Đúng như Tiểu Dật đã nói, Thất di nương chuẩn bị một bàn đầy ắp món ăn ngon để mừng bọn họ.
Không chỉ Tiểu Dật mà Thất di nương cũng có ấn tượng rất tốt với Cố Bắc Nguyệt, Cố Bắc Nguyệt thay áo dài trắng thầy thuốc ra, đổi thành một bộ y phục trắng ngà, nhìn qua ôn nhuận như ngọc, tựa công tử thế gia.
Trên bàn cơm không có quá nhiều lễ nghi, phần nhiều là vui vẻ trò chuyện, nhưng ai ngờ khi bọn họ đang chuyện trò vui vẻ thì đột nhiên một kim châm phi thẳng tới chỗ Hàn Vân Tịch, rơi chuẩn xác vào chén ăn của nàng.
Đáy mắt Cố Bắc Nguyệt lóe lên, đang chuẩn bị ra tay, nhưng trông thấy cây kim trong chén kia, lại bỗng dưng ngẩn người.
Đó là Ngũ Nhận Mai Hoa châm, là loại châm cấp thấp nhất trong số châm khí của Đường Môn, tuy là cấp thấp nhất, thế nhưng muốn có được cũng không dễ dàng gì.
Mai Hoa châm có chất liệu thế này, chắc chắn từ Đường gia mà ra!
Là người Đường gia tới sao?
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, trong đầu Cố Bắc Nguyệt đã có vài suy nghĩ và giả thiết riêng, nhưng mặt hắn vẫn bình tĩnh ôn hòa, không biểu lộ ra điều gì.
Hàn Vân Tịch đứng phắt dậy, sau đó Tiểu Dật cùng Thất di nương cũng hoảng hốt, Thất di nương theo bản năng ôm Tiểu Dật vào lòng bảo vệ, lập tức hô lên: "Hộ vệ! Hộ...."
Tiếng thứ hai còn chưa hô xong, một công tử mặc y phục đỏ thẫm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Thất di nương, hắn hơi cúi đầu, tựa như hồ ly trong thế giới bóng đêm, toàn thân đều tỏa ra khí tức nguy hiểm.
Đôi mắt hẹp dài kia nheo lại, đầy thâm ý liếc Thất di nương một cái, khiến nàng sợ tới mức há hốc miệng không biết phải làm sao, cũng không phát ra âm thanh được.
Mà bên này, Hàn Vân Tịch lại quát lên: "Cố Thất Thiếu, lại là ngươi!"
Hộ vệ của Hàn gia có đến cũng không đấu lại người này, Hàn Vân Tịch bước thẳng tới, vung tay bảo vệ Thất di nương cùng Tiểu Dật ở sau lưng, hung dữ hỏi hắn: "Thứ âm binh, ngươi rốt cuộc định làm gì?"
Đối mặt với Hàn Vân Tịch đang xù lông, Cố Thất Thiếu không hề nổi giận, con ngươi âm u kia thậm chí còn sáng bừng. Không biết nếu một ngày nữ nhân này muốn giết hắn, liệu hắn có để bụng không, dù sao chuyện lần trước hạ độc, hắn cũng không để tâm.
Đôi mắt hẹp dài của hắn vẫn híp lại, nụ cười cực kì thiếu đòn: "Ta đâu có làm hại nàng thật, sốt sắng cái gì?"
"Ngươi làm ta sợ!"
Hàn Vân Tịch tức giận nói, tầm mắt lơ đãng liếc tay phải hắn một cái, thấy tay hắn vẫn còn lành lặn ở đó, chỉ bị băng một lớp gạc mỏng, nàng cũng yên tâm phần nào.
Ánh nhìn của nàng không tránh được tầm mắt Cố Thất Thiếu, hắn vô cùng thích ý, quơ quơ bàn tay trước mặt Hàn Vân Tịch: "Sao hả, quan tâm tay ta à?"
"Sao vẫn chưa tàn phế? Uổng phí độc dược của ta!"
Giọng nói Hàn Vân Tịch chanh chua độc ác, nhưng Cố Thất Thiếu hoàn toàn không giận, tay phải huơ huơ như thể biểu diễn một trò ảo thuật, biến ra một cái Mai Hoa châm.
