Vân Thâm Ba Tháng

Chương 11




Phiến đá nằm hơi xa được chuyển đi, rồi nhanh chóng được đặt trở lại vị trí cũ, căn hầm đá trở lại yên tĩnh.

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên có chút muốn bật cười không đúng lúc.

Biết rằng đây là muốn để lại không gian cho bọn hắn, trong lúc bối rối cứ mặc định đưa một tấm Minh Hoả phù cho Ôn Ninh rọi đường đi lên. Nhưng tại sao Ôn Ninh lại nghĩ như vậy, loại chuyện này, hắn và Lam Trạm có thể có lời gì muốn nói?

Ít nhất hắn nghĩ không ra.

Ngọn nến trên bàn nhảy nhót một lát, lúc sáng lúc tối.

Ngụy Vô Tiện yên lặng bình ổn lại cảm xúc, cơn chấn động khi biết chuyện mổ đan đã qua đi, đoạn sau nghe cũng không có cảm giác thực tế nữa.

Có đau đớn không? Chắc là có, nhưng hắn quên hết rồi.

Sau khi chuyển sang tu tập quỷ đạo rõ ràng đã lập chiến công hiển hách trong Xạ Nhật Chi Chinh, người Ôn gia nhìn thấy hắn còn sợ hãi hơn so với nhìn thấy Lam Vong Cơ.

Chỉ cần biết kim đan không phải bị người khác dùng sức mạnh cướp đoạt, mà là trước kia mình tự nguyện mổ lấy ra, vậy thì không sao cả. Ôn Ninh không nói vì sao hắn nguyện ý làm chuyện này, Ngụy Vô Tiện không tìm hiểu kỹ rốt cuộc Liên Hoa Ổ diệt môn có liên quan gì đến hắn không, tạm thời không muốn suy nghĩ nhiều hơn.

Ngồi một hồi, cảm thấy cũng đã đến lúc đi lên, nghe xong, bản thân hắn không có kim đan cũng không suy nghĩ nhiều, thì Lam Vong Cơ có thể suy nghĩ cái gì chứ?

Nói cho cùng đây chỉ là chuyện của một mình hắn mà thôi.

Ngụy Vô Tiện đứng lên, đi đến cầu thang.

Phát hiện Lam Vong Cơ sau lưng cũng đứng dậy im lặng đuổi theo, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, nếu ngươi cũng biết ta hiện giờ không có kim đan, vậy có thể mở một mắt nhắm một mắt đối với việc ta tu quỷ đạo đúng không."

Hắn nói những lời này ngữ khí nhẹ nhàng, còn có chút ý tứ đùa giỡn, đưa lưng lại người nọ vừa đi vừa bỏ lại một câu này, như thể thuận miệng nói ra một chuyện không quan trọng lắm.

Lam Vong Cơ nhất thời không đáp ứng.

"....." Ngụy Vô Tiện dần dần không giữ được nụ cười trên mặt nữa.

Bước chân chậm lại một chút, hắn nhẹ giọng nói: "Không phải chứ, Lam Trạm, như vậy cũng không thể sao?"

Lam Vong Cơ dừng lại ở phía sau hắn, rốt cục lên tiếng gọi hắn: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện dừng một chút, hỏi: "Chuyện gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Ta có thể bảo vệ ngươi."

"Ngươi đừng đi nữa."

Thân hình Ngụy Vô Tiện cứng đờ trước bậc thang.

Đây là lần thứ hai rồi.

Trong căn hầm đá dưới lòng đất, sự im lặng lần này càng kéo dài hơn, dài đến nỗi ngọn nến cháy hết, ánh lửa yếu ớt chống đỡ đến cuối cùng, thật sự không chịu nổi nữa tắt ngúm, lớp sáp mềm nhũn như bùn chỉ còn lại làn khói nhẹ cuộn lên, xung quanh rơi vào bóng tối.

Trong bóng tối, Ngụy Vô Tiện khẽ lẩm bẩm: "Lam Trạm ngươi...".

"...... Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"

Hắn chậm rãi xoay người, lúc ánh sáng còn sáng tỏ thì bất động, mãi đến giờ phút này mới bằng lòng di chuyển.

