Đếm kĩ, Hàn Vân Tịch bị Quân Diệc Tà uy hiếp cũng đã ba lần rồi. Hơn nữa mỗi lần đều vô cùng nguy hiểm.
Bây giờ người này ngay tại cổng, Cố Thất Thiếu càng nhìn Hàn Vân Tịch càng phát giác nữ nhân này to gan, cũng không biết rốt cuộc sức lực của nàng từ đâu đến mà dám mặt đối mặt với Quân Diệc Tà đòi giải dược.
"Đùng đùng đùng." Tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, có trật tự không rối loạn, xem ra tâm thái người gõ cửa rất bình tĩnh.
"Ta đi mở cửa."
Cố Thất Thiếu đang muốn đứng dậy, Hàn Vân Tịch lại ngăn cản: "Gấp cái gì, ta đi."
Cố Thất Thiếu nhún vai, ra dấu tay xin mời. Ai ngờ Hàn Vân Tịch cũng không lập tức đi mở cửa, mà là nhai kĩ nuốt chậm bánh điểm tâm trên tay sạch sẽ rồi mới đứng dậy.
Tiết tấu của Hàn Vân Tịch càng ung dung, bình tĩnh hơn tiếng gõ cửa đó.
Cố Thất Thiếu nhìn không khỏi lắc đầu, ý cười khóe miệng lộ ra sự sủng ái vô tận.
Hàn Vân Tịch không do dự, trực tiếp mở cửa ra. Tuy nàng đã chuẩn bị đầy đủ nhưng người ngoài cửa vẫn khiến nàng hít ngụm khí lạnh.
Nàng đoán được Quân Diệc Tà cũng một mình đến nhưng không đoán được hắn sẽ thật sự lộ mặt cho người khác thấy.
Khuôn mặt bá khí này phát ra hơi thở Vương giả cuồng nịnh. Hàn Vân Tịch chỉ từng nhìn lướt qua mãi mãi cũng sẽ không quên.
Lần trước, nàng không nhìn nhầm. Góc lông mày phải của hắn đúng thực khảm một cây đinh huyết sắc. Một chỏm tóc ngắn vụn vặt che phủ trước trán, không nhìn ra là vật tổ gì, thần bí mà tràn đầy dã tính.
Lúc này, hai người đứng đối diện, ở giữa cũng chỉ cách một ngưỡng cửa. Ngoại trừ đối diện Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được hơi thở lớn mạnh như vậy.
Quân Diệc Tà đánh giá Hàn Vân Tịch từ trên xuống dưới, vô cùng càn rỡ, không hề che giấu. Hàn Vân Tịch cũng không sợ mà lùi, dũng cảm đánh giá trở lại. Mấy phen ánh mắt vô tình chạm nhau, tánh mắt Quân Diệc tà trở nên càng bá đạo, tràn đầy tính xâm lược. Ánh mắt Hàn Vân Tịch trong suốt, đáp lễ lại. Nàng cũng không biết hơi thở thời khắc này của mình thực ra cũng không yếu hơn nam nhân trước mắt.
Hai người im lặng, toàn thiên hạ giống như cùng an tĩnh theo. Hơi thở khẩn trương tỏ khắp, sau lưng Hàn Vân Tịch, Cố Thất Thiếu cũng đã nắm giữ cán kiếm, nguy hiểm hết sức căng thẳng!
Nhưng mà Hàn Vân Tịch lại đột nhiên cười: "Được Khang Vương điện hạ cho mặt mũi, thực sự là vinh hạnh."
"Được Tần Vương phi mời, là phúc ba đời." Quân Diệc Tà trả lời rất nhanh, cho dù cười cũng giống một bậc hung thần, căn bản không có ý cười.
"Mời." Hàn Vân Tịch tự nhiên thanh thản, cười đến rất đẹp.
Nàng đoán chắc nàng chủ động mời thì Quân Diệc Tà nói thế nào cũng là một đại nam nhân, cũng đường đường là Vương của Bắc Lịch, khích phách vẫn có, không đến nỗi không đến nơi hẹn, cũng không đến nỗi nhân cơ hội uy hiếp.
Quân Diệc Tà bước nhanh tiến đến, mắt liếc Cố Thất Thiếu một cái, cũng không đặt hắn ở trong mắt.
