Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 289: Thú nhỏ làm đại sự




Ngay tại lúc thú nhỏ cúi thấp đầu, rón rén, từng bước một hướng hội sở dược liệu cửa chính cố gắng bò vào, đột nhiên truyền đến một tiếng gào: “Có chuột! Có chuột!”

May mắn thú nhỏ nghe không hiểu tiếng người, nếu không nó nhất định tiếp tục yên lặng hướng phía trước bò, chuột cái gì, rõ ràng không phải là đang nói nó.

Vừa nghe thấy tiếng kêu, thú nhỏ lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông cởi giày định đập nó!

Thú nhỏ lập tức linh hoạt né tránh, lúc này, người kia mới nhìn rõ ràng: “Không phải chuột, là con sóc!”

Người phía sau đang cởi giày, một bên đáp lại: “Mặc kệ sóc hay chuột, tóm lại không cho phép loài chuột tiến vào!”

Mặc kệ là hội sở dược liệu cao cấp hay là những của hàng dược liệu rẻ tiền bình thường, kiêng kỵ nhất hai con vật, một là sâu bọ, một chính là chuột.

Hai loài vật này là ăn hại dược liệu nhất, nếu như lấy ra dùng, bị gặm mất một chút, lấy ra bán, nhẹ thì hạ giá, nặng thì bán không được.

Cho nên, nơi nào có dược liệu, đều sẽ phòng chuột, phòng sâu bọ.

Tùy ý người phía sau kia gọi, người đàn ông cũng không có động thủ, mà là nhìn chằm chằm thú nhỏ, thú nhỏ dưới tình thế cấp bách trốn đến chân tường, bị người đàn ông chặn lại, cũng đang nhìn lại hắn.

“Con sóc này màu trắng, cái đầu tuy nhỏ cũng không giống như là con non!” Người đàn ông một câu nói ra sự khác nhau giữa thú nhỏ với các con sóc khác.

“Ngươi không nhìn lầm đi, con sóc tại sao có thể màu trắng?”

Thanh niên phía sau đuổi theo, thấy thú nhỏ liền lập tức nói ngược lại lời mình vừa nói một giây trước: “Thật đúng là con sóc.”

“Trước bắt lại đã.” Người đàn ông một ánh mắt, ra hiệu thanh niên vây công.

Thế là hai người tiến tới, đều một tay vây quanh, một tay cầm giày, vây công thú nhỏ.

Tròng mắt đen bóng của thú nhỏ không ngừng chuyển động, đột nhiên thú nhỏ nhảy dựng lên.

Hai người phản ứng đầu tiên chính là nhào lên bắt, đáng tiếc hai chân thú nhỏ dẫm trên tường mượn lực, lại bắn vào ngưỡng cửa, để hai bọn hắn đụng vào nhau.

“Ai ui!”

Hai người đâm vào nhau rất đau! Thấy thú nhỏ có thể bật lên như thế, đều buồn bực.

“Đồ chơi nhỏ này có chút thú vị!”

“Bắt lại trước, để nó chạy vào liền phiền toái.”

Thú nhỏ chơi đến quên cả trời đất, đều quên mình đã bại lộ, nó ngồi xổm xuống ngưỡng cửa, khiêu khích kêu “Chi chi”.

Người đàn ông cùng thanh niên sợ hãi, nhưng cũng không quan tâm nhiều như vậy, lại đồng loạt nhào tới, một bên nhào còn một bên hô to: “Người đâu, có chuột, bắt nó lại!”

Mắt thấy bọn họ sắp đập xuống, thú nhỏ lại nhảy lên, đùa bỡn hai thủ vệ tại cửa ra vào bổ nhào thành một đoàn.

“Chi chi! Chi chi!”

Thú nhỏ từ trên cao thẳng tắp rơi xuống, rơi vào trên đầu người đàn ông, lại nhảy nhót đến trên người thanh niên, tự chơi tự vui, vô cùng hứng thú.