"Đây là đồ của nàng phải không?"
Trên tay Cố Thất Thiếu có hai cái Mai Hoa châm, là lần trước hắn tiện tay lấy đi ở Vân Nhàn các.
"Ngươi trộm đồ của ta! Trả đây!"
Hàn Vân Tịch thò tay định cướp, tuy rằng ở phủ nàng có không ít Mai Hoa châm, thế nhưng hàng xịn thế này có thêm mấy cái cũng không thiệt chút nào, nàng từng nghe ngóng rồi, Đường Môn rất ít khi tuồn hàng ra ngoài.
Không ai chú ý đến Cố Bắc Nguyệt bên cạnh đã lộ vẻ giật mình, hắn vốn nghĩ châm này là ám khí của Cố Thất Thiếu, lại chưa từng nghĩ nó là của Hàn Vân Tịch.
Cả Mai Hoa châm bị bắn vào chén ăn, lẫn cái đang ở trong tay Cố Thất Thiếu đều là chính phẩm của Đường Môn!
Đường Môn trước giờ không giao thiệp với người ngoài, ám khí Đường Môn, một là dùng xong thì hủy, không thể dùng lần hai, hai là kịp thời thu trở lại, cho dù không đáng giá cũng không để lọt vào tay người ngoài.
Nữ nhân này, có liên quan đến Đường Môn sao?
Độc thuật của nàng lai lịch không rõ, lại tinh tế như vậy, nếu có quan hệ với Đường Môn, chẳng lẽ....
Cố Bắc Nguyệt dường như nghĩ đến điều gì, đôi mắt vẫn luôn ôn hòa lập tức sáng lên, như ánh dương chói lọi, tràn ngập hi vọng!
Cố Thất Thiếu ẩn nấp trong đế đô nhiều ngày như vậy, vất vả lắm mới có cơ hội tiếp cận Hàn Vân Tịch, hắn đương nhiên muốn hỏi cho rõ ràng, về phần Hàn gia còn có một tên thái y đứng cạnh, hắn căn bản không thèm quan tâm, cho nên cũng không kiêng dè.
Vì thế hắn hỏi thẳng: "Cha ruột nàng không phải Hàn Tòng An đúng không?"
Lời Cố Thất Thiếu vừa ra, Hàn Vân Tịch sợ suýt chút té ngã, sao tên này lại biết bí mật này, nàng vẫn luôn tưởng chuyện này chỉ có Hàn Tòng An biết thôi!
Hàn Tòng An không thể nói cho hắn biết được, lẽ nào hắn biết bí mật của Thiên Tâm phu nhân?
Tim Hàn Vân Tịch sợ hãi đập loạn, đương nhiên mặc dù nghi ngờ, nàng vẫn phủ nhận trước: "Cố Thất Thiếu, ngươi nói hươu nói vượn gì đấy? Ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Ai ngờ Cố Thất Thiếu lại rất nghiêm túc: "Nữ nhân Đường Môn không gả ra ngoài, Thiên Tâm phu nhân không phải người Đường Môn, cho nên, cha ngươi ắt là người Đường Môn!"
Khụ khụ!
Đây là chuyện gì thế!
Hàn Vân Tịch tròn mắt, sáng rực chớp chớp nhìn Cố Thất Thiếu, nhìn đến mức Cố Thất Thiếu cũng thấy chột dạ, hắn vội vàng giải thích: "Ám khí Đường Môn không truyền ra ngoài, nếu không phải... nàng làm sao có được thứ này?"
Hóa ra...
Hàn Vân Tịch thầm thở ra một hơi, không đáp mà hỏi lại: "Sao ta phải nói cho ngươi chứ?"
Mai Hoa châm là Đường Li cho nàng, nàng ta bởi vì đào hôn mà bị Đường gia truy nã, bất kể là ai hỏi, nàng cũng không thể bán đứng Đường Li, hơn nữa Đường Li là vì nể mặt Long Phi Dạ mới cho nàng ám khí, quan hệ giữa Long Phi Dạ và Đường Li có vẻ không tiện truyền ra ngoài.