Cho dù đến nơi này, hắn cũng vẫn có lòng uy hiếp Hàn Vân Tịch. Nữ nhân này quá hữu dụng đối với hắn rồi!
Nhưng hắn sẽ không làm thế, nữ nhân này cũng dám không tính hiềm khích trước đây, chủ động mời hắn. Nếu hắn không độ lượng nhân cơ hội hạ thủ, há không bằng cả nữ nhân sao?
"Khang Vương điện hạ, chắc hẳn ngươi cũng biết vì sao ta hẹn ngươi." Hàn Vân Tịch đi thẳng vào vấn đề. Tính mạng Long Thiên Mặc suy tàn, cược hẹn chỉ còn hai ngày, nàng không còn bao nhiêu thời gian để hao phí ở đây nữa.
Sau khi Quân Diệc Tà hạ Cốt độc thì trở về Y Thành, người phải làm khó dễ không phải nàng sao?
Nào có thể đoán được Quân Diệc Tà cũng không hề vui vẻ, hắn ngồi xuống bên vị trí bàn trà đó, chậm rãi tự ý ngâm trà: "Bổn vương không biết."
Hắn làm việc trước nay gọn gàng dứt khoát, không thích lề mề thế nhưng lần này người đối mặt chính là Hàn Vân Tịch, hắn hiếm khi có tính nhẫn nại muốn từ từ trò chuyện.
Hàn Vân Tịch ghét nhất thứ giả vờ này, thấy Quân Diệc Tà thanh thản muốn rót trà, một tay nàng ấn lên khay trà, vô cùng trực tiếp: "Khang Vương, độc Long Thiên Mặc trúng tụ tập tại khớp xương toàn thân. Độc dược này là do ngươi tạo ra ở ao độc Y Thành phải không?"
Lời này vừa thốt ra, đáy mắt Quân Diệc Tà lập tức hiện lên vẻ bất ngờ.
Hắn biết bản lĩnh của Hàn Vân Tịch, nữ nhân này có thể dò ra được độc Long Thiên Mặc trúng ở khớp xương cũng coi là bình thường nhưng nàng dựa vào gì khẳng định độc dược đó là được tạo ra ở trong ao độc Y Thành như thế?
Bất ngờ thì bất ngờ, Quân Diệc Tà quyết tâm phải hao phí thời gian với Hàn Vân Tịch ở đây. Hắn hơi chau mày: "Tần Vương phi, bổn vương không rõ ngươi đang nói cái gì."
Không rõ?
Hàn Vân Tịch quá ghét hạng giả dối miễn cưỡng xã giao này rồi, không thú vị phải không?
Nàng chậm rãi nheo đôi mắt lại, trực tiếp ném quả bom cực nặng qua đó: "Khang Vương điện hạ, một lọ nước ao độc đổi tính mạng của Long Thiên Mặc, ngươi thấy thế nào?
Lời này vừa nói ra, Quân Diệc tà căn bản liền không khống chế được, đột nhiên ngẩng mặt nhìn nàng. Ánh sáng chợt từ trong mắt bắn phụt ra, đủ thấy sự kinh ngạc của hắn.
Nhưng nói trở lại, hễ là người biết ao độc ở sâu trong rừng nguyên liệu thuốc của Dược Thành nghe lời này của Hàn Vân Tịch đều sẽ kinh ngạc. Phải biết đến nay ba đại gia tộc của Dược Thành cũng không rõ sao cả ao nước độc lớn đến thế lại biết mất không thấy nữa.
Đêm hôm đó, tuy Quân Diệc Tà bị thương rời khỏi nhưng người của Mộc gia đều ở đó. Nước ao lớn đó xác thực là biến mất vô căn cứ. Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch cũng không có cơ hội chạm đến ao độc.
Sao nữ nhân này có thể có nước ao độc?
Chỗ trân quý của nước ao độc nằm ở có thể tạo ra chất độc mới hoàn toàn. Nguyên do Quân Diệc Tà có thể tạo ra Tử Quỳnh Bách Diệp Thảo chính là đã giữ được một cốc nước ao độc nhỏ trên tay.
Trên tay nữ nhân này lại có bao nhiêu nước độc?
"Hàn Vân Tịch, sự mất tích của ao nước độc Dược Thành... có liên quan với ngươi?" Quân Diệc Tà thử dò xét nói.
