Vương Thư Thần cùng Tạ Bằng lập tức bắt đầu tỷ thí. Lúc này, hai người đang đứng phân biệt ở hai bên trái, phải đài tỷ thí, đều bị bịt mắt, hơn nữa còn đưa lưng về phía đài thử thuốc.
Đại hội thử thuốc của Dược Thành nhất quán lấy danh hiệu công bằng, từng khâu tỷ thí cũng được thiết lập để tận lực tránh chỗ sơ hở có thể ăn gian.
Tỷ thí đưa ra yêu cầu, song phương người dự thi phải dùng Dược Liệu do Trưởng Lão Hội cung cấp, chế biến ra dược vật ngay tại chỗ. Chỉ nói đến ngay cả trưởng lão cung cấp Dược Liệu dự thi cũng là song phương cung cấp lẫn nhau, đều là do người nhất thời chọn dùng. Cho nên, bất kể là người dự thi muốn gian lận, hay Hội Trưởng Lão muốn thiên vị, đây cũng không phải điều dễ dàng.
Đương nhiên, quy củ trong tỷ thí cho công bằng cũng không tránh khỏi một chuyện, đó chính là vận khí.
Trước khi các đệ tử của các nhà tham ra dự thi, Dược Tề Sư đỉnh cấp trong gia tộc cũng sẽ âm thầm truyện thụ cho bọn hắn một ít toa thuốc đỉnh cấp chưa từng công khai. Vạn nhất, những Dược Liệu cần thiết của số toa thuốc đỉnh cấp này có trong số Dược Liệu Trưởng Lão Hội cung cấp, đó chính là vận khí.
Phải biết, một toa thuốc đỉnh cấp phải tiêu phí khoảng thời gian gần hai năm của mấy Dược Tề Sư, cùng chung nhau mới nghiên cứu ra được. Chỉ lấy một chút kinh nghiệm và luyện tập của mấy người dự thi trẻ tuổi, muốn ở trong thời gian ngắn phối ra một toa thuốc đỉnh cấp, tuyệt đối là điều không thể nào.
Lúc này, đài Phối Dược đã được dọn dẹp sạch sẽ, Dược Đồng mang lên một giỏ Dược Liệu cực lớn.
"Mời hai nhà Vương, Tạ phái ra một người, làm người cung cấp Dược cho đối phương." Người chủ trì đại hội thử dược nói lớn tiếng.
Cung Dược, cũng chính là chọn ra 30 loại dược thảo từ trong sọt Dược lớn do Hội Trưởng Lão vừa cung cấp, sau khi chọn lựa liền cung cấp cho đối phương của mình. Bước này chính là điểm phi thường mấu chốt, trực tiếp quyết định đối phương có thể chế biến ra loại thuốc nào, không thể chế biến ra loại thuốc nào!
Tiếng nói người chủ trì đại hội vừa dứt, lại thấy Vương gia chủ và Tạ gia chủ đồng thời đứng lên.
Không khí hội trường thoáng cái trở nên khẩn trương, tất cả mọi người đều rướn cổ lên nhìn.
Chỉ thấy tốc độ gia chủ hai nhà Vương Tạ cực nhanh, lựa chọn chốc lát liền phân biệt, chọn lựa ra 30 bó thuốc, giao cho người chủ trì đại hội. Sau khi người chủ trì đại hội kiểm tra, liền tự mình đem Dược Liệu do Vương lão chọn, đưa đến trên đài Phối Dược của Tạ Bằng. Sau đó lại đem Dược Liệu do Tạ gia chủ chọn, đưa đến trên đài Phối Dược của Vương Thư Thần.
Hai phần Dược Liệu đều được viết rõ ràng ở trên nền của đài tỷ thí, để cho toàn bộ mọi người cũng nhìn thấy, chỉ có Vương Thư Thần cùng Tạ Bằng không thấy được.
Vừa công bố ra số Dược Liệu được cung cấp, toàn bộ mọi người càng phát ra an tĩnh. Người tới tham dự đều là người trong nghề dược, ít nhiều đã nhìn ra con đường. Tất cả mọi người đều rối rít suy nghĩ xem những Dược Liệu này có thể phân phối thế nào. Đừng nói, thật đúng là rất khó.
