Hàn Vân Tịch giữ Cố Thất Thiếu lại còn vì một nguyên nhân khác. Nàng muốn hỏi hắn, rốt cuộc ban đầu, hắn bán một thành giải dược này cho ai. Mà ai biết, Cố Thất Thiếu lại quăng ra một câu trả lời "Tần Vương điện hạ thu mua" như vậy!
"Cố Thất Thiếu, ngươi chờ một chút!"
Hàn Vân Tịch đuổi theo, đáng tiếc, Cố Thất Thiếu đã không thấy bóng dáng.
Nàng lăng lăng đứng ở cửa, thuốc hạ sốt cùng thuốc ngủ mới vừa hết tác dụng, đầu vẫn còn có chút nặng. Nàng nghiêm túc nhớ lại, nhớ lại sự tình giải dược. Rất nhanh, đầu óc có chút choáng váng.
Lúc trước ở Dược Quỷ Cốc, nàng dùng phân lượng Xà Quả tính toán ra phân lượng giải dược chân chính. Mà Cố Thất Thiếu dùng thuốc bột không có hiệu quả và thuốc giải, phản ứng tương tác khiến cho mặt trong bình sứ biến thành màu đen, chứng minh hắn đưa cho Long Phi Dạ một bình giải dược đầy.
Lúc trước, nàng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp khẳng định bên trong bình sứ Cố Thất Thiếu đựng giải dược vốn là đen, hủy bỏ chứng cứ, khẳng định Cố Thất Thiếu ăn gian một thành giải dược.
Cố Thất Thiếu muốn ăn gian giải dược thì chỉ cần trộn lẫn Dược với thuốc bột giả là được. Vì sao còn kì công suy nghĩ để giải dược cùng thuốc bột giả tác dụng với nhau, làm bên trong bình sứ đổi màu đen?
Lúc trước, nàng cũng suy nghĩ qua vấn đề này, chỉ là không có hướng nghĩ sâu. Nàng chỉ coi Cố Thất Thiếu dùng chiêu này, nhiều nhất là để ăn gian một thành giải dược mà thôi.
Nói thật, mặc dù ban đầu nàng bàn luận "Phân lượng giải dược" tích cực như vậy, cũng không phải là muốn chứng minh cái gì. Nàng chỉ là muốn hủy bỏ chứng cứ của Cố Thất Thiếu mà thôi. Bởi vì, trước khi đến Dược Quỷ Cốc, nàng đã sớm có ấn tượng xấu với Cố Thất Thiếu, gian trá, lưu manh!
Nàng không thể nào hoài nghi chồng mình, mà tin tưởng một tên ăn gian Dược liệu, hãm hại người như hắn chứ sao.
Nhưng là!
Bây giờ thế nào? Có người giả dối, hãm hại Cố Thất Thiếu!
Là Cố Thất Thiếu mang nàng đi tìm Ách Bà Bà. Cho nên, Cố Thất Thiếu không có bất kỳ lý do uy hiếp Ách Bà Bà, cất giấu một thành giải dược để giải độc cho Ách Bà Bà.
Một thành giải dược, vừa vặn có thể giải một lần mi độc. Nếu như không phải là Cố Thất Thiếu, một thành giải dược này ở trong tay người nào? Cầm giải dược này làm gì?
Hàn Vân Tịch đột nhiên phát hiện mình sợ hãi, không dám nghĩ tiếp, cũng không nguyện ý tiếp tục nghĩ.
Bây giờ xem ra, ban đầu Cố Thất Thiếu đã cố ý trộn lẫn thuốc bột giả với giải dược để hai thứ sinh phản ứng, để bên trong đồ sứ biến thành đen. Có thể tên kia... chẳng lẽ hắn biết cái gì?
"Cố Thất Thiếu! Ngươi đi ra cho ta!"
"Cố Thất Thiếu, ta biết ngươi đang ở đây, ngươi đi ra, nói rõ ràng!"