Rất lâu rất lâu không có chơi vui như vậy, nhớ ngày đó khi chủ nhân cũ còn ở đây, nó mỗi ngày đều là nhảy nhót đến, nhảy nhót đi như thế.

Bây giờ, Độc Tông diệt, cựu chủ nhân không có, nó thật vất vả mới đợi được tân chủ nhân, chỉ có thể ngoan ngoãn trốn tránh, nó biết thiên hạ rất nhiều người muốn bắt được nó, cho nên, nó không thể hại tân chủ nhân.

Thú nhỏ chính là đứa bé dễ dàng thương cảm như vậy, nghĩ đến đây, nó nhảy nhót lấy nhảy nhót, liền ngừng lại, đặt mông ngồi trên mặt người đàn ông, nghiêng đầu, một mặt ưu thương.

Nhưng mà, ngay lúc này, bên trong hội sở dược liệu không ít người đều vây quanh, thấy thú nhỏ, tất cả đều giật mình.

“Chưa từng thấy qua con sóc màu trắng!”

“Thật nhỏ, đáng yêu quá.”

“Con sóc này bán không? Các ngươi bắt được thì bán cho ta đi!”

...

Giữa những tiếng nghị luận, thú nhỏ còn đắm chìm trong trong chuyện cũ, hoàn toàn không biết người đàn ông đang đưa tay muốn bắt nó, càng không biết mấy thủ vệ đã cầm lưới bắt chuột bao vây nó, đang tùy thời mà động.

Rất nhanh, người dẫn đầu làm động tác hạ thủ, lập tức, hai tấm lưới lớn phủ xuống đầu thú nhỏ!

“Kít...”

Thú nhỏ hét lên một tiếng, muốn trốn cũng đã không còn kịp rồi, thủ vệ thu lại lưới, liền đem thú nhỏ trói bên trong túi lưới, mang đi.

Lần này quanh mình đám người toàn vây tới, khoảng cách gần nhìn, đem thú nhỏ nhìn càng thêm rõ ràng.

“Ôi, quá đáng yêu, nó từ đâu tới vậy?”

“Con sóc không có chủng loại này mà? Là có người nuôi rồi nhuộm màu sao?”

“Bán bao nhiêu tiền, nói giá đi?”

“Ta mua ta mua, bao nhiêu tiền đều mua!”

...

Có thể tới nơi này mua dược liệu tất cả đều là nhân vật có tiền, vung tiền như rác cũng sẽ không nháy mắt.

Trong thế giới của bọn hắn, chỉ sợ không có đồ vật để mua, không sợ không có tiền mua.

Khó được nhìn thấy con sóc đặc biệt như thế, đoàn người ngươi một lời ta một câu, rất nhanh cãi nhau.

Thú nhỏ cũng không sợ hãi, nó muốn chạy trốn kỳ thật rất dễ dàng, nó trừng to mắt nhìn nhóm người vây xem nó, nó nhìn không rõ đám người này cãi nhau đến mặt đỏ tới mang tai vì cái gì.

Mấy thủ vệ gặp tình hình này, trao đổi ánh mắt, một người trong đó nhân tiện nói: “Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút, không bằng thế này, mọi người đấu giá, ai ra giá cao người đó được.”

Dù sao là mọi người hợp lực tại cửa ra vào bắt được, cũng không phải là của hội sở dược liệu, thừa dịp còn không có tranh chấp, tranh thủ thời gian lừa những người có tiền này một phen!

Thú nhỏ thấy mọi người đột nhiên an tĩnh lại, đôi mắt gian giảo đảo đi đảo lại, mặt buồn bực, đây là thế nào?

“Ta ra một ngàn lượng!” Có người không kịp chờ đợi ra giá.

“Gấp bội!”

“Ba ngàn!”

“Ha ha, một vạn!”

Mới một lúc, thế mà đấu giá đến một vạn, một vạn lượng bên trong hội sở dược liệu liền có thể mua được dược liệu rất xa hoa.