Vương lão chọn cho Tạ Bằng 30 loại, thì phải có ít nhất 20 loại là không thể dùng chung. Dược Tính của Dược Liệu sẽ bài xích lẫn nhau, ảnh hưởng đến công dụng của Dược Liệu. Tạ Bằng có hai lựa chọn, hoặc là chỉ dùng mười loại còn lại, hoặc là phải nghĩ biện pháp, dùng dược vật khác phá hư Dược Tính đối chọi nhau của Dược Liệu.
Tạ gia chủ chọn cho Vương Thư Thần 30 loại thuốc lại là ngược lại. Có tới 20 loại là phải dùng chung, đối thủ chỉ cần kiểm tra xong một loại trong đó, liền biết mười chín loại còn lại. Trên căn bản, Vương Thư Thần chỉ có thể dùng mười bó thuốc còn lại.
Không thể nghi ngờ, càng dùng ít Dược Liệu, đối thủ lại càng dễ dàng kiểm tra ra.
Hàn Vân Tịch nghiêm túc nhìn, hơi nhíu mày, tựa hồ phát hiện cái gì. Hai người Long Phi Dạ cùng Âu Dương Ninh Nặc đối với dược liệu, căn bản là một chữ cũng không biết.
Theo một câu người chủ trì đại hội "Bắt đầu tỷ thí", Vương Thư Thần cùng Tạ Bằng, hai người đồng thời xoay người lại, thấy 30 bó thuốc bày ở trước mặt mình.
Vương Thư Thần liếc một cái, trong lòng hiểu rõ, lập tức cử bút viết bản nháp toa thuốc trên giấy. Mà phía Tạ Bằng bên kia lại không làm gì, chẳng qua là nhìn những Dược Liệu kia.
Toàn bộ hội trường hoàn toàn yên tĩnh, thời gian trôi qua một chút xíu. Thời gian tỷ thí cũng chỉ có thời gian một nén nhang, nếu như không chế biến ra được dược vật, ngay cả thử thuốc cũng không cần nữa, sẽ bị trực tiếp phán đoán là thua cuộc.
Tuy nói là tỷ thí thử thuốc, nhưng trước tiên chính là khảo nghiệm công phu Phối Dược. Trận tỷ thí này, quả thật thấy được công phu lão luyện.
Giống như các Cao Thủ trên Võ Lâm tỷ thí đấu võ, song phương chậm chạp không có động tĩnh gì lớn, nhưng tỷ đấu đã bắt đầu từ sớm. Mà quá trình mọi người xem tỷ thí, chẳng qua chỉ là thấy một hai chiêu võ như vậy.
Rất nhanh, nén hương đã đốt tới một nửa, một nửa thời gian đã trôi qua. Vương Thư Thần còn viết thoăn thoắt trên giấy, Tạ Bằng vẫn nhìn chằm chằm số dược liệu kia.
Nhìn theo tình huống này, tựa hồ Tạ Bằng hơn Vương Thư Thần một chút. Trên vị trí chỗ ngồi của Hội Trưởng Lão, các trưởng lão cũng đang châu đầu ghé tai, đứng lên.
"Ai có thể thắng?"
Long Phi Dạ không nhịn được thấp giọng. Đêm qua, hắn cùng Vương lão lên kế hoạch là để cho Vương Thư Thần giả vờ bại trận, để cho người của Mộc gia cùng người của Tạ gia tranh đấu ngươi chết, ta sống. Ai biết, ngay cả tư cách dự thi, người của Mộc gia cũng không có.
Bây giờ, nhìn tình thế này, Vương Thư Thần nhất định phải thắng! Nếu không, lần này bọn họ thật sự sẽ làm áo cưới vì Tạ gia.
(Sau mấy suy nghĩ "làm áo cưới". Tớ nghĩ là: A khiêu khích B đánh C để A có lợi. Nhưg bị B lật chuyển tình thế, A phải tự đấu với C. Tự nhiên thằng B được lợi. Chứ tìm trên mạng chả có đâu🥺)
"Có chút phức tạp, lại chờ thêm một lát rồi xem."
Tiếng nói của Hàn Vân Tịch vừa dứt, Vương Thư Thần đột nhiên liền dừng bút. Trong lúc nhất thời, các khách mời tới xem cũng khẩn trương, ngay cả các trưởng lão bên kia cũng đều ngưng châu đầu ghé tai, rối rít nghiêm túc nhìn.