"Thứ biến mất vô căn cứ, Khang Vương điện hạ đừng vu tội cho ta. Dược Thành không phải nơi ta đắc tội nổi." Hàn Vân Tịch rất nghiêm túc trả lời.
"Ngươi sao lại có nước ao độc?" Quân Diệc Tà ép hỏi từng bước.
"Khang Vương điện hạ có thể tạo ra độc dược đó, nghĩ ắt cũng có nước ao độc. Nói như vậy, sự mất tích của nước ao độc cũng có liên quan đến ngươi?"
Hàn Vân Tịch chớp mắt nghiêm túc hỏi, vẻ mặt hôm đó có thể khiến người ta gấp chết được. Cố Thất Thiếu luôn ở bên cạnh nghe cũng không nhịn được vuốt ve cằm.
Nước ao độc Dược Thành?
Thì ra trên tay nữ nhân này có năng lực lớn như vậy. Thảo nào nàng có sức mạnh hẹn gặp Quân Diệc Tà! Hóa ra là Hàn Vân Tịch có yêu cầu với Quân Diệc Tà nhưng bây giờ xem ra giống như Quân Diệc Tà có yêu cầu với Hàn Vân Tịch rồi.
Quân Diệc Tà bị Hàn Vân Tịch hỏi ngược đến hết lời hồi đáp, cuối cùng hắn cũng không vòng vo nữa, nghiêm túc nói: "Sao ta xác định trên tay ngươi thật sự có nước ao độc chứ?"
Nghe xong lời này, Hàn Vân Tịch liền biết Quân Diệc Tà đã dao động, màn giao dịch này có hy vọng!
Lần này, Hàn Vân Tịch không lo lắng với Quân Diệc Tà nữa, nàng ngồi trở về lần nữa, học dáng vẻ lúc nãy của Quân Diệc Tà, bình tĩnh nhàn rỗi rót trà. Uống xong một cốc trà, nàng mới từ trong tay áo lấy ra một viên độc dược ném cho Quân Diệc Tà: "Đây là do ta tạo ra, ta gọi nó là "Cốt Độc"."
Quân Vô Tà cầm lấy Cốt Độc, chỉ ngửi để xác định thứ này chính là Tử Quỳnh Bách Diệp Thảo hắn tạo ra. Thành phần và độc tính hoàn toàn giống nhau, chỉ có ngoại hình khác biệt.
Không có nước ao độc, không có những cỏ độc đặc biệt đó tuyệt đối không tạo ra loại độc này được!
Trên tay Hàn Vân Tịch nhất định có nước ao độc, thậm chí có những cỏ thuốc thêm độc hắn tốn nhiều sức lực mới thu thập được.
Mặc kệ nữ nhân này làm sao có được những thứ này, tóm lại là nàng có!
"Tính mạng Thái tử Thiên Ninh không chỉ đáng một lọ nước thuốc chứ?" Quân Diệc Tà cười lạnh nói.
Hàn Vân Tịch cũng không có dự định nhượng bộ, mặt nàng bất đắc dĩ: "Phải, trên tay ta chỉ có một lọ, chỉ có thể khiến Thái tử điện hạ của chúng ta uất ức xuống giá rồi."
Lời này đơn giản chính là nói ra đánh lừa dư luận, Quân Diệc Tà không thể phán đoán thật giả, càng không đoán thấu rốt cuộc Hàn Vân Tịch làm sao có được nước ao độc.
Đương nhiên, Quân Diệc Tà tuyệt đối không đơn giản, ngổn ngang trong lòng, ngoài mặt hắn chính là vững như Thái sơn: "Đường đường Thái tử Thiên Ninh, há có lý xuống giá? Mặt mũi của Hoàng gia Thiên Ninh đáng tiền hơn tính mạng một người nhiều."
Quân Diệc Tà nói cũng không sai, điều bi ai của Long Thiên Mặc chẳng qua cũng là chức vị Thái tử quan trọng hơn sinh mệnh mà thôi.
Bệnh lâu tại giường đã khiến hắn mất đi quá nửa thanh xuân, quá nửa cơ hội. Sau khi bình phục lại bất hạnh rơi vào quân cờ của Hoàng đế Thiên Huy.
Thời khắc này, Hàn Vân Tịch đã phân tâm, không thể tưởng tượng sau khi Long Thiên Mặc khỏi bệnh sẽ đối phó cha hắn thế nào. Cha hắn là Hoàng đế Thiên Huy.