Đám người ngừng một lúc, không ít người đều chần chờ, mấy thủ vệ mắt đi mày lại, cả đám đều nở hoa trong bụng!

Một vạn lượng bọn hắn cả một đời đều không kiếm được, dù là mấy người chia, cũng có thể lấy được không ít.

Đừng nói mua rượu uống, ngay cả tiền nuôi gia đình cũng có hết.

Người đàn ông cầm đầu không kịp chờ đợi hô: “Một vạn lượng, còn có ai ra giá?”

Ai biết, một cô nương đột nhiên hô to: “Hai vạn lượng!”

Hai vạn lượng?

Trong lúc nhất thời mọi người đều yên lặng, không ít người kinh ngạc, mà bọn thủ vệ choáng váng.

Hai vạn lượng!

Đừng nói đời này, coi như kiếp sau cũng không cần lo lắng!

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy cô nương này tuổi còn trẻ, khuôn mặt mỹ lệ, một bộ áo trắng, vác trên lưng một thứ rất dài, bọc vải đỏ, giống như là cung, lại giống là kiếm.

Đối mặt đám người nhìn chăm chú, nữ tử áo trắng cũng không khẩn trương, nàng một mặt băng lãnh, ánh mắt cao ngạo, đơn giản chính là một mỹ nhân thanh lãnh.

Thú nhỏ thấy mọi người đều nhìn mỹ nhân thanh lãnh, nó cũng nhìn theo, liền cảm thấy không ổn!

Là nàng, nữ nhân ở kho độc thảo muốn bắn tên vào chủ nhân.

Xong đời, bị nàng bắt gặp, chủ nhân có tức giận hay không?

Không đúng không đúng, nàng cũng không nhận ra nó, chủ tử cũng sẽ không biết.

Nghĩ đến đây, thú nhỏ liền an tâm, nó lại yên lặng nhìn, không biết mỹ nhân này muốn làm gì.

Chậm chạp đều không có người ra giá, hai vạn lượng quả thật rất cao, kẻ có tiền nhưng cũng không phải là người ngốc, dù sao đây chỉ là đồ chơi mà thôi.

Nữ tử áo trắng quét mắt một vòng, thấy không ai tăng giá nữa, mà bọn thủ vệ đều đã kích động đến nói không ra lời.

Nữ tử áo trắng một tay móc ra hai tấm ngân phiếu, một tay hướng thủ vệ đưa đến, lạnh lùng nói: “Đã không ai tăng giá, ta liền mua.”

Lúc này, thú nhỏ một mực yên lặng xem hết thảy đột nhiên nheo lại hai con ngươi, nhìn chằm chằm ngân phiếu.

Thì ra là thế!

Đám người này thì ra là muốn mua nó!

Một tay giao tiền, một tay giao hàng, nó nếu là nhìn không ra, nó liền sống vô dụng rồi!

Thú nhỏ rất tức giận, chẳng lẽ nó chỉ đáng giá hai tấm ngân phiếu thôi sao?

Lúc này, thủ vệ đang đem túi bắt chuột giao cho Sở Thanh Ca, thú nhỏ không hề có điềm báo trước liền nhảy dựng lên, lực đạo rất lớn, trực tiếp đâm vào tay của thủ vệ cùng Sở Thanh Ca, còn tiện thể trên tay của Sở Thanh Ca cào ra hai vết máu.

“A...” Sở Thanh Ca bất ngờ, kêu to lên.

Thủ vệ cũng bị dọa, nhất thời bối rối, ngân phiếu cầm ở trong tay đều rơi mất.

Thú nhỏ liền nhảy xuống mặt đất, xé hai tấm ngân phiếu, lại lập tức nhảy lên trên đầu thủ vệ, bộ ngực nhỏ kịch liệt phập phồng, đám người này đơn giản coi thường nó quá đáng!

Nó cũng không trốn, mà là ngay trước mặt mọi người từ trong miệng phun ra một thẻ vàng!

Trong lúc nhất thời, đám người nhìn trợn mắt hốc mồm, liền ngay cả Sở Thanh Ca cũng sửng sốt, quên mất vết thương trên tay mình.