Không thể nghi ngờ, Vương Thư Thần đã phối chế xong toa thuốc!
Vương Thư Thần, Bạch Y Thắng Tuyết, trong lúc giơ tay nhấc chân đều sinh khí nho nhã, làm cho người khác không thể coi thường. Tất cả mọi người chỉ thấy hắn ung dung, bình tĩnh, đem toa thuốc giao cho người chủ trì đại hội. Ngay sau đó, hắn liền bắt tay vào quá trình hốt thuốc, tiến hành chế biến.
Mặc dù hai cái Đài Trung Phối Dược đã để cách nhau một khoảng cách, còn bị chặn lại bởi một tấm bình phong nhỏ. Tạ Bằng không thể thấy được đài Phối Dược của Vương Thư Thần, nhưng hắn vẫn nghe được động tĩnh từ phía Vương Thư Thần. Lại không nghĩ rằng, Tiểu Đồng mới chỉ có mười tuổi này, lại thờ ơ không động lòng, vẫn tiếp tục nhìn Dược Liệu, duy trì sự trầm tư.
Không thể không nói, tuổi còn nhỏ mà đã tâm tính như vậy, đã làm không ít thiếu niên, trưởng giả đang có mặt tại đại hội thử thuốc lần này phải sinh lòng bội phục.
Không giống với Mộc Linh Nhi cùng Cổ Thất Sát, tỷ thí cao thâm khó lường, mọi người có thể nhìn thấy đại khái quá trình Vương Thư Thần Phối Dược. Dĩ nhiên, cũng chỉ lac biết đại khái mà thôi. Rất nhanh, Vương Thư Thần liền chế biến ra một viên Dược Hoàn, kích thước lớn chừng một ngón tay cái, giao nộp cho người chủ trì đại hội.
Lúc này, Tạ Bằng vẫn không có động tĩnh. Tất cả con mắt của mọi người đều thấy nén nhang kia sắp cháy hết sạch!
Chẳng lẽ, Tạ Bằng bị Dược Liệu của Vương lão gây khó khăn, hắn không thể phối chế?
Hội trường an tĩnh dần dần có tiếng nghị luận, Hội Trưởng Lão bên kia lại bắt đầu châu đầu ghé tai, Vương lão vuốt chòm râu chờ đợi, khóe miệng Tạ gia chủ cười mỉm, cũng không nóng nảy.
Mặc dù tiếng nghị luận không ít, nhưng ngay lúc tất cả mọi người cảm thấy Tạ Bằng là nhân vật có khí thế áp trục bậc này, sẽ không đến nỗi ngay cả Dược cũng không phối ra chứ? Hắn chậm chạp không ra tay, sợ là muốn nhất minh kinh nhân.(1)
(Chú thích:
(1) Nhất minh kinh nhân: (Thành ngữ) 一鸣惊人 (Yīmíngjīngrén)
- Ý nghĩa: bỗng nhiên nổi tiếng; làm ra một việc khiến ai cũng kinh ngạc.
- Phồn thể: 一鳴驚人.)
Nhưng!
Tạ Bằng vẫn một mực duy trì trầm tư, một mực không động. Cho đến khi hương hỏa đã đốt tới chân hương, mắt mọi người đều thấy rất nhanh hương sẽ tắt, hắn cũng không có nhúc nhích.
Phải biết, cho dù hiện tại hắn muốn động thủ Phối Dược, cũng không kịp. Thời gian còn lại đã không đủ dùng!
Tại sao có thể như vậy? Đây chính là người mà Tạ gia đem ra áp trục sao? Chẳng lẽ, Vương gia thuận lợi chiến thắng như vậy?
Hội trường dần dần náo động, mọi người đều không tưởng tượng nổi. Vị trí chỗ ngồi của Hội Trưởng Lã cùng chỗ ngồi của khách quý cũng nghị luận thành một mảnh ồn ào.
Người trong Hội Trưởng Lão đều hiểu rõ, đối với những Dược Liệu do Vương lão chọn ra, mặc dù cách phối hợp hơn 30 loại Dược Liệu rất xảo quyệt, nhưng còn không đến mức một vị thuốc cũng không phối chế ra!
