Vân Tấn Y Hương

Chương 9: Tứ Gia sáng sớm tới, tìm ta có việc sao?




Converter: lacmaitrang

Editor: Aki Re

Nhất gia chi chủ* trở về, tất cả mọi người ở Lục gia đều tề tụ hết ở chính viện chuẩn bị nghênh đón.

*nhất gia chi chủ: chủ gia đình

Nhị gia Lục Bá Xương dẫn người đi đến nhà ga, chính viện phòng Lục thái thái ngồi ở ghế sô pha chủ vị, Lục Huyên, Lục Phù, Lục Vi ba tỷ muội ngồi ở phía hai bên thái thái, Đại di thái, Nhị di thái ngồi ở phía tay phải thái thái trên ghế sa lon, đối diện nhưng lại là Tam Gia Lục Trọng Giương, Lục Quý Hàn.

Du Uyển tới chậm nhất, nàng vừa tiến đến, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.

Ở đời trước vào ngày hôm nay, Du Uyển trong lòng chỉ có tâm trạng mừng rỡ khi sắp cùng đoàn tụ cùng trượng phu mới cưới, người khác nhìn thấy nàng nàng liền tự động cho rằng người ta đang trêu ghẹo mình, liền đỏ bừng khuôn mặt. Nhưng giờ này khắc này, Du Uyển tâm lại yên lặng, sau đó nàng mẫn cảm phát hiện, Nhị di thái thời điểm nhìn nàng cười, tựa hồ như có ý vị châm chọc vậy.

"Đại tẩu, lại đây ngồi bên này cùng ta." Lục Vi cười hướng nàng vẫy gọi.

Du Uyển nhìn về phía Lục thái thái xin chỉ thị.

Lục thái thái cười híp mắt gật đầu.

Du Uyển liền ngồi ở bên cạnh Lục Vi bên, mà đối diện nàng chính là Lục Quý Hàn.

"Ai, là ta vài ngày không gặp Uyển Uyển, hay vẫn là Uyển Uyển cố ý ăn mặc, ta thế nào cảm giác ngày hôm nay Uyển Uyển đặc biệt thật xinh đẹp nhỉ?" Du Uyển ngồi xuống không lâu, Nhị di thái bỗng nhiên cười nói.

Trong lời nói của nàng đến tột cùng là có ý gì, trừ Lục Vi là tiểu cô nương đơn thuần như vậy, ở đây ai nghe mà không hiểu?

Du Uyển có chút cúi đầu xuống, Lục Quý Hàn cách gần đó, trông thấy lông mi nàng thật dài nhẹ nhàng rung động mấy lần, có phần giống như tân nương thẹn thùng.

Hắn im ắng hừ lạnh, lấy ra cái bật lửa, một tay xoay vòng thưởng thức.

Đại di thái phối hợp với Nhị di thái, đối Du Uyển cười: "Vừa mới cưới tất nhiên rất hạnh phúc mà hôm nay Đại thiếu gia trở về, Uyển Uyển cao hứng, khí sắc tự nhiên tốt, so với đồ trang điểm gì đều có tác dụng."

Lục thái thái ngó ngó con dâu, cười giận trách: "Được rồi, làm trưởng bối lại không có bộ dạng của trưởng bối gì cả."

Hai vị di thái thái lúc này mới bỏ qua Du Uyển.

Hơn mười giờ sáng, gia chủ Lục gia Lục Vinh, Đại thiếu gia Lục Tử Khiêm trở về.

Tất cả mọi người đều ngồi ở một phòng trong viện nghênh đón.

Du Uyển đi ở bên cạnh Lục thái thái, liếc mắt liền thấy được sau lưng Lục Vinh là Lục Tử Khiêm. Lục Tử Khiêm hai mươi lăm tuổi, thân hình thon dài, mặt như ngọc, mặc một bộ trường sam màu xám, nho nhã lại ổn trọng. Hai mắt nhìn nhau, Lục Tử Khiêm hướng Du Uyển mỉm cười, Du Uyển đè xuống sự phức tạp trong lòng, mềm mại nở nụ cười với hắn.

Lục lão gia Lục Vinh cũng nhìn thấy Du Uyển cười, Du Uyển mười sáu tuổi, thanh lệ như Lan, khuôn mặt đẹp của nàng đủ để khiến nam nhân động tâm.

Hắn nhàn nhạt nghiêng qua Lục Tử Khiêm một chút.

