Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 131: Phía sau hậu trường, chỉ ngắn một bước




Edit: A Mộng (@L_aka_Luiki)

Beta: Emily Ton.

"Tẩu tử, ta không phải có ý này, Hàn gia là nhà mẹ đẻ của tẩu tử, ngươi..."

Mộ Dung Uyển Như đang muốn giải thích, nhưng Hàn Vân Tịch không cho cơ hội, tiếp tục nói: "Uyển Như, muội muội nói cũng không sai, Hàn gia là nhà mẹ đẻ của ta, những việc này cũng coi như sự tình riêng của Hàn gia. Tuy nhiên, Tần Vương phủ cũng là nhà chồng ta, sao ta có thể thiên vị Hàn gia, tổn hại Tần Vương phủ?

Mộ Dung Uyển Như vội vàng gật đầu:" Đây là đương nhiên, chỉ là..."

Hàn Vân Tịch tiếp tục ngắt lời: "Ta đều không có ý định che chở Hàn gia, Uyển Như muội muội càng không cần thay mặt ta cầu tình giúp Hàn gia".

Lời này vừa ra, sắc mặt Mộ Dung Uyển Như trở nên tái nhợt.

Nàng còn định giả mù sa mưa, nói là có lòng tốt suy nghĩ giúp Hàm Vân Tịch, mới thay nàng cầu tình giúp nhà mẹ đẻ.

Ai biết, lời nàng còn chưa nói ra, đã bị Hàn Vân Tịch cự tuyệt.

Mộ Dung Uyển Như liếc mắt nhìn xuống phía dưới một cái, chỉ thấy Từ phu nhân vẫn không nhúc nhích tê liệt ngồi trên mặt đất, cũng không biết là do choáng váng, hay là đang nghe các nàng nói chuyện.

Từ phu nhân, thật sự là phiền toái!

Mộ Dung Uyển Như đang không biết phải làm thế nào, Hàn Vân Tịch đã nói tiếp:" Đương nhiên rồi, nếu Uyển Như muội muội không phải vì nể mặt ta, mà là đang cầu tình cho Hàn gia giúp người khác, ta tự nhiên sẽ không ngăn cản".

"Ta không có!" Mộ Dung Uyển Như sốt ruột, buột miệng thốt ra.

Nghi thái phi không phải ngốc tử, không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu ý của Hàn Vân Tịch. Nàng nhíu mày nhìn Mộ Dung Uyển Như, khiến nàng ta kinh hãi, vội vàng ngồi trở lại, giải thích: "Nếu tẩu tử công chính không thiên vị, ta sẽ không nhiều lời nữa, đều nghe mẫu phi đi".

Nghi thái phi hoàn toàn tin tưởng nghĩa nữ mình, cho nên nàng không suy nghĩ nhiều, một tay đặt lên bàn, một tay xoắn trán.

Ai ngờ, lúc này ánh mắt của Từ phu nhân bỗng sáng rực lên như tuyết, dường như có thể nhìn thấu người khác. Giờ phút này, bà ta không phải đang nhìn người khác, mà là đang nhìn Mộ Dung Uyển Như.

Thấy Từ phu nhân nhìn mình, Mộ Dung Uyển Như cảm thấy tim đập nhanh hơn, lỗ chân lông cả người đều co rút lại. Rốt cuộc, Từ thị đang muốn làm gì?

Một màn này, Hàn Vân Tịch đều xem hết trong mắt. Hôm nay, nàng thật sự muốn một mũi tên trúng ba con nhạn. Nàng không chỉ muốn chứng minh cho toàn bộ dân chúng đế đô, nàng không có tâm mơ ước gia sản Hàn gia, còn muốn diệt trừ mẫu tử Từ thị giúp tiểu Dật Nhi. Đương nhiên, càng quan trọng hơn, nàng muốn bắt được kẻ đứng sau hậu trường xúi giục Từ phu nhân nháo sự.

Mộ Dung Uyển Như, lần này ngươi rốt cuộc cũng rơi vào trong tay bổn Vương phi.

Bên môi Hàn Vân Tịch nổi lên một nụ cười giảo hoạt, hỏi: "Uyển Như muội muội, ta thấy mẫu phi cũng đã mệt mỏi, hay là ngươi giúp mẫu phi đưa ra chủ ý, làm sao để nghiêm trị Từ phu nhân, răn đe cảnh cáo?"

Nghiêm trị Từ phu nhân? Răn đe cảnh cáo?

