Đối mặt với vẻ thâm tình từ tốn của Cố Thất Thiếu, Hàn Vân Tịch nhịn không được liếc hắn.
“Đúng là nhớ nàng mà.” Cố Thất Thiếu nghiêm túc nói.
Cũng không biết có phải là nghe hắn nói đùa nhiều rồi hay không mà vừa nghe hắn nói nghiêm túc, Hàn Vân Tịch càng trừng to mắt.
Người nói đùa mà lại tỏ ra nghiêm túc không phải là ghê tởm nhất sao?
“Còn gì nữa?” Hàn Vân Tịch đành hỏi.
Cố Thất Thiếu lúc này mới vào vấn đề chính: “Bà lão câm đâu rồi?”
Đêm hôm đó thật ra hắn muốn theo dõi Sở Tây Phong, nhưng hết lần này tới lần khác không yên tâm về độc nha đầu, cuối cùng vẫn bám theo bọn họ.
Vừa nhắc tới bà lão câm, Hàn Vân Tịch ánh mắt vốn đang rạng rỡ bỗng dưng tối sầm lại, nàng thấp giọng nói: "Gặp bắt cóc, rơi xuống vực rồi."
Cố Thất Thiếu kinh hãi: “Sau đó thì sao?”
Bà lão câm rất quan trọng, muốn tìm ra thân phận thật sự của Hàn Vân Tịch, làm rõ thân thế của nàng, toàn bộ đều dựa vào bà lão câm.
“Không rõ sống chết.” Hàn Vân Tịch nói, còn bổ sung thêm một câu: “Đến nay vẫn chưa tìm được thi thể.”
Cố Thất Thiếu đáy mắt lướt qua một tia hoang mang, hỏi: “Bị người nào bắt cóc?”
“Áo đen bịt mặt, không biết là thần thánh phương nào.” Diễn biến của chuyện này, Hàn Vân Tịch đều đã hỏi qua Sở Tây Phong.
"Thần thánh phương nào lại có thể cướp người trong tay Long Phi Dạ?" Cố Thất Thiếu rõ ràng là có chút hoài nghi.
“Hôm đó, nếu Long Phi Dạ mà đích thân mang theo bà lão câm, thì đã không đến nỗi…”
Hàn Vân Tịch rất buồn, nàng vẫn luôn nhớ kỹ lời Mộc Linh Nhi nói, là nàng hại bà lão câm, nếu như nàng không mang bà lão câm rời khỏi Mộc gia, thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
“Cướp người từ trong tay người của Long Phi Dạ, cũng không dễ dàng chứ.”
Trong lời nói Cố Thất Thiếu có hàm ý, đáng tiếc là Hàn Vân Tịch cũng không chăm chú nghe, nàng thản nhiên nói: “Không phải Mộc Anh Đông, hắn đến nay vẫn không biết chuyện này. Haizzz... cũng không biết người cướp bà lão câm đi rốt cuộc muốn làm gì.”
Cố Thất Thiếu suy nghĩ nửa ngày, lại nói: “Độc nha đầu, nàng có phương thuốc giải Mễ độc không?”
Lúc trước, Hàn Vân Tịch đều trừ độc cho bà lão câm, thế nhưng vẫn cần thuốc giải mới có thể giải được độc tố gây câm điếc cho bà lão câm.
“Không tìm thấy người, tìm thuốc có tác dụng gì chứ?” Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ nói, phương thuốc nàng đã đưa cho Long Phi Dạ, người còn chưa tìm được, Long Phi Dạ bận như vậy chắc có lẽ cũng không vội tìm thuốc đâu?
Cố Thất Thiếu đưa tay ra: “Cho ta xem một chút, ta giúp nàng tìm.”
Vừa muốn tìm người, vừa muốn tìm thuốc giải, Cố Thất Thiếu có phải quá nhàn rỗi rồi? Hàn Vân Tịch liền nghi ngờ có phải cái tên này có phải cả ngày không có việc gì làm không?