Lục Tử Khiêm ánh mắt lập tức chuyển qua trên người Lục thái thái, cung kính nói: "Tử Khiêm bái kiến mẫu thân."

Lục thái thái nở nụ cười từ ái: "Ở bên ngoài lâu như vậy, Tử Khiêm giống như gầy hơn thì phải, bây giờ trở về, nhanh ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày."

Lục Tử Khiêm gật đầu.

Nhị di thái yêu kiều cười: "Cũng bồi Uyển Uyển nhiều hơn một chút, người ta mới gả tới, ngươi liền đi xa nhà."

Lục thái thái giống như không nghe thấy, chỉ nhìn Lục Tử Khiêm, Đại di thái lặng lẽ nhìn về phía Lục Vinh.

Lục Vinh không để ý đến các nữ nhân đang châm ngòi, một bên đi vào trong một bên hỏi Lục Quý Hàn: "Lão Tứ về nhà hơn một tháng, học tập việc kinh doanh như thế nào?"

Lục Quý Hàn thản nhiên nói: "Ta đối với phương diện kinh doanh không hứng thú."

Lục Vinh bước chân dừng lại, lặng lẽ hỏi hắn: "Vậy ngươi đối với cái gì có hứng thú?"

Lục Quý Hàn hai tay cắm túi, hướng Đại di thái cùng các loại nữ quyến nhếch cái cằm tự đắc nói: "Ta muốn mở tiệm bán quần áo, nữ nhân bây giờ vô luận già trẻ đều đều cần ăn mặc, kinh doanh như vậy không thể để người phương tây kiếm đi được."

Lục Vinh nghĩ nghĩ, phân phó con trai: "Buổi chiều đến thư phòng gặp ta."

Đại di thái, Nhị di thái nghe, đều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía con trai nhà mình, Lục gia gia nghiệp lớn, nhưng đáng tiếc con của các nàng tâm tư đều không ở bên trên kinh thương, trước đó Lục Tử Khiêm làm chủ quản kinh doanh, nhưng Lục Tử Khiêm dù sao không phải người Lục gia chân chính, tương lai khi phân chia gia sản có hạn, bây giờ lão gia muốn bồi dưỡng Lão Tứ, Lão Tứ thế nhưng là một trong những người thừa kế danh chính ngôn thuận ở Lục gia.

Phòng khách tụ hội rất nhanh liền tản đi, Lục thái thái hầu hạ Lục Vinh đi nghỉ ngơi, các tiểu bối cũng dồn dập rời đi.

Lục gia sắp xếp viện của bốn vị thiếu gia rất gần nhau, Lục Tử Khiêm tận lực thả chậm bước chân, cùng đi sau là Du Uyển, Nhị gia, Tam Gia, Tứ Gia.

"Những ngày qua ta không ở đây, nàng ở nhà sinh hoạt đã quen thuộc chưa?" Lục Tử Khiêm thấp giọng nói chuyện với Du Uyển.

Du Uyển nhìn xem mặt đường, đơn giản nói: "Rất tốt, các trưởng bối đối với ta có chút chiếu cố, bọn muội muội khi rảnh cũng sẽ tìm ta nói chuyện."

Lục Tử Khiêm ân một tiếng: "Vậy là tốt rồi."

Sau đó là một trận trầm mặc.

Du Uyển chỉ nhìn con đường phía trước, Lục Tử Khiêm có chút nghiêng đầu, trông thấy một bên mặt ôn nhu trắng nõn của nàng. Hai người thành thân mới một tháng, hắn liền rời đi, nhưng một tháng kia, Lục Tử Khiêm cũng đã hiểu rõ hết thê tử mới cưới của mình. Nàng là tiểu nữ nhân ôn nhu như nước, đặc biệt dễ dàng thẹn thùng đỏ mặt, hắn liếc nhìn nàng nhiều hơn một cái, nàng đều sẽ xấu hổ mà cúi thấp đầu.

Gian nan nhất chính là ban đêm, hắn không thể đụng vào nàng, nàng khẳng định là nghi ngờ, nhưng sự căng thẳng của nữ nhân cùng thẹn thùng không cho phép nàng chủ động hỏi thăm, cho nên mỗi lúc trời tối, nàng đều sẽ đưa lưng về phía hắn nằm xuống, chờ mong lại không dám. Nàng không hỏi cũng đỡ cho Lục Tử Khiêm phải giải thích, nhưng hắn cũng không có vì vậy mà buông lỏng, ngược lại càng cảm thấy nặng nề.