Rốt cuộc, Tạ Bằng bị làm sao?
"Có bẫy?" Long Phi Dạ thấp giọng.
"Kỳ quái" Hàn Vân Tịch tự lẩm bẩm.
Vào giờ phút này, hai người bọn họ cùng tất cả mọi người có mặt tại hội trường đều nhìn chằm chằm nén nhang trên đài, chờ đợi hương hỏa dập tắt.
Nào ngờ, Tạ Bằng luôn duy trì trầm mặc đột nhiên giơ cao hai tay lên, mọi người thất kinh. Tầm mắt toàn bộ mọi người hội tụ tới, lại thấy động tác của Tạ Bằng phi thường nhanh. Chỉ mấy động tác thoáng qua, sau khi tay hắn dừng lại, một viên Dược Hoàn hoàn chỉnh liền nằm ở trong lòng bàn tay hắn.
Tốc độ này, so với Mộc Linh Nhi còn nhanh hơn, so với Dược Quỷ đại nhân còn có phần liều mạng!
Thật kinh người!
Hội trường đang ầm ầm tiếng bàn luận thoáng cái lại an tĩnh, mọi người đều trố mắt nhìn nhau. Ai cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, có thể luyện đến ngón công phu này, cũng không dễ dàng. Tạ hội trưởng cùng Tạ gia chủ nhìn nhau, đều là một nụ cười hài lòng.
Người áp trục của Tạ gia, cần phải nhất minh kinh nhân như vậy!
Vương gia chủ nhìn số Dược Liệu còn lại trên đài của Tạ Bằng, tựa hồ phát hiện cái gì, nhất thời thở hắt ra ngụm khí lạnh.
Lúc này, Tạ Bằng mới động bút viết toa thuốc, kể cả khi Dược Hoàn đồng trình toa thuốc lên cho người chủ trì đại hội đều không đáng mấy thời gian. Thời điểm người chủ trì đại hội vừa thấy phương thuốc kia, tay run lên, suýt nữa ném mất Dược.
Tạ Bằng, rốt cuộc ngươi phối chế ra toa thuốc gì?
Tấm bình phong ngăn cách giữa hai nhà Vương, Tạ được rút xuống, hai người gặp nhau. Vương Thư Thần tiến lên chắp tay, phong độ nhẹ nhàng. Ai biết, Tạ Bằng thiêu mi liếc hắn một cái, lại khinh thường, không để ý tới.
"Tiểu nhi vô lễ!"
"Chỉ đùa bỡn hoa thương mà thôi, cuồng cái gì cuồng?"
"Tứ thiếu chớ chấp nhặt cùng tiểu nãi oa."
Dưới đài, người của Vương gia tức giận bất bình, Vương Thư Thần không lên tiếng, lui về chỗ cũ, ung dung tự nhiên. Ai ngờ, Tạ Bằng lại cười lạnh, "Ta chưa bao giờ hành lễ với bại tướng dưới tay. Hắn không xứng!"
Tuổi còn nhỏ, nếu khiêm tốn, lễ độ, khi lớn có thể có thành tựu tương đối. Ngay cả Vương lão nhìn thấy màn này cũng cau mày, cực kỳ không vui.
Vương Thư Thần lại rất có phong độ, nghe thấy lời này, trên mặt cũng không nén giận được nhưng hắn chỉ lạnh giọng, "Thắng bại chưa định, nói khoác mà không biết ngượng!"
"Có dám đánh cược hay không?" Tạ Bằng lớn tiếng hỏi.
Vương Thư Thần còn chưa kịp trả lời, Tạ Bằng lại nói, "Nếu như ngươi thua, phải gọi ta một tiếng gia gia!"
Lời vừa nói, nhất thời mọi người đều cười một tiếng. Ở dưới đài, có người của Tạ gia hô to, "Bằng tiểu tử, vậy chẳng phải Vương gia chủ phải gọi ngươi một tiếng cha hay sao?"
"Oành!" Vương lão nặng nề vỗ án, giận quá, hỏi, "Tạ trưởng lão, còn tiếp tục tỷ thí thử Dược hay tiếp tục tỷ thí võ mồm?"