"Nói như vậy, đàm luận mua bán không thành rồi?" Cố Thất Thiếu xen miệng.
Quân Diệc Tà liếc mắt hắn không hồi đáp, lại đứng dậy có dự định sắp đi.
Dù nước ao độc thêm trân quý, một bình nhỏ nhoi cũng thật sự không chống đỡ được tính mạng của Long Thiên Mặc. Tình hình này, Hàn Vân Tịch dường như nên tăng thêm chút năng lực nhưng ai ngờ nàng cũng đứng dậy, cười nói: "Thật đáng tiếc, Khang Vương điện hạ, vậy có cơ hội lần sau gặp lại."
Quân Diệc Tà hơi sửng sốt trong lòng nhưng không tin Hàn Vân Tịch lại bỏ cuộc như vậy, không thể cứu Quân Diệc Tà, sự phiền phức của nàng vô cùng lớn.
"Tạm biệt!" Quân Diệc Tà ôm quyền chắp tay thi lễ, thật sự xoay người rời đi.
Thấy thế, Hàn Vân Tịch sừng sững bất động, vững như Thái sơn. Cố Thất Thiếu dựa một bên, vuốt ve cằm trơn bóng, lặng lẽ đếm bước chân của Quân Diệc Tà.
Quân Diệc Tà đến cửa, khóe miệng giương lên sự nham hiểm lạnh lùng, dừng bước chân lạnh lùng nói: "Tần Vương phi, giải dược bổn vương mang đến rồi, nước ao độc đâu?"
"Một vật đổi một vật, giải dược đâu?" Hàn Vân Tịch giữ ý định, không hề chịu thua thiệt.
Lúc này Quân Diệc Tà xoay người, từ trong tay áo lấy ra một viên giải dược, mà cùng lúc này, Hàn Vân Tịch cũng lấy ra một lọ nước ao độc.
Thấy thế, Cố Thất Thiếu vội thấp giọng: "Đợi đã, yêu cầu hắn nửa viên thử thật giả rồi đổi lại!"
Nhưng mà Hàn Vân Tịch giống như không nghe thấy, nàng nhìn chằm chằm giải dược trên tay Quân Diệc Tà, hơi chau mày, hết sức chăm chú.
"Tần Vương phi, có thể đổi rồi sao?"
Quân Diệc Tà cầm lấy giải dược, bước từng bước đến đó. Hàn Vân Tịch lại đột nhiên lùi ra sau, giận dữ nói: "Quân Diệc Tà, giải dược của ngươi là giả! Đó là giải dược của Thiên Quế thảo! Ngươi vô sỉ!"
Lời này vừa nói ra, Quân Diệc Tà im lặng dừng bước, lại lần nữa bị Hàn Vân Tịch làm kinh ngạc. Hắn còn chưa phối chế ra giải dược, viên trên tay này đương nhiên là giả. Chỉ là Hàn Vân Tịch chỉ xem từ xa như thế sao nàng biết được? Nàng lại có thể nói ra chuẩn xác đây là giải dược của độc gì.
Nữ nhân này... thật là đáng sợ!
Cố Thất Thiếu cũng kinh ngạc bản lĩnh của Hàn Vân Tịch. Chỉ là hắn hồi tỉnh rất nhanh, tiến lên trước bảo vệ Hàn Vân Tịch ở phía sau, kéo dài khoảng cách với Quân Diệc Tà.
"Khang Vương, lừa gạt một nữ nhân gia như thế, ngươi còn tính là nam nhân sao? Cố Thất Thiếu khinh thường giễu cợt.
Sắc mặt Quân Diệc Tà vừa đỏ vừa trắng, chỉ là hắn lơ là sự ngượng ngùng cuối cùng trong lòng đó rất nhanh. Hắn lạnh giọng: "Hàn Vân Tịch, nói với bổn vương những nước ao độc này đến từ đâu. Lần này, bổn vương tuyệt đối không làm khó dễ ngươi."
"Giải dược đâu?" Hàn Vân Tịch tức giận nói, điều nàng quan tâm nhất là vấn đề này, nguyên do bất đắc dĩ tạo nên sự nguy hiểm này cũng là vì giải dược mà!
Nhưng Quân Diệc Tà cho nàng một đáp án tuyệt vọng: "Giải dược còn chưa ché ra, bổn vương muốn Long Thiên Mặc... chết ở Y Thành!"