Bất quá, nàng hôm nay tựa hồ không giống nhau lắm, trừ ở chính viện một lần gặp mặt, từ lúc đó đến giờ nàng cũng không còn có nhìn qua hắn, hiện tại sóng vai cùng nhau đi, trên mặt của nàng cũng không có vẻ ngượng ngùng mà hắn quen thuộc.

"Thái thái gọi nàng đi đánh bài sao?" Lục Tử Khiêm chủ động tìm chủ đề.

Du Uyển cười yếu ớt: "Thường xuyên đánh, vừa mới bắt đầu ta luôn luôn thua, hiện tại học được cách đánh, ngẫu nhiên cũng sẽ thắng mấy ván."

Lục Tử Khiêm thích nàng cười, thanh âm cũng ôn nhu mấy phần: "Thua cũng không sợ, trở về nói với ta, ta trả cho nàng."

Du Uyển liền nghĩ tới đời trước, mỗi lần nàng thua tiền, Lục Tử Khiêm đều sẽ thay nàng trả, mọi việc chính là tốt như vậy mới khiến cho nàng một bên ban đêm trằn trọc thừa nhận, một bên lại một lần nữa an ủi mình, hắn là thích nàng, không động vào nàng, có lẽ là thân thể có cái bệnh tật gì phải che giấu. Thẳng đến khi hắn trúng thuốc thật sự cùng nàng thông phòng, sau đó tiếp tục không động vào nàng, Du Uyển mới thật sự hiểu, Lục Tử Khiêm trong lòng căn bản không có nàng, không động vào là bởi vì không thích.

Du Uyển qua loa cười cười.

Hai người đi phía trước, Lục Quý Hàn muốn lừa gạt mọi người hắn đi đến viện tử của mình, nhưng khi hắn vừa mới bắt kịp mọi người liền bắt gặp Lục Tử Khiêm đang cúi đầu nói chuyện cùng nàng, mà nàng cũng mỉm cười đáp lại.

Lục Quý Hàn ánh mắt trở nên lạnh, nữ nhân ngu xuẩn.

Màn đêm buông xuống.

Tú Nhi lui ra sau, Du Uyển chải kỹ đầu, thấy Lục Tử Khiêm đang cởi trường sam trên người, nàng liền trực tiếp lên giường, hoàn toàn như trước đây đưa lưng về phía hắn nằm. Bây giờ nàng không muốn cùng Lục Tử Khiêm làm phu thê, Lục Tử Khiêm không động vào ngược lại làm cho nàng an tâm.

Lục Tử Khiêm treo quần áo xong, tắt đèn điện, sau đó nằm bên cạnh Du Uyển, hai người nằm cách nhau nửa cánh tay, nhưng hắn có thể ngửi thấy được mùi hương thoang thoảng thơm ngát từ trên người Du Uyển. Hai vợ chồng cùng ở một phòng, cùng sinh hoạt chung, Lục Tử Khiêm biết Du Uyển tắm đều dùng xà bông thơm, hiện tại mùi hắn ngửi được hẳn là mùi thơm cơ thể của nàng.

Nàng khẳng định ngủ không được, Lục Tử Khiêm cũng ngủ không được.

Hắn thích tính cách dịu dàng của thê tử, hắn đối với nàng cũng có khát vọng, chỉ là nàng không biết, hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Không có ai nói chuyện, bóng đêm càng ngày càng đậm, Du Uyển ngủ thiếp trước.

Sau đó, Du Uyển lại gặp giấc mộng kia, trong mộng nàng mang thai đứa bé của Lục Tử Khiêm, người áo đen xông tới, muốn mệnh hai mẹ con nàng.

Nửa đêm canh ba, Lục Tử Khiêm đột nhiên bừng tỉnh, hắn tạm thời không nhúc nhích, bên người quả nhiên là tiếng khóc của nàng.

Lục Tử Khiêm kinh ngạc ngồi dậy, nhẹ giọng gọi nàng: "Uyển Uyển?"

Nàng không có trả lời, chỉ là nhẹ nhàng nghẹn ngào khóc, Lục Tử Khiêm thử đẩy nàng, Du Uyển mới từ trong cơn ác mộng tỉnh lại. Ý thức còn nghe không rõ, đột nhiên phát hiện bên giường có cái bóng đen, Du Uyển bị dọa đến thét lên, ôm chăn mền co người lại.

