn họ thử suốt một tháng, rốt cuộc, cuối cùng cũng kiểm tra xong thuật châm cứu cùng toa thuốc có công hiệu tốt nhất.
Tiểu Thất là một đứa trẻ mười hai tuổi, thân thể gầy chỉ còn một bộ da bọc xương, nhìn không khác gì một cỗ thi thể của người chết khô cong.
Người dần dần hết sốt cao, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng thanh âm non nớt lớn tiếng kêu, "Cha... Vậy ngươi giết Tiểu Thất đi."