Ngụy Vô Tiện nhớ rõ phương hướng giọng nói của Lam Vong Cơ, đoán rằng hẳn là cách xa khoảng một bước, hoặc là xa hơn một chút, hắn muốn nhìn nơi cách khoảng hai ba bước chân, Lam Vong Cơ khẳng định đang ở đó, tuy rằng hiện giờ hắn mới quay đầu thì không còn nhìn thấy được nữa, không có cách nào biết Lam Vong Cơ đã dùng vẻ mặt gì để nói câu kia.

Nhưng không ngờ đụng thẳng vào một thứ ấm áp, Ngụy Vô Tiện hơi lảo đảo, được đỡ đứng vững lại.

Trong căn hầm đá không có ánh sáng ẩm ướt và lạnh lẽo, chỉ có nơi này ấm áp.

Đôi tay nhẹ nhàng đỡ hắn nhận thấy hắn đã đứng vững, chần chừ một chút, chậm rãi buông ra, cảm giác giống như cái ôm thân mật mới vừa rồi theo đó biến mất, Ngụy Vô Tiện nói lời xin lỗi định lui ra, nhưng có thể là quá tối, hắn lui về phía sau lại mất thăng bằng một cái, người phía trước không do dự lại lần nữa duỗi vòng tay ra, quá đột ngột và dùng sức quá mạnh, Ngụy Vô Tiện bị kéo một cái nhào vào trong ngực Lam Vong Cơ, lần này ôm đến chặt chặt chẽ chẽ.

Cả hai đều sững sờ.

Ngụy Vô Tiện xoay mặt dán vào lồng ngực Lam Vong Cơ, nghe thấy một trái tim đang liên tục nảy lên mạnh mẽ, thình thịch, thình thịch, có chút quá nhanh.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy rất quen thuộc, hình như cũng đã từng dùng sức ôm chặt Lam Vong Cơ như vậy, là lúc nào...

A, nhớ rồi, thiếu niên Lam Trạm khi đó còn giãy giụa đây mà, nhưng không thể thoát khỏi hắn, bị hắn ôm cùng nhau lăn ra ngoài bức tường rào của Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Ngụy Vô Tiện bất giác lẩm bẩm nói: ".... Ngươi vi phạm điều cấm rồi."

Cánh tay còn đang ôm chặt hắn khẽ cứng đờ, lập tức muốn buông ra.

Ngụy Vô Tiện ôm lại càng chặt hơn, giống như dùng sức lực toàn thân, khoá chặt lấy người đang cứng đờ như một tấm ván gỗ này, không cho phép thoát ra. Qua một hồi khẽ cười nói: "Sao vậy Lam Trạm? Ta và ngươi cùng nhau vi phạm điều cấm, ngươi cũng không thể nghiêm khắc với người khác, khoan dung với chính mình, phạt ta cũng phải phạt chính mình, đối xử bình đẳng! Nhưng ngươi đừng lo, ta sẽ không nói cho người khác biết, chuyện này chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết......"

Lam Vong Cơ tựa hồ giật mình, sau đó nghe hiểu hắn đang nói cái gì.

Kỳ thật căn bản chẳng hề liên quan một tí gì, Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa cười, càng cười càng vui vẻ, cười một hồi, giọng cười mới từ từ nhỏ đi.

"......"

Lam Vong Cơ không nhúc nhích cũng không buông hắn ra nữa.

Không nói gì hết.

Hồi lâu, Ngụy Vô Tiện cảm giác được bàn tay trên vai di chuyển trượt xuống, lòng bàn tay ấm áp phủ lên sống lưng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ngụy Vô Tiện nhắm hai mắt lại.

***

Ôn Ninh ngồi xổm bên cạnh đống đồ linh tinh, phiến đá che lên, hắn không nghe thấy tiếng động bên dưới, nhưng người phía dưới có nghe thấy bên ngoài hay không thì hắn cũng không biết.

Hắn ngồi xổm hồi lâu, chân mỏi nhừ vẫn canh giữ ở chỗ này.

Có chút rầu rĩ, Ngụy công tử và Lam công tử nói chuyện quá lâu, ngọn nến phía dưới không biết có đủ đốt hay không.

