Hàn Vân Tịch sợ hãi, không hề nghĩ ngợi, hung hăng cắn xuống mu bàn tay của hắc y nhân mang mặt nạ!
Thấy thế, thanh y và tất cả thích khách hắc y quanh mình đều bị choáng váng. Tuy rằng chủ thượng rất xem trọng độc thuật của Hàn Vân Tịch, cố ý muốn bồi dưỡng Hàn Vân Tịch trở thành cánh tay đắc lực.
Nhưng, Hàn Vân Tịch làm càn như thế, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!
Tôn thượng thích những kẻ luôn ngoan ngoãn phục tùng, tuyệt đối tuân theo.
Trong khi mọi người khiếp sợ, mọi hình ảnh trong giờ khắc này dường như dừng lại, thời gian tựa hồ đã ngừng trôi.
"Buông ra!"
Giọng nói trầm thấp, từ trên trời giáng xuống, ẩn dấu sự tĩnh lặng trước khi cơn bão đến.
Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch dường như không nghe thấy, liều mạng cắn, ngược lại hy vọng đối phương sẽ buông tay nàng ra.
Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, đáy mắt hắc y nhân mang mặt nạ hiện lên một sự hoài nghi. Sự tức giận tan biến, thay vào đó là sự nghiền ngẫm chưa từng có bao giờ.
"Hàn Vân Tịch, ngươi đang hạ độc bản tôn sao?"
Đây là độc gì? Hắn cư nhiên đến tận bây giờ mới cảm nhận được.
Hàm răng Hàn Vân Tịch hơi cứng đờ, ngay sau đó lập tức buông ra, ngẩng đầu nhìn lên, thừa nhận hành động của mình.
"Đúng, hơn nữa, ngươi đã trúng độc!"
Lời này vừa nói ra, hắc y nhân mang mặt nạ bật cười ha hả.
"Tốt! Rất tốt!"
Hắn đúng thật là đã trúng độc, đây vẫn là lần đầu tiên có người có thể hạ độc được hắn?
"Thực sự buồn cười vậy sao?"
Hàn Vân Tịch lạnh giọng, độc mà nàng đã hạ chính là độc dược mà chỉ thời hiện đại mới có, chất độc vitamin, là một lượng vitamin với nồng độ cao.
Vitamin là thứ tốt, nhưng một khi quá liều, nó có thể gây ra ngộ độc cấp tính, nhẹ thì chức năng trong cơ thể sẽ bị hao tổn, nặng thì tử vong.
Vitamin ở thời cổ đại được tìm thấy trong thực vật tự nhiên. Nhưng, không có biện pháp chiết xuất chúng với số lượng lớn để chế thành độc dược.
Không có độc dược, cũng có nghĩa là không có giải dược!
Bất kể độc thuật của người này lợi hại bao nhiêu, một khi bị trúng độc, cũng chỉ có thể bó tay không có biện pháp.
Hiện tại hắn chưa có cảm giác gì. Tuy nhiên, sau một khoảng thời gian trôi qua, hắn nhất định sẽ đau đớn muốn chết.
"Hàn Vân Tịch, bản tôn càng ngày càng có hứng thú với ngươi." Hắc y nhân mang mặt nạ nói, nâng tay lên, không chút để ý hôn lên mu bàn tay rớm máu của mình, "Bản tôn mang ngươi trở về, từ từ giải độc."
Trong lúc hắn nói, ôm chặt ngang eo Hàn Vân Tịch, sau đó khiêng nàng lên trên vai, xoay người rời đi.
Hàn Vân Tịch dùng tay đấm, chân đá.
"Buông ta ra! Độc ngươi trúng độc chỉ có ta mới giải được, không muốn chết thì buông ta ra!"
"Trong vòng nửa canh giờ (30ph), ngươi nhất định sẽ độc phát vong thân."
"Ngươi cũng không biết mình đã trúng độc gì, đúng không?"
........Editors: Thái Hà, Emily Ton.....
Tùy ý Hàn Vân Tịch giãy giụa, hắc y nhân mang mặt nạ vẫn giam cầm nàng. Ai ngờ, đúng ngay lúc này, một thân ảnh màu đỏ đột nhiên thoáng hiện, dừng lại ở trước mặt hắc y nhân mang mặt nạ.
Hắn đứng trên không, hồng bào to rộng xa hoa tung bay theo gió, giống như một ngọn lửa nóng cháy đang nhảy múa ở giữa không trung, như tiên như yêu, như mộng như ảo.