Âu Dương Ninh Nặc đang ngồi cách đó không xa, cười lên ha hả, "Dược Quỷ đại nhân, khi ngươi còn bé cũng không phách lối bằng tiểu tử này? Còn chưa phân biệt thắng thua mà đã ngông cuồng. Vạn nhất, nếu hắn thật sự chiến thắng, liệu có phải hắn sẽ không để cả ngươi ở trong tầm mắt chứ?"
Từ đầu đến cuối, Long Phi Dạ từ đều không để ý thừa thãi tới Âu Dương Ninh Nặc. Mắt thấy Vương lão không kiên nhẫn, hắn liền biết sự tình phát sinh không ổn.
"Dĩ nhiên phải tiếp tục. Nếu đứt đoạn tỷ thí thì tiếp theo đây, làm cách nào để phân chia thắng bại chứ?"
Mặc dù không có đánh cược, nhưng Tạ trưởng lão đã nói bóng gió, vị châm chọc mười phần!
Người chủ trì đại hội đem Dược Hoàn do Vương Thư Thần phối chế giao lại cho Tạ Bằng. Sau đó lại đem Dược Hoàn do Tạ Bằng phối chế giao lại cho Vương Thư Thần. Đồng thời cũng giao lại hai toa thuốc cho Hội Trưởng Lão.
Trong lúc nhất thời, dưới đài cùng trên đài một mảnh khẩn trương. Các trưởng lão trong Hội Trưởng Lão truyền tay nhau, nhìn hai toa thuốc. Trên mặt mỗi người đều mang biểu tình quái dị, nghiêm túc.
Mà trên đài, tỷ thí thử thuốc đã chân chính bắt đầu. Chỉ thấy Vương Thư Thần đang nghiêm túc thử thuốc, ước lượng cân nặng, quan sát màu sắc, ngửi mùi hương, liếm vị, hoặc thái mỏng Dược Hoàn, hoặc giã nát, hoặc hoà vào nước. Hắn làm đủ loại hình thái, cứ thử nghiệm lặp đi lặp lại, một bên thử nghiệm, một bên ghi chép.
Phải ghi nhớ rất nhiều loại thông tin, ví như chủng loại dược vật trong Dược Hoàn, cân nặng dược vật, thứ tự Phối Dược trước sau, dùng bao nhiêu nước, cường độ lửa là bao nhiêu, cùng rất nhiều thứ khác về Dược Liệu, vân...vân.. và... vân.
Vương Thư Thần nghiêm túc chuyên chú, cũng coi thường quanh mình hết thảy. Nhưng sự chú ý của mọi người cũng không ở trên người hắn, mà ở trên người của Tạ Bằng.
Chỉ thấy Tạ Bằng cắn một miếng nhỏ Dược Hoàn, thả vào miệng rồi nhai mà thôi. Một bên nhai, một bên ghi chép, còn duy trì dáng vẻ thờ ơ, rất dễ dàng.
Thời gian thử thuốc cũng là một nén nhang. Lần này, rất nhanh thì Tạ Bằng đã giao ra toa thuốc, mà Vương Thư Thần lại chậm chạp không giao ra được. Ngay từ đầu, hắn còn ghi chép rất trót lọt, càng về sau, một mực viết lại sai, lại sửa đổi, chậm chạp không có cách nào chắc chắn.
Thời gian không đợi người, dần dần, Vương Thư Thần gấp gáp, giương mắt nhìn hương hỏa cháy chừng mấy hồi, nóng nảy khẩn trương.
Hết lần này tới lần khác, lúc này, Hội Trưởng Lão đã nhìn xong toa thuốc do Tạ Bằng viết. Hội Trưởng Lão đưa ra kết luận, giống nhau như đúc với toa thuốc Vương Thư Thần cho ra lúc trước. "Toa thuốc của Tạ Bằng viết ra hoàn toàn chính xác!" Người chủ trì đại hội lớn tiếng tuyên bố.
Vương Thư Thần càng gấp hơn, viết vài nét bút, lại dứt khoát buông tha, "Ta thua!"
Lời vừa nói, toàn bộ mọi người đều xôn xao. Mặc dù thời gian còn lại không nhiều, nhưng Vương Thư Thần cũng không thể trở thành khinh địch như vậy, tự động nhận thua! Nhận thua và thua cuộc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!