Nhưng không thể đi vào.

Lam công tử có thể có rất nhiều chuyện muốn nói với Ngụy công tử.....

Ôn Ninh ngồi xổm, ngẩn người ra.

Không biết qua bao lâu, lúc phục hồi tinh thần, bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt đen láy tròn xoe, sạch sẽ trong suốt, không phải yêu ma quỷ quái, cho nên hắn không có "A" thành tiếng cũng không lùi lại ngồi phệt xuống phiến đá.

Nhìn rõ là một bạn nhỏ một hai tuổi, Ôn Uyển - con của đường huynh (anh họ). Ôn Uyển ngửa đầu nhìn hắn, nói chuyện chậm rãi có chút nhả chữ không rõ ràng: "Ninh ca ca..... ngươi ngồi ở đây làm gì?"

Ôn Ninh nói chuyện cũng rất chậm, đè nhỏ giọng nói: "Suỵt..... A Uyển, ngươi đi tìm bà nội trước, không thể ở đây đâu, sẽ quấy rầy Ngụy công tử và Lam công tử..."

Trẻ em không hiểu, nhưng cũng học cách giơ ngón trỏ lên trước miệng để "suỵt" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Quấy rầy là cái gì? Hai ca ca ở đâu?"

Ôn Ninh kiên nhẫn giải thích: "Quấy rầy chính là, chúng ta ở đây nói chuyện sẽ ồn ào đến bọn họ ở bên trong."

Ôn Uyển vẫn không chịu đi, đôi chân ngắn ngủn ngồi xổm xuống, tiếp tục nói thầm với Ôn Ninh: "Hai ca ca ở bên trong làm cái gì?"

Ôn Ninh nói: "Đang nói chuyện."

Ôn Uyển nói: "Ta cũng muốn nói chuyện."

Không có người nào khác dám tới gần nơi này, Ôn Ninh chủ động canh cửa, tự cảm thấy không nên rời đi, chỉ có thể tiếp tục cùng Ôn Uyển nhỏ giọng nói chuyện ý đồ dỗ dành nó đi, nhưng chẳng hề có tí hiệu quả nào.

Làm như cảm thấy như vậy chơi rất vui, Ôn Ninh càng cẩn thận hạ thấp thanh âm, Ôn Uyển lại càng giống như nghe lén được bí mật gì đó, hai tay bụm miệng nhịn không được cười khanh khách.

Ôn Ninh đang rầu rĩ, thì nghe thấy dưới phiến đá truyền đến tiếng động nhẹ, hắn hoảng hốt vội vàng tránh ra, ôm Ôn Uyển còn đang ngồi xổm trên mặt đất đi. Chỉ lát sau, phiến đá bị đẩy ra, Lam Vong Cơ bước lên, rõ ràng mật đạo hẹp khó đi như vậy mà cũng có thể đi cực kỳ tao nhã, quần áo không dính bụi đất.

Sau khi đi ra quay đầu lại kéo Ngụy Vô Tiện một cái, nhẹ nhàng đưa hắn lên.

Ngụy Vô Tiện lên lại mặt đất, buông tay Lam Vong Cơ đang kéo hắn ra, nhìn thấy Ôn Ninh còn ôm bạn nhỏ, hơi mỉm cười: "Ta nói sao lại nghe thấy giọng của đứa nhỏ, đây là a Uyển đúng không?"

Ôn Ninh nói: "Xin lỗi, Ngụy công tử. Ta, ta vừa định mang nó đi, quấy rầy ngươi và Lam công tử sao?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Không có, chúng ta không nói gì."

Ôn Ninh "Ồ" một tiếng, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Ôn Uyển trong ngực bỗng nhiên vùng vẫy một trận, Ôn Ninh đành phải thả nó xuống, mục tiêu của bạn nhỏ rõ ràng, vui vẻ nhào qua.

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy trên đùi trì nặng xuống, cúi đầu nhìn, Ôn Uyển cọ tới ôm lấy chân hắn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa lên, dùng đôi mắt đen tròn ra sức nhìn hắn.