Rất đẹp! Đó là ý niệm đầu tiên của Hàn Vân Tịch.
Khi hắc y nhân mang mặt nạ nói đã bị người theo dõi, chính là ám chỉ gia hỏa này sao?
Bóng đỏ, hắn là Cố Thất Thiếu sao?
Ngay thời điểm trong bụng Hàn Vân Tịch tràn đầy hồ nghi, Cố Thất Thiếu trêu ghẹo hỏi.
"Độc nha đầu, nhớ ta chưa?"
Quả nhiên là hắn!
Hàn Vân Tịch vui mừng, không nghĩ tới gia hỏa này lớn lên còn muốn tuyệt mỹ hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
"Ngươi là người phương nào?" Hắc y nhân mang mặt nạ lạnh giọng, phát hiện người mới tới có võ công không thấp. Hắn biết nhân mã Long Phi Dạ đang đi theo phía sau đàn muỗi độc, nhưng lại không phát hiện ra sự tồn tại của nam nhân hồng y (mặc áo đỏ) này.
"Huynh đài, khi dễ một nữ tử yếu nhược như thế, không tốt đi?" Cố Thất Thiếu cười, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
"Có quan hệ gì với ngươi đâu?" Hắc y nhân mang mặt nạ cao cao tại thượng, thập phần khinh thường.
Ai ngờ Cố Thất Thiếu xuất trần tuyệt mỹ, ưu nhã cao quý đột nhiên thô bạo nói "Đúng là không có quan hệ gì, đáng tiếc lão tử không thích nhìn ngươi."
"Tìm chết!"
Hắc y nhân dùng một tay khiêng Hàn Vân Tịch, một tay nhẹ nhàng vung lên, ngay sau đó đã đánh ra một loạt ám tiêu.
"Đô đô!"
Hệ thống giải độc lập tức nhắc nhở Hàn Vân Tịch, có độc!
"Có độc! Là Xà phấn!" Hàn Vân Tịch kinh hô, ám tiêu này bất quá chỉ dùng để ngụy trang. Thời điểm đánh ra ám tiêu, trong không khí lập tức tràn ngập độc Xà phấn, một khi hít vào, lập tức sẽ trúng độc.
Loại phương thức hạ độc này, là khiến lòng người khó phòng bị nhất!
Hắc y nhân mang mặt nạ bất ngờ, không tin khi Hàn Vân Tịch chỉ liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra hắn hạ độc. Nhưng mà, Cố Thất Thiếu lại cười ha hả "Độc nha đầu đừng lo lắng, ca ca ta không sợ!"
Cố Thất Thiếu ngừng thở, ngay sau đó từ trên eo rút ra một cây trường tiên màu đỏ như máu, hung hăng vung tới.
"Đô đô!"
Hệ thống giải độc lại lập tức nhắc nhở, thế nhưng cũng có độc!
Hơn nữa phương thức hạ độc cũng giống với hắc y nhân mang mặt nạ, đồng thời với trường tiên vung ra, độc dược cũng đã tràn ngập trong không khí.
Trách không được Cố Thất Thiếu không sợ muỗi độc, nguyên lai hắn cũng là một cao thủ dùng độc.
Hàn Vân Tịch cũng bị bối rối, như thế nào bỗng nhiên gặp được nhiều cao thủ dụng độc như thế?
Phải biết rằng, cao thủ dùng độc đối đấu với cao thủ dùng độc, tấn công bằng độc sẽ không có hiệu quả, đánh giá chính là bản lĩnh của bản thân.
"Chút tài mọn!"
Hắc y nhân mang mặt nạ rất khinh thường, cũng không né tránh roi, nhưng đột nhiên buông Hàn Vân Tịch xuống, đẩy nàng ra để chắn roi!
"A......"
Hàn Vân Tịch bất ngờ kêu lên, Cố Thất Thiếu tạm thời thay đổi phương hướng, đánh roi qua một bên.
Thấy thế, hắc y nhân mang mặt nạ lại túm Hàn Vân Tịch trở về, giữ nàng ở trong cánh tay.
"Ngươi không phải là nam nhân!" Hàn Vân Tịch tức giận mắng.
Hắc y nhân mang mặt nạ cười lạnh nói "Yên tâm, hắn không dám làm tổn thương ngươi."
"Ngươi!" Hàn Vân Tịch chán nản.
Tuy nhiên, Cố Thất Thiếu vẫn cười ha hả, thật ra không hề tức giận, sau khi thu roi, hắn cũng không dừng lại, mà ngay sau đó lại hung hăng vung tới một roi.