Mộ Dung Uyển Như không thể cầu tình giúp Từ phu nhân, đã đủ khiến nàng ta chột dạ, hiện giờ Hàn Vân Tịch cư nhiên vứt tới một vấn đề như vậy.

Đây là tiết tấu muốn đẩy nàng ta tới hố lửa!

Chỉ thấy ánh mắt sắc bén như lưỡi đao của Từ phu nhân mở lớn chằm chằm nhìn Mộ Dung Uyển Như. Mộ Dung Uyển Như không dám nhìn thẳng, không rảnh lo nghĩ nhiều như vậy, vội vàng khuyên, "Tẩu tử, mẫu phi là người tin phật, từ trước đến nay đều luôn hành xử khoan dung độ lượng. Ta nghĩ việc này chung quy vẫn là sự tình bên nhà mẹ đẻ của ngươi, đây chỉ là sự hiểu lầm, hay là..."

"Uyển Như muội muội, ta đã nói ngươi không cần phải nể mặt ta". Hàn Vân Tịch có lòng tốt nhắc nhở.

"Tẩu tử, ta biết ngươi là người công chính, cũng biết lòng ngươi luôn hướng về quý phủ chúng ta, không tiện ra mặt xin tha cho người bên nhà mẹ đẻ, không bằng như vậy, việc này hôm nay..."

Mộ Dung Uyển Như còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch liền cười, "Uyển Như muội muội hướng về Hàn gia như vậy, sao không khiến mẫu phi thất vọng? Từ phu nhân bôi nhọ ta không quan trọng. Tuy nhiên, bà ấy sao có thể ầm ĩ nháo đến nỗi dư luận xôn xao ở đại môn Tần Vương phủ như thế? Người không biết còn tưởng rằng mẫu phi ta bị làm sao..."

Hàn Vân Tịch trong khi đang nói, ra vẻ suy tư trước khi nói tiếp, "Lúc trước bên ngoài đã nói những lời như thế nào? Đúng rồi, đám người bên ngoài đều hoài nghi có người thu mua Đại Lý Tự, ham muốn gia sản Hàn gia! Ta nào có bản lĩnh thu mua Đại Lý Tự như vậy, bọn họ rõ ràng đã hoài nghi đến trên đầu mẫu phi. Còn nói cái gì mà dược liệu nhà kho Hàn gia, đó mới chân chính là vật khiến người hiếm lạ."

Lời này vừa ra, Nghi thái phi vẫn luôn cau mày lập tức ngẩng đầu, phóng một ánh mắt sắc bén tới Hàn Vân Tịch.

Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch cũng không sợ hãi, nói tiếp, "Mẫu phi, hiện tại chân tướng đã sáng tỏ, ngài không cần nhìn xem mặt mũi thần thiếp. Từ phu nhân tội ác tày trời, cần phải nghiêm trị, răn đe cảnh cáo. Nếu không, không biết những tin đồn bên ngoài sẽ truyền ra thành bộ dáng gì đâu."

Nghi thái phi hôm nay không thể nhéo Hàn Vân Tịch, nghẹn một bụng lửa với đủ các loại không hài lòng. Tuy nhiên, không thể không thừa nhận, những lời Hàn Vân Tịch nói rất có đạo lý, đây cũng đúng là những gì nàng vẫn luôn cân nhắc từ đầu đến giờ.

Chuyện này đã nháo đến nỗi xôn xao dư luận, làm thế nào có thể thu thập tàn cục trận này thật tốt, thật gọn gàng, không lưu lại nhược điểm đây?

Buông tha Hàn Vân Tịch, đó là tình huống bất đắc dĩ. Đối với Từ phu nhân, thật ra không cần Hàn Vân Tịch nói, nàng cũng tuyệt đối sẽ không nhẹ tha.

Nghi thái phi cân nhắc phải làm sao để xử lý việc này, mới có thể vãn hồi mặt mũi của mình, cũng khiến cho dân chúng đang chờ ở cửa Đại Lý Tự tin phục.

Phải biết rằng, giống như lúc trước nàng khuyến khích dân chúng, bọn họ đều tin tưởng vững chắc, Hàn Vân Tịch muốn bá chiếm tài sản Hàn gia.

Nếu xử lý không tốt, mạo muội quăng ra bên ngoài kết luận thẩm vấn đối chất. Tuy rằng sự tình đã kết thúc, nhưng khó có thể thuyết phục thiên hạ.

Người không biết còn tưởng rằng nàng ỷ vào Tần Vương Phủ dùng nghiêm hình bức người Hàn gia ở Đại Lý Tự.