Ngày hôm qua không nhìn kỹ, lúc này nhìn rất trắng trẻo đáng yêu, nếu lau sạch vết bùn trên mặt không biết dính từ đâu ra thì sạch sẽ ngay, không biết sợ người lạ, người khác đều không dám tới gần chỉ có bạn nhỏ này chạy tới, đoán chừng là vứt bỏ người trông coi lén chạy qua đây.

Ngụy Vô Tiện khom lưng, ẵm đứa nhỏ này lên cho nó ngồi trên cánh tay, Ôn Uyển phát hiện tầm nhìn của mình cao hơn lúc Ôn Ninh ẵm, vô cùng cao hứng.

Ngụy Vô Tiện gạt tay đứa nhỏ một cái, không cho nó cắn móng tay, nói với Ôn Ninh: "Các ngươi có muốn rời khỏi nơi này hay không?"

Ôn Ninh chú ý bàn tay chơi bùn đất của Ôn Uyển sắp sửa chào hỏi tới trên mặt Ngụy Vô Tiện, định ngăn cản nhưng không biết ngăn cản như thế nào, nghe được câu hỏi này: "Hả?"

Ngụy Vô Tiện bị đánh lén lên mặt một cái, không để ý lắm, chỉ lấy mu bàn tay quẹt quẹt coi như xong, thấy Lam Vong Cơ mặt không chút thay đổi lấy ra một tấm khăn tay trắng, lúc này hiểu ý đưa đứa nhỏ trong vòng tay qua: "Ngươi muốn giúp nó lau tay hả? Hai bàn tay này của nó đúng là bẩn quá, đều là cát, ê, lại sờ mặt ta..."

Hắn đưa về phía trước, nhưng Lam Vong Cơ không có chút ý định tiếp nhận nào, Ngụy Vô Tiện mới để ý thấy quần áo của đứa nhỏ quả thật cũng hơi dơ, bản thân hắn không sao cả, nhưng tất nhiên không tiện làm bẩn áo khoác của Lam Vong Cơ, giữ một tay của Ôn Uyển lại, nhìn Lam Vong Cơ vẫn hoàn toàn không để ý cầm lấy cẩn thận lau sạch, phát hiện có thể không phải là để ý quần áo có bị bẩn hay không...

Trong lòng vừa nghĩ tới, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhét Ôn Uyển vào lòng Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ sửng sốt một chút vội vàng chụp lấy, không để đứa nhỏ ngã xuống, nhưng quả thật là chụp được chứ không phải ẵm được.

Hơi cứng ngắc, rõ ràng không biết ẵm thế nào.

Ngụy Vô Tiện cười ha hả, hứng thú, bắt đầu chỉ dẫn Lam Vong Cơ cách ẵm đứa nhỏ như thế nào.

Đợi đến khi vị trí tay chân đều đúng, tiểu a Uyển không bị ẵm đến khó chịu nữa bèn hết vặn vẹo, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện Ôn Ninh vẫn còn đứng ngây ngốc bên cạnh, nhìn bọn hắn.

Lau nước mắt ở khóe mắt do cười nhiều, Ngụy Vô Tiện nói với Ôn Ninh: "Bây giờ ta và Giang gia bên kia, ừm, không tiện giúp đỡ, nhưng Lam Trạm có thể."

"Bỏ ra một mảnh đất mà thôi, đối với Cô Tô Lam thị mà nói không khó, Ôn Ninh ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn Lam Trạm đi."

"À, đúng rồi, ta nhớ ngươi từng nói tỷ tỷ ngươi ở bên ngoài, còn có những người khác nữa đúng không? Trong nhà Lam Trạm hẳn là có thể hỗ trợ tìm kiếm."

Kim Tử Huân có thể tùy tiện muốn bắt người thì bắt, vậy Cô Tô Lam thị muốn đòi vài người cũng không sao.

Mặc dù không giống như nhà khác là bắt đi để làm khổ sai, nhưng bọn chúng có thể xen vào việc nhà y muốn đem người đi để làm gì hay sao?

Theo lý thuyết Kim Giang Lam Nhiếp đã là tứ đại gia tộc có tiếng nói nhất hiện nay.