Lần này, hắc y nhân mang mặt nạ vẫn dùng Hàn Vân Tịch ra để chắn. Nhưng, ngoài dự đoán của mọi người, Cố Thất Thiếu lần này cư nhiên không hề thu roi.
"Hưu!"
Một đòn tàn nhẫn, nhanh chóng hạ xuống trên cánh tay Hàn Vân Tịch!
"A......" Hàn Vân Tịch kêu lên thảm thiết, đau đến nỗi tất cả lục phủ ngũ tạng đều nát.
Hắc y nhân mang mặt nạ cũng rất ngạc nhiên, đứng ngẩn người, nhưng chỉ trong chớp mắt, Cố Thất Thiếu đã vung roi ra, tiếp tục bức thẳng tới trên mặt nạ của hắc y nhân!
Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, hắc y nhân mang mặt nạ bất ngờ đột nhiên lui lại phía sau, vô tình lỏng tay, buông ra Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch lập tức rơi xuống. Tuy nhiên, Cố Thất Thiếu lại vung roi ra, quấn lấy Hàn Vân Tịch, muốn kéo nàng qua.
Lúc này, thanh y cùng với mấy thích khách hắc y che mặt đồng thời cầm kiếm tiến lên, đánh úp về phía Cố Thất Thiếu.
Thích khách công vây Cố Thất Thiếu, thanh y vung kiếm chém xuống trường tiên.
Đôi mắt mang nụ cười đào hoa của Cố Thất Thiếu hiện lên một sự nghiêm túc, không kéo Hàn Vân Tịch nữa, mà trong nháy mắt sáp tới gần, đồng thời thu hồi trường tiên, vòng tay qua eo Hàn Vân Tịch.
Trường kiếm của thanh y đánh vào không khí, nhưng mà lúc này, số lượng ám tiêu trực tiếp đánh úp lại, cư nhiên không phải là để đối phó với Cố Thất Thiếu, mà là đối phó với Hàn Vân Tịch.
"Ngươi tốt nhất nên bảo hộ nàng cho tốt!" Hắc y nhân mang mặt nạ vừa cảnh cáo, vừa đánh ra vô số ám tiêu.
"Đô đô đô, đô đô đô!"
Hệ thống giải độc giống nhắc nhở Hàn Vân Tịch như điên, trời mới biết những ám tiêu kia ẩn dấu bao nhiêu loại độc!
Cố Thất Thiếu tuy rằng không sợ độc, nhưng ám tiêu này nhiều đến nỗi khiến người khó lòng phòng bị. Cố Thất Thiếu lấy một địch nhiều, chỉ có thể không ngừng tránh né và che chở cho Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch bị hắn bảo hộ chặt chẽ trong ngực, muốn hỗ trợ nhưng không thể làm gì.
Rất nhanh, trên vai Cố Thất Thiếu trúng phải ba ám tiêu trên vai, mày hắn đan lại một túc, chỉ thấy cảm giác đau đớn rất kỳ quái.
Chỉ là, hắn cũng không có nhiều thời gian để nghĩ, cho dù là trúng độc cũng phải nhẫn nhịn, đợi lát nữa mới giải.
Hắn chịu đựng đau đớn, trường tiên sắc bén quét ngang người để đuổi lui thanh y và những người còn lại, lợi dụng cơ hội này, hắn lập tức bỏ chạy về phía núi rừng phía sau!
Đàn muỗi độc đang ở phía sau, Long Phi Dạ cũng nhất định đang ở phía sau. Đối đầu với nhiều kẻ địch mà không có hiệu quả, hắn cần phải cầu tới viện binh.
Nhìn thấy hắn chuẩn bị rời đi, bên môi hắc y nhân mang mặt nạ gợi lên một nụ cười khát máu.
"Trò chơi, kết thúc!"
Giọng nói rơi xuống, hắn nắm chặt bàn tay, đột nhiên, Cố Thất Thiếu cảm thấy bị vật gì đó kéo lại trên vai.
Hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện, ba độc tiêu đã đâm rất sâu vào bả vai hắn, cư nhiên được nối với ba sợi tơ nhện rất mỏng và rất tinh xoả.
Đây là...... nhện tiêu!
Đầu kia của phi tiêu nhện được nắm chặt trong tay của hắc y nhân mang mặt nạ, mà đầu này của tơ nhện, đã sớm mang theo độc tố thâm nhập rất sâu vào trong thân thể hắn!
Hắc y nhân mang mặt nạ này rốt cuộc là người nào, cư nhiên lại có độc khí cấp đỉnh như vậy!