"Cố Thất Thiếu!"
Hàn Vân Tịch đuổi kịp trong sân, liều mạng hô to. Chỉ tiếc, lần này Cố Thất Thiếu thật sự rời đi, hồi lâu đều không có người đáp lại nàng.
"Ta có thể làm bộ rất đần hay không?"
"Ta có thể giả bộ không biết cái gì có được hay không?"
Hàn Vân Tịch lẩm bẩm tự hỏi ở trong lòng. Cho tới bây giờ, nàng không phải người sợ phiền phức, mà đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi.
Nếu như... Nếu như, chuyện này là Long Phi Dạ lừa nàng. Vậy thì, Long Phi Dạ có mục đích gì!
Nàng cảm giác mình muốn yên tĩnh một chút. Nàng không dám nghĩ tiếp, vô lực xoay người, lại đột nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở trước cửa phòng nàng.
Dáng người cao ngất, cao ngạo, dung nhan lạnh lùng, hàn triệt, là hắn, Long Phi Dạ!
"Điện.."
Thói quen là một dạng không tự chủ, nàng muốn kêu hắn. Chẳng qua, vừa mới mở miệng liền hơi ngừng. Nàng lựa chọn yên lặng.
Long Phi Dạ lạnh lùng nhìn nàng, cũng là yên lặng. Hắn mặc một bộ trang phục đen, tản mát ra khí tức vô tình.
Khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ có mười bước, lại giống như cách nhau mấy thế kỷ.
Quân sinh ta không sinh, ta sinh Quân đã già. Thời gian, mới là khoảng cách xa xôi nhất!(*)
Long Phi Dạ, ta nếu không xuyên qua đây. Trong thế giới hiện đại của ta, có phải chàng đã già đi hay không, đã thành lịch sử. Mà ta, cũng không thích chàng như vậy phải không?
Long Phi Dạ không nói, suy nghĩ Hàn Vân Tịch càng loạn, tâm tình còn loạn hơn. Nàng cần tỉnh táo, nàng xoay người muốn đi. Đột nhiên, Long Phi Dạ lại lạnh giọng, "Nàng tìm Cố Thất Thiếu?"
Cho nên, Sở Tây Phong trở về tố cáo?
Cho nên, từ đêm qua đến nay, suốt một ngày một đêm, bây giờ hắn mới tìm đến, bởi vì nghe tin nàng giữ Cố Thất Thiếu ở lại?
Nàng ở cửa thanh lâu đã phát hiện mình không mang bao y tế. Nàng cố ý không đi lên lầu lấy, không phải là để lại cho hắn sao? Để lại cho hắn một lý do đến tìm nàng.
Nàng biết, hắn sẽ kiểm tra gian phòng kia. Hắn nhất định sẽ phát hiện cái bao y tế đó.
Nhưng đến nay hắn mới đến, bởi vì Sở Tây Phong tố cáo nên hắn mới đến!
Tâm tình Hàn Vân Tịch cũng lạnh. Nàng không trả lời, xoay người rời đi.
Long Phi Dạ bay xẹt tới, rơi xuống trước mặt nàng, cản đường, "Nàng vẫn chưa trả lời vấn đề Bản vương hỏi."
Hàn Vân Tịch hít sâu một hơi. Nàng cố ý khom người, cung kính đáp, "Dạ, ta tìm hắn! Thỉnh vấn Tần Vương điện hạ còn những chuyện khác sao?"
Nàng một mực cung kính, Long Phi Dạ nhìn lại càng tương đối nhức mắt.
"Thế nào, không bỏ được hắn đi sao? Xem ra, Bản vương tới không phải lúc." Hắn cười lạnh không dứt.
Hốc mắt Hàn Vân Tịch đột nhiên liền mỏi. Nàng lại cố chấp, nhịn được, khiêu khích nhìn hắn, "Phải!"
"Hàn Vân Tịch!"