Bản thân Ngụy Vô Tiện muốn giúp đỡ thì có chút khó khăn, một mình gánh vác, hơi có nghi ngờ thì sẽ phiền phức không dứt, mang đi cũng tìm không ra chỗ tốt để an bài. Lam Vong Cơ chủ động mở miệng trước, Ngụy Vô Tiện vốn không nghĩ đến việc hỏi y, nhưng ngẫm lại, đúng là Lam Vong Cơ mời gia tộc ra mặt là thích hợp nhất, không giải thích cũng sẽ không có ai chất vấn, chỉ là một chuyện tiện tay làm mà thôi.

Ôn Ninh có chút mờ mịt nói ra những người Ôn gia bị điều đi, Lam Vong Cơ xác nhận rồi sau đó truyền thư về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Hai người tạm thời ở chỗ này, tu sĩ Ôn gia thường xuyên tới gây chuyện bị Ngụy Vô Tiện xua đuổi, cũng không dám sinh sự nữa.

Rốt cuộc Ngụy Vô Tiện làm cái gì Ôn Ninh cũng không rõ lắm, nghe thấy ồn ào bên ngoài cửa, Ngụy Vô Tiện đang nhàn rỗi không có việc gì làm nghe tiếng bước ra, liếc mắt một cái, lấy cây sáo bên hông ra, mấy tu sĩ tìm đến gây sự bị dọa vỡ mật ngay tại chỗ.

Nhận được tin tức của Lam Vong Cơ, Lam gia xử lý rất nhanh, không lâu sau lục tục đã có người được thả về.

Mỗi một lần có người đưa đến, Ngụy Vô Tiện núp phía sau nghe mấy môn sinh Lam gia nói chuyện với Lam Vong Cơ, xưng hô là Hàm Quang Quân, hắn lẩm nhẩm trong miệng một lần, cảm thấy danh hiệu này càng nghe càng thuận tai, rất thích hợp với Lam Trạm.

Sau đó từ trong đoạn đối thoại có thể phát hiện, Vân Mộng Giang tông chủ chưa từng tới Cô Tô đòi người.

Có lẽ là xác minh Lam Vong Cơ sau khi mang Ngụy Vô Tiện đi thì không hề bước một bước nào vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, nếu đã không trở về, thì cũng không có ý định để cho nhà khác biết Ngụy Vô Tiện rời khỏi Vân Mộng, tránh phát sinh thêm vấn đề khác.

Cho đến khi có tu sĩ nhà hắn đến Kỳ Sơn xâm phạm tới chỗ Ôn Ninh, Ngụy Vô Tiện ra tay bị nhìn thấy, liền biết nơi này không nên ở lại lâu.

Còn lại Ôn Tình không kịp trở về, Lam Vong Cơ dặn dò môn sinh Lam gia vài câu, sắp xếp Ôn Tình một khi được thả ra sẽ đi đến nơi đóng quân để hội họp, rồi cùng Ngụy Vô Tiện mang theo đoàn người Ôn thị khởi hành.

Giang Trừng theo tin tức tìm được nơi này lại một lần nữa bỏ lỡ.

Tu sĩ Ôn gia trốn trong phòng bị đánh đến gần chết, chỉ miễn cưỡng còn chút hơi tàn khai ra, Giang Trừng mặt âm trầm nghe mấy người đó nói chỗ này là nơi bọn họ nhìn thấy có người rời đi nên chiếm cứ, người ở đây lúc trước, không biết đã đi đâu từ lâu.

- ------------------------------------------

Lời tác giả:

Tôi biết các bạn nhất định rất muốn hỏi, vậy thì để cho tiểu a Uyển thay mọi người nói ra câu hỏi từ linh hồn nhé:

Tiểu A Uyển ngây thơ vô tội: Ca ca... các ngươi vừa mới làm gì trong đó vậy?

Tiện Tiện cười hì hì: Trẻ em đừng hỏi, người lớn và trẻ em phải tách ra, một số thứ ngươi tốt nhất là không nên nhìn thấy.

Kim Lăng bĩu môi: Ai muốn xem!

Tiện Tiện: Ủa? Kỳ lạ thay, ngươi có thể nói chuyện vào thời điểm này hả? Không đúng, ngươi đã sinh ra rồi sao? Chờ đã... Ngươi là ai, ta mất trí nhớ ta không thể nhớ ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.