Hàn Vân Tịch cũng kinh sợ, lần đầu tiên nhìn thấy vật này, nàng rút ra chuỷ thủ mang theo bên người, muốn chém đứt ba sợi tơ nhện kia, tuy nhiên, qua mấy đao, tơ nhện tinh tế không hề đứt đoạn.
Làm sao bây giờ?
Hàn Vân Tịch không rảnh lo nhiều, duỗi tay kéo ám tiêu ra, ai ngờ, một khi rút ám tiêu lên, bả vai Cố Thất Thiếu lập tức phun ra máu tươi. Điều khiến người không thể tưởng tượng chính là, tơ nhện đã không bị rút ra, mà giống như đã được cấy ghép vào trong cơ thể Cố Thất Thiếu.
Hàn Vân Tịch không tin điều này, dùng sức mà rút tơ nhện.
Lúc này, Cố Thất Thiếu nhíu đầu mày, trầm giọng nói "Buông tay, đây là độc, sẽ thâm nhập đến trái tim."
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch sợ hãi, lập tức buông tay. Trời a, nàng chưa từng thấy loại độc này trước đây!
Chưa từng thấy qua, làm thế nào để giải?
Lại còn thâm nhập đến trái tim, phải nhanh chóng giải độc, nếu không Cố Thất Thiếu sẽ chết!
Nàng bắt đầu khởi động hệ thống giải độc và tiến hành rà quét theo trình tự, nhưng chỉ phát hiện một con nhện độc nhỏ trong trái tim Cố Thất Thiếu, nhưng rốt cuộc là độc gì, hệ thống giải độc cũng rà quét không ra!
Chất độc thời hiện đại mà nàng đã hạ trên người hắc y nhân mang mặt nạ còn chưa phát tác, nhưng hắn cư nhiên đã hạ độc mà nàng không thể giải được.
Không thể hiểu nổi!
Hàn Vân Tịch đột nhiên nhận ra rằng, trước đây mình đã đánh giá quá thấp đối với vị chánh chủ đứng phía sau này!
Ngay trong thờ điểm khi Cố Thất Thiếu và Hàn Vân Tịch đều đang bất lực. Bỗng nhiên, hắc y nhân mang mặt nạ đột ngột kéo một cái, lập tức kéo cả Cố Thất Thiếu và Hàn Vân Tịch ra ngoài.
Xong rồi!
Bất ngờ, đúng vào ngay lúc này, đột nhiên có một đoàn muỗi độc trào ra từ phía núi rừng, chen chúc bay về phía Hàn Vân Tịch và Cố Thất Thiếu.
Trong tay Hàn Vân Tịch vẫn còn mang theo mùi hương của nhang muỗi, đàn muỗi độc cuối cùng đã tới!
Có thể kiểm soát đàn muỗi độc là sở trường của nhóm thích khách, theo lý, hắc y nhân mang mặt nạ hẳn là rất vui mừng. Nhưng ai biết, hắn lại nóng nảy, hung hăng túm kéo tơ nhện, tựa hồ rất sợ hãi đàn muỗi độc.
Đáng tiếc, tốc độ của hắn mau, chung quy cũng không mau bằng đàn muỗi độc.
Hàn Vân Tịch đã sớm ngừng phóng ra dược tán của nhang muỗi, hiện giờ chỉ có tàn lưu mùi hương ở trên tay nàng, đàn muỗi độc giống như đã ngửi được mùi máu tươi mà chúng thích nhất, điên cuồng bay về phía Hàn Vân Tịch như ong vỡ tổ.
Hàn Vân Tịch như đã hoàn toàn quên đàn muỗi độc này, thấy thế, nàng lập tức khởi động hệ thống giải độc và thả ra dược tán nhang muỗi. Nếu không có dược tán, tay nàng lập tức sẽ trở thành mục tiêu của chúng, chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy kinh khủng!
Ngay tại thời điểm khi Hàn Vân Tịch buông ra dược tán nhang muỗi, trong nháy mắt đàn muỗi độc dày đặc bao phủ quanh nàng và Cố Thất Thiếu. Cùng lúc đó, khoảng cách của bọn họ với hắc y nhân mang mặt nạ chỉ cách nhau khoảng mười bước chân.
Hắc y nhân mang mặt nạ vẫn đang dùng sức túm kéo. Nhưng đột nhiên, bả vai Cố Thất Thiếu bỗng nhiên buông lỏng, tơ nhện bị chặt đứt!
Chuyện gì đã xảy ra?