Đương nhiên, Hàn Vân Tịch cũng sẵn lòng giao phương thuốc giải độc cho Cố Thất Thiếu, khả năng tìm thuốc của tên này giỏi hơn Long Phi Dạ nhiều.
Phương thuốc giải Mễ độc chỉ cần ba vị: Xà Quả, Hùng Xuyên, Di Thiên Hồng Liên.
Cố Thất Thiếu vừa nhìn qua, không nhịn được mà tặc lưỡi: “Chậc chậc chậc... đều là đồ tốt nhỉ!”
“Còn không phải sao, ta cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, đếu không dễ tìm.” Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Nếu như bà lão câm còn sống, có lẽ nàng tìm thấy bà lão câm rồi, còn chưa chắc có thể tìm được ba vị thuốc này, bởi vì môi trường sinh trưởng của ba vị thuốc này yêu cầu vô cùng khắc nghiệt, thời gian trưởng thành lại rất dài, vốn đã hiếm, lại còn chết yểu trong lúc sinh trưởng, còn sót lại không quả thật không nhiều.
Hiếm thì hiếm, Cố Thất Thiếu vẫn rất tự tin: "Độc nha đầu, yên tâm đi, hai việc này cứ giao cho ta."
Thêm một người tìm thêm một phần lực lượng, cũng thêm một phần hi vọng, Hàn Vân Tịch rất chân thành gật đầu: “Ừm!”
“Ta mà tìm được, nàng sẽ báo đáp ta thế nào đây?” Cố Thất Thiếu cười hỏi.
Hàn Vân Tịch vẻ mặt vừa mới nghiêm túc lập tức: “Ha ha ha”, nàng híp mắt cười lạnh: “Ngươi có thể không tìm.”
Vẻ mặt hớn hở của Cố Thất Thiếu đều cứng đơ lại, nữ nhân này là thiên địch của hắn hay sao? Ngoại trừ lần gặp mặt trong sơn động ra thì dường như lần nào hắn đều có cảm giác thua nàng.
Hàn Vân Tịch ngày càng thích nhìn biểu cảm á khẩu không nói lên lời này của Cố Thiếu Thất, nhưng mà đùa thì đùa thôi, nàng cuối cùng cũng không nhịn được mà thăm dò một câu: “Cố Thiếu Thất, nếu như ta thực sự là tàn dư của Độc Tông, có phải ngươi sẽ không thích ta nữa?”
Cố Thất Thiếu rất tốt, nàng biết, mục đích của hắn nàng cũng nhìn thấu.
Tên này lúc đầu để ý đến độc thuật của nàng, về sau để ý đến ám khí của Đường Môn, sau đó nữa thì quan tâm đến hoa thêu trên chiếc túi chữa bệnh của nàng, điều tra Thiên Tâm phu nhân, tìm bà lão câm, tất cả đều là đang điều tra thân thế của nàng.
Hắn vô cùng để tâm việc nàng có liên quan đến Độc Tông hay không.
Bây giờ, hắn tìm bà lão câm mục đích chính là muốn biết, tin đồn Mộc Tâm cấu kết với tàn dư Độc Tông là thật hay giả. Cha đẻ của nàng rốt cuộc là tàn dư Độc Tông, hay là Hàn Tòng An.
Nếu như, bây giờ nàng nói cho hắn biết, nàng nói cho hắn biết cha đẻ của nàng không phải Hàn Tòng An, rất có khả năng chính là tàn dư Độc Tông, hắn sẽ phản ứng như thế nào đây?
Hắn để ý đến việc nàng và Độc Tông Dư Đảng có liên quan gì không như vậy, cuối cùng là vì cái gì?
“Không có nếu như.” Cố Thất Thiếu vẫn cười, ngữ khí có phần kiên định.
“Ta nói, nếu như có nếu như thì sao?” Hàn Vân Tịch tiếp tục hỏi.
Cố Thất Thiếu đột nhiên đứng dậy, nghiêng người qua chiếc bàn trà lại gần, Hàn Vân Tịch không nhúc nhích, mặc cho hắn tiến gần đến trước mắt.