Long Phi Dạ kêu la như sấm, một tay đè chặt bả vai nàng, nắm chặt, suýt nữa liền bóp vỡ bả vai nàng.
Lúc này, Hách Liên phu nhân vừa qua tới, thấy vậy, bị dọa sợ đến kêu to, "Tần Vương điện hạ hạ thủ lưu tình! Tần Vương điện hạ, trên vai Vương phi nương nương có thương tích, không được! Không được nha!"
Lúc này Long Phi Dạ mới nhớ tới thời điểm gặp qua nàng ở thanh lâu, trên vai nàng có thương tích. Hắn đột nhiên buông tay. Đáng tiếc, đã trễ. Máu tươi từ lớp vải thưa, trên y phục, tầng tầng rỉ ra, dính trên tay hắn.
Kinh ngạc nhìn lòng bàn tay chính mình một chút, dính máu, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, quật cường của Hàn Vân Tịch đang tái nhợt. Trong lòng hắn đau như dao cắt, đang muốn nói xin lỗi, nhưng Hàn Vân Tịch cười. Nàng cười tươi như hoa, đẹp mắt vô cùng.
Long Phi Dạ, tất cả mọi người đều nhìn thấy ta bị thương. Từ đêm qua đến nay, chỉ mình chàng cũng không thấy được!
Nàng nói, "Tần Vương điện hạ, nếu như không còn chuyện gì khác, xin tự nhiên đi, ta còn vội đi tìm Thất ca ca."
Thất ca ca?
Cả người Long Phi Dạ tản mát ra sát khí đáng sợ. Huyết Thủ chậm rãi nắm thành quả đấm, khanh khách vang dội, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đập một quyền tới. Hách Liên phu nhân bị dọa phát hoảng, trợn mắt, hốc mồm, không nói ra lời.
Mặc dù bả vai Hàn Vân Tịch rất đau đơn, lại cũng không sánh nổi thương tiếc trong lòng.
Nàng không nói thêm gì nữa, vấn đề mi độc cũng không muốn hỏi, cúi cúi thân, xoay người rời đi. Mắt Long Phi Dạ thấy bóng lưng nàng dần xa. Cho tới khi nàng đã đi xa, hắn vẫn còn bất động tại chỗ.
Cho đến khi Sở Tây Phong tìm đến, hắn mới tỉnh hồn lại.
"Điện hạ, thuộc hạ, thuộc hạ.."
Sở Tây Phong cũng không biết nói thế nào. Hắn phải đi về tố cáo, nhưng hắn tìm khắp toàn bộ Tần Vương Phủ, cũng không trông thấy bóng người điện hạ. Hắn chỉ còn cách lộn trở lại, cũng không nghĩ tới điện hạ đang ở Hàn gia.
Sở Tây Phong còn không biết rõ tình huống, Long Phi Dạ liền xoay người rời đi.
Một cánh tay của Long Lhi Dạ vẫn bắt chéo sau lưng, chẳng phải đang cầm bao y tế sao? Bao y tế này không phải của Hàn Vân Tịch thì còn là của ai.
"Sở thị vệ, ngươi có trở về Vương phủ tố cáo hay không? Làm người hầu, có ai không mong đợi chủ tử mình tốt đẹp. Ngươi đã không khuyên giải đã đành, còn thêm dầu, thêm mỡ! Vân Tịch tuyệt đối không phải người như vậy. Nàng giữ Cố công tử ở lại, nhất định là có chuyện cần nói! Ta cho ngươi biết, chờ hai người hoà hợp, điện hạ nhất định sẽ không tha cho ngươi!" Hách Liên phu nhân tức giận cảnh cáo.
Sở Tây Phong oan uổng, "Ta không nói gì! Bây giờ ta mới tìm thấy điện hạ!"
"Vậy tại sao hai người bọn họ lại làm ồn!" Hách Liên phu nhân thở phì phò.