"Độc nha đầu, chuyện này rất quan trọng với ta, ta mạo hiểm tính mạng tới hỏi ngươi, ám vệ của Long Phi Dạ còn ở bên ngoài, ngươi nhẫn tâm không nói sao?"
Cố Thất Thiếu trông đáng thương cực, không biết là thật hay giả.
Hàn Vân Tịch ra vẻ thở dài: "Được rồi, cũng không sợ ngươi cười nhạo, đây là hàng giả đó, ta mua ngoài đường về chơi thôi."
Nàng rất nghi ngờ, sao người này lại quan tâm đến ám khí Đường Môn như vậy chứ?
"Độc nha đầu, sao nàng giảo hoạt vậy? Đây rõ ràng là hàng thật." Cố Thất Thiếu không vui.
Ai ngờ Hàn Vân Tịch lại mượn cơ hội hỏi lại: "Sao ngươi biết đây là đồ thật, ngươi có quan hệ gì với Đường Môn?"
Hàn Vân Tịch đã nghiên cứu kim châm ám khí không ít ngày, tất nhiên có thể phân biệt hàng thật với hàng giả, nếu không phải là người rất có kinh nghiệm, hay có đồ để so sánh như nàng, bình thường trong thời gian ngắn rất khó phân biệt thật giả.
"Bởi vì ta từng tìm hiểu rồi! Đây nhất định là thật!" Cố Thất Thiếu rất nghiêm túc.
"Sao ngươi phải tìm hiểu ám khí Đường Môn, sao chuyện này lại quan trọng với ngươi chứ?" Hàn Vân Tịch hỏi dồn.
Cố Thất Thiếu đang muốn nói, đột nhiên ngừng lại, giật mình nhận ra mình bị Hàn Vân Tịch gài.
Hắn nheo mắt lại, đột nhiên tới gần nàng uy hiếp: "Độc nha đầu, bản công tử hỏi nàng lần cuối, rốt cuộc nàng chịu nói… hay không?"
Rõ ràng có thể cảm giác được sự nguy hiểm trong mắt hắn, Hàn Vân Tịch lại không sợ hãi, nàng ngoài cười trong không cười, đột ngột giương tay, mũi châm bắn ra xẹt qua mặt Cố Thất Thiếu, tiếc là động tác Cố Thất Thiếu còn nhanh hơn nàng, một chiêu đã nắm chặt cổ tay Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch đạp một cước, ngay khi mũi châm ở giày sắp đâm vào đầu gối Cố Thất Thiếu, hắn lại dễ dàng né ra, mượn thời cơ đạp Hàn Vân Tịch một cái.
"A!"
Hàn Vân Tịch đột nhiên mất thăng bằng, cả người không khống chế được ngã lệch sang phải, Cố Thất Thiếu chậm rãi vươn tay, lại đúng lúc nắm được hông nàng.
Hắn nghiêng người tới, đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy uy hiếp: "Độc nha đầu, nàng bỏ qua cơ hội cuối cùng rồi, bây giờ..."
Ai ngờ, hắn còn chưa dứt lời, Hàn Vân Tịch lại đột ngột phun ra một cái kim châm, Cố Thất Thiếu bất ngờ, đành phải nghiêng mặt né tránh, Hàn Vân Tịch nhân cơ hội nắm chặt bàn tay phải bị thương của hắn, kim châm ẩn giấu đâm vào không chút khách khí!
Cố Thất Thiếu đau đến trắng mặt, bàn tay buông lỏng, Hàn Vân Tịch liền tránh ra, giữ khoảng cách với hắn, lạnh lùng nói: "Những ám khí đó là ta tiêu rất nhiều tiền mua ở chợ đêm, ta không có quan hệ gì với Đường Môn cả, tin hay không tùy ngươi!"
Cố Thất Thiếu đang muốn hỏi lại, ai ngờ Cố Bắc Nguyệt vốn luôn im lặng đứng một bên lại đột nhiên hô to: "Người đâu... mau tới đây, có thích khách! Bảo vệ vương phi nương nương!"
Ai cũng không ngờ Cố Bắc Nguyệt sẽ gọi người tới.