Cố Thất Thiếu không nói gì, mắt nhìn thẳng vào mắt Hàn Vân Tịch, giờ phút này ánh mắt của hắn lạnh đến mức có thể so sánh với ưng khuyển, nhìn chằm chằm con mồi.
Nhịp tim của Hàn Vân Tịch bất giác lạc một nhịp, nàng ngẩn ngơ mặc hắn nhìn, có chút không kịp trở tay, không thể ngờ được rằng Cố Thiếu Thất lại đột nhiên nhìn nàng như vậy.
Tên này rốt cuộc là có thù với y học viện, hay là có thù với Độc Tông vậy? Hắn tìm hậu nhân của Độc Tông, chẳng lẽ lại là vì báo thù sao?
Hàn Vân Tịch lập tức đề phòng, đang nghĩ trốn đi, nhưng ai mà ngờ rằng Cố Thất Thiếu đột nhiên lui lại, đôi mắt híp lại cong cong như vành trăng khuyết, cười nhăn nhở: “Hì hì, nàng bị dọa rồi sao?”
Hàn Vân Tịch vốn muốn ngả ra sau, bị hắn đùa như thế, nhất thời không phanh lại được, ngẩn người nhìn Cố Thất Thiếu, cả người cứ thế té ngửa xuống.
Cố Thất Thiếu bước lên bàn, vội giữ chặt lấy Hàn Vân Tịch, ôm nàng xoay người một cái, đứng vững trên đất.
Hắn ôm nàng, vẫn ôn nhu như vừa rồi: “Độc nha đầu, nếu như nàng thật là như vậy, ta sẽ coi như nàng không phải. Nàng có tin không?”
“Ngươi tìm hậu nhân của Độc Tông làm gì?” Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.
Có đôi lúc nàng thấy Long Phi Dạ rất đáng ghét, miệng kín như bưng, cái gì cũng đều không nói, thế nhưng, giờ phút này, nàng cảm thấy cái tên Cố Thất Thiếu này mới là đáng ghét nhất, cái gì cũng hi hi ha ha, nhưng trước giờ lại không hề nói thật.
“Làm dược dẫn, điều chế thuốc giải.” Cố Thất Thiếu vẫn híp mắt cười, không hề nghiêm túc.
Hàn Vân Tịch đẩy hắn ra: “Bắt người làm dược dẫn để điều chế thuốc? Ngươi trúng độc gì sao?”
"Thiên hạ chí độc." Cố Thất Thiếu hớn hở đáp.
Hàn Vân Tịch trực tiếp lờ đi, nàng giải độc nhiều năm như vậy, mà trước nay chưa từng nghe qua rằng có thể lấ người làm dược dẫn để điều chế thuốc giải.
Cái tên này không nói cho nàng biết chân tướng cũng không sao, dù sao nàng cũng sẽ không nói chân tướng cho hắn biết.
Hàn Vân Tịch uống hết trà trên bàn, quay người muốn đi, nàng vẫn còn có chuyện quan trọng phải làm, không muốn ở đây đôi co với Cố Thất Thiếu.
Nhưng Cố Thất Thiếu ngăn nàng lại, dâng lên một hộp trà: “Này, trà mới đấy.”
Hắn biết nàng thích trà mới, Hắn được Long Phi Dạ phong tước tại trà viên Thiên Ninh, đây còn là loại thượng hạng nhất mà Mãn Vân Không tìm được, đến hắn còn không nỡ uống!
“Cảm ơn.” Hàn Vân Tịch quả là rất thích.
Nàng ra tới cửa vẫn quay đầu lại: “Cố Thất Thiếu, Mộc Linh Nhi rất thích ngươi, đừng phụ người ta.”
“Hàn Vân Tịch, ta thích nàng, nàng đừng phụ ta mới phải.” Cố Thất Thiếu lại mạnh miệng nói.
Cái tên này… thật là!
Hàn Vân Tịch tiện tay ném hộp trà lại, không thèm quay đầu đi mất.