Miệng nhỏ như thế mà có thể phun ra thẻ vàng lớn như vậy, thú nhỏ này đến cùng là thứ đồ gì!

Thú nhỏ ngậm thẻ vàng thị uy với Sở Thanh Ca, hai móng vuốt không ngừng cử động ra hiệu muốn bắt nàng, nữ nhân xấu xa này chỉ có hai vạn lượng mà muốn mua nó, cũng không nhìn một chút trong tay nó đây là vật gì!

Đây là vàng đẳng cấp cao nhất ở Vân Không đại lục, thẻ vàng hạn mức vô hạn, nghe nói mấy trăm năm qua toàn bộ Vân Không đại lục, người có thể có được cái này thẻ vàng, không đủ mười người.

Sở Thanh Ca nhìn ngân phiếu trên mặt đất bị xé toang, lại nhìn thú nhỏ động tác khiêu khích, nổi giận.

Vốn là tâm tình không tốt, dự định đến hội sở dược liệu tiêu tiền cho vui vẻ, không nghĩ tới bị một con tiểu súc sinh khinh bỉ, không làm thịt nó, thực sự khó giảm lửa giận trong lòng!

“Muốn chết!”

Nàng ánh mắt sững sờ, hướng thú nhỏ xuất ra độc thủ, nhưng mà, lúc này tất cả thủ vệ đều vây tới, ngăn cản nàng.

“Cô nương bớt giận bớt giận!”

“Cô nương, không thể không thể, thú nhỏ này là có người để lạc!”

...

Bọn thủ vệ cho dù tham tài, nhìn thấy thẻ vàng như thế cũng đều không dám làm càn.

Bây giờ Vân Không đại lục người có thể có được loại này thẻ vàng ít càng thêm ít, mà đến hội sở dược liệu tiêu tiền cũng có mấy vị, tất cả đều là đại nhân vật không đắc tội nổi.

Mặc kệ con thú nhỏ này là thứ đồ gì, nó nhất định là đi theo chủ nhân đến rồi chạy mất, chẳng may chết ở chỗ này, đừng nói bọn hắn, chính là ông chủ củavhội sở dược liệu, hội trưởng đại nhân cũng khó khăn cùng người ta giao phó!

Sở Thanh Ca tự nhiên cũng là nhận ra tấm kia thẻ vàng, chỉ là, nổi nóng nàng mới mặc kệ chủ nhân thẻ vàng là ai.

Nàng lại móc ra hai tấm ngân phiếu đến hất ra thủ vệ, lạnh lùng nói: “Thứ này đã là của bản cô nương, bản cô nương muốn nó chết nó liền phải chết!”

Nhưng mà, lúc này phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Sở cô nương, trút giận lên một con sóc, còn không bằng để chủ nhân của nó bồi thường cho cô.”

Sở Thanh Ca quay đầu nhìn lại, thấy người đến tướng mạo nhã nhặn, phong độ nhẹ nhàng, chính là Tả chấp sự của hội sở dược liệu, Tam thiếu gia Vương gia Dược thành Vương Nhược Thần.

Người khác không biết Sở Thanh Ca, Vương Nhược thần thế nhưng là nhận biết, hắn ái mộ nàng đã lâu, đáng tiếc không có cơ hội lấy lòng.

Sở Thanh Ca đối với Vương Nhược Thần một chút hứng thú cũng không có, nàng lạnh lùng nói: “Làm sao ngươi biết chủ nhân của nó là ai.”

Vương Nhược Thần cười ha hả nói: “Thẻ vàng chính là chủ nhân của nó, ngươi đem tấm thẻ kia ra xem một chút liền biết.”

Hội sở dược liệu này là sản nghiệp của Vương gia, Vương Nhược Thần thân là Tả chấp sự của hội sở dược liệu, quản lý sổ sách, chỉ cần thẻ vàng đã dùng qua ở đây, hắn liền nhận ra được là ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.