Cố Thất Thiếu tất nhiên không thèm để ý thị vệ Hàn gia, nhưng mấy ngày nay ám vệ của Long Phi Dạ đều âm thầm đi theo Hàn Vân Tịch, thật vất vả mới thấy ám vệ không vào Hàn gia, Cố Thất Thiếu mới lén vào, mà Cố Bắc Nguyệt gào lại rất to.
Sự thật chứng mình, Cố Thất Thiếu chỉ tốt tính với một mình Hàn Vân Tịch, đáy mắt hắn hiện lên chút độc ác, Mai Hoa châm trong tay bắn mạnh tới phía Cố Bắc Nguyệt!
"Xen vào việc của người khác, ngươi chết đi!"
Hắn âm độc như thể biến thành người khác, bắn châm ra cũng xoay người rời đi, tay phải hắn còn đang bị thương, không đi không được!
Mai Hoa châm xét về lực hay về tốc độ đều không thua kém ám khí của cao thủ, Cố Bắc Nguyệt hình như sợ hãi, sững sờ đứng ở tại chỗ không hề động đậy.
"Mau tránh đi!" Hàn Vân Tịch quát lên, nhưng ngay cả nàng đều thấy không còn kịp rồi, thấy Mai Hoa châm kia bắn thẳng vào tim của Cố Bắc Nguyệt, nàng tuyệt vọng nhắm mắt không dám nhìn, Thất di nương cùng Tiểu Dật bên cạnh sớm đã sợ hãi đến nhắm tịt mắt.
Nhưng bọn họ không trông thấy, một tích tắc trước khi Mai Hoa châm ghim vào tim Cố Bắc Nguyệt, Cố Bắc Nguyệt liền cười nhạt, thân thể đột nhiên có sức mạnh vô hình, vô thanh khiến Mai Hoa châm lập tức bay chệch hướng.
Chuyện phát sinh trong chớp mắt, Ngũ Nhận Mai Hoa châm đâm vào bên phải trái tim hắn, găm vào rất sâu, có thể biết nếu thực sự găm vào tim, hắn nhất định sẽ chết!
Không biết khi Cố Thất Thiếu biết mình thất thủ, ngay cả một thái y trói gà không chặt cũng không giết được sẽ có cảm tưởng thế nào.
Tóm lại khi Hàn Vân Tịch mở to mắt ra đã thấy Cố Bắc Nguyệt ôm ngực, ngã quỵ trên đất. Nàng sợ hãi không nghĩ được gì, lập tức tiến lên.
"Cố Bắc Nguyệt! Ngươi chịu đựng! Nhất định phải chịu đựng."
Sắc mặt Cố Bắc Nguyệt trắng bệch, vết máu ở ngực loang rộng, trên tay cũng toàn là máu, hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Vân Tịch một chút, sau đó liền hôn mê.
Hàn Vân Tịch đời trước đời này cứu không ít người, bất kể đối mặt với bệnh tật thương tích nặng đến đâu, chỉ cần bắt đầu làm việc, nàng cũng có thể ung dung bình tĩnh, nhưng mà lần này nàng không bình tĩnh được.
Không thể tưởng tượng được nếu vị nam tử y thuật cao siêu, ôn nhuận như ngọc này thực sự chết đi, nàng sẽ đau lòng thế nào.
Vốn nên lập tức đánh giá miệng vết thương, cầm máu, đánh giá nguy cơ nếu rút ám khí, phải chuẩn bị tinh thần xuất huyết nặng, nhưng nàng cuống lên, không rõ trình tự, rút mạnh bao đựng đồ nghề ra, dụng cụ, dược phẩm đều rơi hết ra ngoài.
Có lẽ không phải nàng bối rối, mà đang sợ hãi.
Đối mặt một kẻ trói gà không chặt, Cố Thất Thiếu sẽ thất thủ sao, một châm tàn nhẫn như vậy, nhất định đều là sát ý.
Hàn Vân Tịch chưa dám nhìn ám khí, trông thấy Cố Bắc Nguyệt xuất huyết nhiều như vậy cũng đủ để biết vết thương rất sâu. Nàng sợ, nàng rõ hơn bất cứ ai khác, điều kiện chữa bệnh thời này không tốt, châm găm vào tim không thể rút ra được, cho dù có cưỡng chế rút được xuống, cũng không thể sống sót.