Cố Thất Thiếu bắt được hộp trà, bất đắc dĩ một mực cười.
Đến khi bóng Hàn Vân Tịch biến mất, Cố Thất Thiếu vẫn còn cười, nếu như nói không ai có thể nhìn thấu được đôi mắt của Long Phi Dạ thì nụ cười của Cố Thất Thiếu cũng không ai hiểu.
Hắn đứng bên cửa sổ, không lâu sau nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cửa nhà khách đối diện, không phải ai khác, chính là Mộc Linh Nhi.
Thật ra, ở đế đô hắn gặp Mộc Linh Nhi rất nhiều lần, Hắn nhìn thấy Mộc Linh Nhi, Mộc Linh Nhi lại không nhìn thấy hắn. Thế nhưng lần nào hắn đều không chút phản ứng, coi như người qua đường, không quen biết nha đầu đó.
Lần này, Cố Thất Thiếu lại nhìn nàng hồi lâu, khóe miệng khẽ nhếch lên cười xấu xa.
Mộc Linh Nhi vừa mới nhận được bồ câu đưa thư từ phụ thân, muốn nàng tạm thời đừng về dược thành, tránh ở bên ngoài một thời gian.
Chuyện nàng tự ý giúp Tần Vương Long Phi Dạ bằng cách không tặng quà chúc mừng trong buổi thọ yến của Thiên Ninh Thái hậu, đã truyền đi khắp dược thành rồi.
Vương gia và Tạ gia vô cùng bất mãn, triệu tập hội nghị dược thành, muốn trùng phạt nàng, Mộc Gia từ trên xuống dưới đều yêu cầu nghiêm trị nàng.
Vương gia và Tạ gia có lẽ ủng hộ Long Phi Dạ, nhưng mà, cơ hội tốt như vậy, bọn họ sao có thể dễ dàng buông tha cho thiên tài của Mộc Gia chứ?
Mà trong Mộc Gia, không kể già trẻ, dường như ai ai cũng muốn đứa con cưng Mộc Linh Nhi này thất bại, bọn họ còn ước mong Mộc Linh Nhi bị trừng phạt hơn cả Vương gia và Tạ gia.
Mộc Anh Đông dù có mạnh đến đâu, sức ép dư luận lớn như vậy, sự phản đối trong gia tộc lớn như vậy, ông thân là chủ gia tộc cũng không đỡ nổi được! Huống hồ chuyện này vốn là lỗi của Mộc Linh Nhi!
Ông chỉ có thể lấy lí do Mộc Linh nhi không rõ tung tích, để trì hoãn chuyện này.
Nhận được tin tâm trạng của Mộc Linh Nhi rất không tốt, nàng về phòng, nằm dài trên giường, nhắm chặt mắt, đôi lông mày thanh tú nhíu lại.
Thân là dược tề sư thiên tài, cả cái dược thành này có bao nhiêu người thật tâm tự hào về nàng? Chắc chỉ có mỗi phụ thân nàng thôi, hầu như tất cả mọi người chỉ mong sao nàng chết thôi! Nàng thực sự không muốn tranh đoạt cái gì, nếu có thể, nàng chỉ hi vọng mình là một người bình thường mà thôi.
Haizz, cũng không biết Thất ca ca ở đâu nữa?
Nàng thở dài trong lòng, ai ngờ, đột nhiên lại nghe thấy cái thanh âm quen thuộc đó.
“Nha đầu thối lấy oán báo ơn, ha ha.”
Mộc Linh Nhi lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, kinh ngạc nói: “Thất ca ca, Thất ca ca huynh ở đâu vậy?”
Cố Thất Thiếu từ trên xà nhà hạ xuống, lạnh lùng nhìn nàng: “Mộc Linh Nhi, lúc ta quen muội sao ta lại không biết lòng dạ muội ác độc như vậy nhỉ?”
Mộc Linh Nhi biết hắn nói đến chuyện động trời kia, nàng cắn môi, cúi đầu: “Muội cũng cảm thấy mình rất ác độc.”