"Hỏi cô nãi nãi nhà ngươi đi!" Sở Tây Phong cũng một lời đầy ủy khuất cùng lửa giận. Hắn chẳng quản nhiều, hắn còn phải mau đuổi theo điện hạ.
Quản làm sao được nữ nhân không biết điều đó sống chết thế nào. Thân thể điện hạ trọng yếu hơn.
Điện hạ bị nội thương nặng như vậy, dầu gì cũng phải bế quan chữa thương hai, đến ba ngày. Nếu không, hắn sẽ không nhịn được mà lo âu không ngừng.
Người cũng đi, Hàn gia khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hàn Vân Tịch núp ở trong hiệu thuốc, tự mình xử lý vết thương. Vết thương vốn là phi thường sâu, bị Long Phi Dạ bóp một cái, tất cả xử lý lúc trước đều uổng phí, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Nàng dùng bình dược của Bạch Y công tử để lại, kết hợp với thuốc cầm máu của Hàn gia. Thật may, hiệu quả không tệ.
Tùy ý băng kỹ, nàng mệt mỏi mà vô lực, ngồi phịch trong đống dược liệu. Nàng không muốn nhúc nhích, vô cùng nhức đầu. Nàng không nghĩ suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng sự tình về Ách Bà Bà, Cố Thất Thiếu nhắc nhở, Mộc Linh Nhi tức giận cản đường, mắng chửi nàng. Tất cả, từng cảnh, từng đoạn một như một bộ phim lần lượt tái hiện trong đầu nàng.
Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không biết thế nào, liền ngủ mất.
Tiểu Đông mới từ một bên nhô ra, nó nhìn thương thế của Vân Tịch mẫu thân một chút. Nó đau lòng, nhảy loạn tại chỗ.
Nó vừa mới tránh ở một bên, chỉ mong có thể xông lên cắn chết Tần Vương điện hạ. Nhưng cuối cùng, nó không dám. Nó biết Vân Tịch mẫu thân sẽ không nỡ.
Nó chỉ có thể ngoan ngoãn co rúc ở bên người Vân Tịch mẫu thân. Nó suy nghĩ muốn công tử mang Vân Tịch mẫu thân rời đi. Công tử mới là người không bao giờ làm thương tổn Vân Tịch mẫu thân.
Đêm yên tĩnh, toàn bộ Đế Đô vẫn còn đèn đuốc sáng choang. Cấm Quân vẫn đang lùng bắt thích khách ở từng nhà. Liệu sẽ có bao nhiêu người có thể ngủ yên?
Cách Dược Phòng của Hàn gia không xa, trên một nóc nhà, hai tay Cố Thất Thiếu gối chắp sau ót, nằm ngửa, ngước nhìn Tinh Không.
Nhìn một chút, bất tri bất giác hắn tự lẩm bẩm đứng lên, "Thất nhi ngoan ngoãn, Thất nhi ngoan ngoãn"
Khi còn bé, hắn cùng phụ thân ở chỗ này ngắm sao, phụ thân còn dỗ hắn đi ngủ.
Hắn đã lâu thật lâu không nhớ nổi ngày còn bé. Hôn nay bị độc nha đầu chất vấn, làm cho hắn không nhịn được, nghĩ về chuyện xảy ra khi còn bé.
Hắn đã quên khi đó mình mấy tuổi, chỉ nhớ rõ hắn giống như một đứa bé nghịch ngợm. Hắn thích đứng dậy, kéo cao tay áo, gấu quần, chân trần. Hắn ở trong núi rừng, phía sau Y Học Viện nghịch ngợm giương oai.
Mỗi lần phụ thân tới tìm tới hắn, tổng hội sẽ ôm hắn bổng lên cao, hắn được cưỡi trên cổ phụ thân. Hai cha con sẽ thẳng một đường về nhà nhỏ trong núi rừng.