Nghi thái phi dù sao cũng là người thượng vị đã chưởng sự nhiều năm. Mặc dù trong lòng không hài lòng, Nghi thái phi vẫn bình tĩnh lại và suy xét các mặt.

Nghi thái phi nhìn Hàn Vân Tịch hồi lâu, cũng không trực tiếp trả lời Hàn Vân Tịch. Nếu trực tiếp trả lời Hàn Vân Tịch, không thể nghi ngờ chính là thừa nhận thất bại của mình với Hàn Vân Tịch, nàng quá chán ghét loại cảm giác này.

Nàng quay sang nhìn Âu Dương đại nhân, nhàn nhạt nói:" Âu Dương đại nhân, hiện giờ chân tướng đã sáng tỏ, Từ phu nhân vũ nhục Tần Vương phi, vũ nhục danh dự Tần Vương phủ. Hai tội danh này, nên phán quyết như thế nào?".

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Âu Dương đại nhân, ngay cả Từ phu nhân dưới đại đường, cũng không nói một lời, tiếp tục lạnh lùng nhìn.

Hàn Nhược Tuyết đứng ở một bên, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Mọi chuyện cho tới hiện giờ, nàng ta cũng định hình ra được sự tình, không thể vãn hồi đường sống. Một khi mọi sự sáng tỏ và được truyền ra bên ngoài, Mục Lưu Nguyệt biết được có cảm thấy vô cùng thấy vọng hay không?

Không được, nàng ta phải cẩn thận ngẫm xem, lát nữa nên nói như thế nào.

"Ngươi bị làm sao vậy? Trong tay nhiều mồ hôi như thế?". Lý thị thấp giọng hỏi.

"Không... không có gì, chỉ vì tức giận, cha thật sự không nên".

Hàn Nhược Tuyết vội vàng trả lời, nàng ta không dám nói cho mẫu thân biết Mục Lưu Nguyệt đang ở bên ngoài. Càng không dám nói Hàn Vân Tịch đánh cuộc với Mục Lưu Nguyệt. Lúc trước sau khi đưa lá trà, mẫu thân đã dặn nàng ta đừng tiếp tục qua lại với Mục Lưu Nguyệt. Rốt cuộc, quan hệ giữa Hàn Vân Tịch và Mục Lưu Nguyệt không tốt. Dù như thế nào chăng nữa, nàng ấy cũng là muội muội của Hàn Vân Tịch, cần phải kiêng dè.

Trong một thất, ngay cả Từ phu nhân cũng là người trầm mặc nhất, điều này khiến cho Mộ Dung Uyển Như không nhịn được sởn cả tóc gáy. Nàng ta chỉ cảm thấy Từ phu nhân giống như đang chờ đợi, chờ đợi một kết quả, sau đó nổ tung và đồng quy vu tận cùng với nàng ta.

Mộ Dung Uyển Như nắm chặt nắm tay, phía sau lưng phủ đầy mồ hôi lạnh. Nàng nên làm gì bây giờ? nàng còn có thể làm điều gì để ngăn cản Từ phu nhân sao?

Âu Dương đại nhân cũng không dám nhìn Từ phu nhân, quay đầu đi chỗ khác, khó xử nói:" Ấn theo luật đương triều, trảm!"

Lời này vừa ra, Từ phu nhân vẫn luôn quỳ đột ngột đứng lên.

Thấy thế, cả người Mộ Dung Uyển Như giật mình một cái, rốt cuộc không nhịn được, đứng dậy kinh hô, "Từ phu nhân, ngươi muốn làm gì?"

"Nhị di nương, chỉ rải ra lời đồn sẽ không phải chịu tội chết, không nghĩ tới ngươi không chỉ rải ra lời đồn, còn nháo đến đại môn Tần Vương phủ, kích động bá tánh. Ngươi già rồi nên hồ đồ sao, cư nhiên dám làm ra loại chuyện này!" Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.

Lời này nghe như là răn dạy, nhưng lại đang nhắc nhở Từ phu nhân, rải ra lời đồn không đáng tội chết, bà ta chỉ bị người xúi giục lợi dụng, mới rơi vào kết cục này hôm nay.

Chó cùng đường rứt giậu, huống chi là người.

Nhi tử nổi loạn đã bị giam cầm ba năm, chính mình lại là tử tội, vị trí gia chủ Hàn gia cũng không có hy vọng, Từ phu nhân đã tới nông nỗi bất chấp tất cả.

Khi một người ở vào hoàn cảnh bất chấp tất cả, nàng sẽ bận tâm tới điều gì sao? Lúc này bà ta giống như người đã rơi xuống nước, bắt được ai đều sẽ kéo theo xuống.