Khi đó, hắn chìm vào giấc ngủ khó khăn. Dù bị bệnh lạ, dù ban ngày chơi nhiều mệt mỏi, ban đêm đi ngủ vẫn phải có người dỗ.
Phụ thân sẽ ôm hắn, nhẹ nhàng kêu, "Thất nhi ngoan ngoãn, Thất nhi ngoan ngoãn, Thất nhi ngoan ngoãn, Thất nhi ngoan ngoãn"
Nhưng có một ngày, phụ thân đột nhiên đem hắn, giao cho Đại Trưởng Lão Y Học Viện. Phụ thân nói cho hắn biết, "Thất nhi trúng tà bệnh, phải ở với Đại Trưởng Lão. Sau này chỉ có thể đi theo Đại Trưởng Lão, mỗi ngày đều phải uống thuốc."
Cha giải thích rất nhiều, hắn cũng không hiểu. Mãi về sau, hắn biết cha là Viện Trưởng của Y Học Viện, danh dự vô cùng trọng yếu, không cho phép tồn tại con tư sinh. Mà cái nhà ẩn núp trong núi rừng kia, cũng không cho phép bị phơi bày. Bởi vì mảnh núi rừng kia, chính là cấm địa Độc Tông.
Từ khi đó, bắt đầu hắn trở thành dưỡng tử của Đại Trưởng Lão Y Học Viện. Từ khi bắt đầu, hắn sẽ không còn được gặp lại cha. Cũng là từ khi đó, hắn bắt đầu mỗi ngày uống thuốc, lấy Dược thay cơm ba bữa.
Mỗi lần hắn ăn đều thấy buồn nôn, Dưỡng Phụ liền nói cho hắn biết, chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc, giữ được tính mạng, mới có thể thấy cha.
Hắn muốn gặp cha. Bởi vì hắn không có mẫu thân. Từ khi hiểu chuyện, hắn cũng chỉ có một mình cha.
Đột nhiên, "Oành", một tiếng vang thật lớn, chấn động toàn bộ Đế Đô.
Cố Thất Thiếu lập tức tỉnh hồn, đứng lên!
Tiếng nổ ở đâu, có chuyện gì xảy ra?
~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ tăng động lực nha!
——————————————————————————
(Chú thích (*): Là rút ngắn của bài thơ dưới đây. Các cậu rảnh thì đọc thêm cho biết
BÀI THƠ TRONG NGÔI MỘ CỔ
*HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG
Theo nhiều nguồn tư liệu văn học, vào năm 1994, khi khai quật một ngôi mộ cổ ở tỉnh Triết Giang Trung Quốc, người ta đã tìm thấy một bài thơ tình kỳ lạ. Bài thơ này được khắc trên một tấm gỗ quí và được thiếu nữ nằm trong áo quan ôm trước ngực. Ngôi mộ được xác định là đã có khoảng chừng hai thế kỷ và người thiếu nữ khoảng chừng 17 tuổi. Vì bài thơ không đề tên tác giả nên người ta phân vân không biết nó là của cô gái đã sáng tác hay là của ai khác. Bài cổ thi ngũ ngôn tứ tuyệt này không có đầu đề và được trình bày như sau:
*Nguyêntác:
君 生 我 未 生
我 生 君 以 老
君 恨 我 生 遲
我 恨 君 生 早
*Dịch âm:
Quân sinh ngã vị sinh
Ngã sinh quân dĩ lão
Quân hận ngã sinh trì
Ngã hận quân sinh tảo
* Khuyết danh
*Dịch nghĩa:
Chàng sinh, em chưa sinh
Em sinh, chàng đã già
Chàng hận em sinh muộn
Em hận chàng sinh sớm.
*Dịch thơ:
BÀI THƠ TRONG NGÔI MỘ CỔ
Chàng sinh từ lúc em chưa sinh
Em sinh chàng đã hết ngày xanh
Chàng mang hờn oán em sinh muộn
Em hận chàng sinh trước tuổi mình
· HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG dịch