Tiếng nói của Hàn Vân Tịch vừa dứt, Từ phu nhân lạnh lùng nhìn Mộ Dung Uyển Như, đột nhiên tiến lên.

Mộ Dung Uyển Như sợ hãi, bước nhanh lao xuống chắn ở trước mặt Từ phu nhân, một bộ tư thế phải bảo vệ Nghi thái phi, tức giận, "Ngươi muốn làm gì? Ngươi làm càn! Quấy nhiễu Thái phi nương nương, tội của ngươi sẽ không thể tha thứ"

Từ phu nhân lui về phía sau một bước, để mình có thể nhìn rõ ràng hơn sắc mặt của Mộ Dung Uyển Như, bà ta bắt đầu cười lạnh, bên môi ngậm đầy châm chọc.

Mộ Dung Uyển Như lúc trước đã đảm bảo với bà ta, cho dù Nghi thái phi tức giận, cũng có biện pháp cân bằng. Nếu không, sao bà ta sẽ không biết, nháo Tần Vương phủ cũng giống như nháo hoàng cung, đó chính là tử tội.

Mộ Dung Uyển Như đưa lưng về phía Nghi thái phi, vẻ mặt khó nén được cuống quít. Kế hoạch của nàng ta rất hoàn hảo, một khi lật đổ được Hàn Vân Tịch, tâm tình mẫu phi sẽ trở nên rất tốt, đến lúc đó nàng ta chỉ cần khuyên thêm vài câu, Từ phu nhân cũng có công lao, nhất định nàng ta sẽ không có việc gì. Nàng ta sao có thể nghĩ đến, Hàn Vân Tịch có thể nghịch chuyển toàn cục, có thể nhận được sự ủng hộ của Hàn Tòng An.

"Uyển Như, ngươi nhanh chóng qua đây. Người tới, bắt lấy Từ phu nhân cho ta" Nghi thái phi nóng nảy, lo lắng cho sự an toàn của Mộ Dung Uyển Như.

Hàn Vân Tịch mắt lạnh nhìn ở một bên, chỉ chờ Mộ Dung Uyển Như ngoan ngoãn ngồi lại, chờ Từ phu nhân nói ra hết thảy.

Tuy nhiên, ai biết, ngay thời điểm nha dịch tiến lên, Từ phu nhân bỗng đột nhiên tới gần Mộ Dung Uyển Như, nắm chặt cổ tay nàng ta. Bà ta tức giận đang chuẩn bị mắng, ai ngờ Mộ Dung Uyển Như đã thấp giọng nói, "Từ thị, ngươi đừng quên ngươi còn có phụ thân! Nếu ngươi muốn lôi ta ra, không có bằng chứng, mẫu phi ta tuyệt đối sẽ không tin ngươi. Hơn nữa, ta đảm bảo Từ thị một người đều sẽ không có kết cục tốt"

Lời này vừa ra, Từ phu nhân lập tức ngơ ngẩn. Đúng nha, bà ta còn có phụ thân, còn có nhà mẹ đẻ và nhóm huynh đệ tỷ muội. Không có bằng chứng, vạn nhất Nghi thái phi không tin bà ta, Mộ Dung Uyển Như lại mang thù, vậy thì tương lai Từ gia sẽ có những ngày không dễ chịu lắm.

Đôi tay Từ phu nhân cứng đờ, lập tức buông ra. Mộ Dung Uyển Như lui về giống như lẩn trốn, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục đập vài cái nơi ngực, mở to mồm để thở.

Người ngoài đều cho rằng nàng ta bị Từ phu nhân dọa sợ, trên thực tế, nàng ta đúng lúc may mắn tìm được cơ hội cảnh cáo Từ phu nhân. Nếu không, hôm nay nàng ta không biết làm thế nào để giải quyết chuyện này.

Tuy rằng không có bằng chứng, nhưng, trong lòng mẫu phi nhất định sẽ có hiềm nghi. Phải biết rằng, lần này nàng ta đã dùng danh dự mẫu phi để làm tiền đặt cược!

Chỉ cần điểm này thôi, mẫu phi nhất định sẽ không tha thứ cho nàng ta. Hơn nữa, nói như thế nào thì nàng ta chung quy cũng chỉ là dưỡng nữ.

Thấy nha dịch đã áp giữ Từ phu nhân, Nghi thái phi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đứng lên vẫy tay với Mộ Dung Uyển Như, "Uyển Như, lại đây, mau để mẫu phi nhìn một cái, có bị thương ở đâu không? Có sợ hãi hay không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.