"Uyển Uyển, là ta, ta đã trở về." Lục Tử Khiêm luống cuống trấn an nói.

Du Uyển nhận ra thanh âm của hắn, nàng ngơ ngác co người lại bên trong chăn, Lục Tử Khiêm trước tiên đi bật đèn, khi quay lại liền thấy bộ dạng nàng khóc đến nước mắt giàn giụa đáng thương, một sợi tóc dài bị nước mắt làm ướt nhẹp, dính vào trên mặt nàng.

"Gặp ác mộng?" Lục Tử Khiêm đầu tiên dùng thanh âm ôn nhu hỏi.

Du Uyển cúi đầu xuống, ngầm thừa nhận.

Lục Tử Khiêm cười: "Mộng đều là giả, nàng mộng thấy cái gì? Nói nghe một chút, liền không sợ."

Du Uyển trong lòng có hận!

Nàng hận Lục Tử Khiêm làm cho nàng ba năm sống như quả phụ, hận hắn không động vào nàng khiến nàng bị người ta chế giễu không sinh được con, càng hận hơn Lục Tử Khiêm mang đến cho nàng họa sát thân. Du Uyển phi thường rõ ràng, không có bất kỳ người nào có cừu hận với nàng, lý do người áo đen kia hại mẹ con nàng nhất định cùng Lục Tử Khiêm có quan hệ!

Du Uyển nhắm mắt lại, dùng tay áo chà xát nước mắt còn xót lại trên mặt, nàng mới ngẩng đầu liền gặp ánh mắt đầy sự tò mò trên gương mặt đẹp trai dưới đèn của Lục Tử Khiêm, sợ nói: "Ta, ta mộng thấy ta mang con của ngươi, ngươi lại không có chút nào cao hứng, ta còn mộng thấy ngươi bị lão gia gọi đi, đã khuya cũng chưa trở lại, trong đêm hạ rất mưa lớn, ta rất sợ hãi, đột nhiên có cái người áo đen xông tới, hắn cưỡng ép rót vào mồm ta thuốc sẩy thai..."

Lúc nói chuyện, Du Uyển không chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Tử Khiêm.

Lục Tử Khiêm ngay từ đầu là cười, dỗ nàng cười, cổ vũ nàng nói ra ác mộng, nhưng theo lời Du Uyển càng nói càng nhiều, mặt của hắn cũng càng ngày càng trắng. Hắn đương nhiên biết lời nói Du Uyển chỉ là mộng, nhưng giấc mộng này quá mức chân thực, nếu như, nếu như hắn thật sự để Du Uyển có con, lấy tính cách của người kia, đừng nói đứa bé không còn, chỉ sợ ngay cả Du Uyển cũng khó có thể sống sót!

"Tử Khiêm, ngươi, ngươi bị người mang cừu hận sao?" Du Uyển một bên duy trì dáng vẻ sợ hãi, một bên thăm dò hỏi.

Lục Tử Khiêm hoàn hồn, đối đầu với đôi mắt hạnh buồn rầu tràn đầy nước mắt của nàng, từ ngày còn thiếu niên sau đó liền qua tay Lục gia quản lí việc kinh doanh trở thành Đại thiếu gia Lục gia, cấp tốc khôi phục thần sắc trở về bình thường. Hắn đè bả vai Du Uyển lại, nhẹ nhàng đưa nàng nằm xuống, lại ôn nhu thay Du Uyển đắp kín mền, thấp giọng dụ dỗ nói: "Ta không có người mang cừu hận, Uyển Uyển cũng không cần sợ, trong mộng đều là giả, ngủ đi, ta ở bên cạnh trông coi ngươi, chờ ngươi ngủ ta lại tắt đèn."

Hắn sẽ trông coi nàng, cũng sẽ bảo vệ bên mình, tuyệt sẽ sẽ không đem cô nương tốt như này đưa vào địa phương nguy hiểm.

Du Uyển một chữ đều không tin, đời trước lúc nàng chết, Lục Tử Khiêm chỉ nói xin lỗi cùng tự trách, cũng không có vì thê tử chết mà phẫn nộ, Du Uyển liền đoán, Lục Tử Khiêm hơn phân nửa biết là ai hại nàng.

Du Uyển quay người vào bên trong.

Chờ xem, đợi nàng kiếm được tiền, trả lại cho Lục gia sính lễ cùng tiền tiêu vặt, nàng sẽ cùng Lục Tử Khiêm ly hôn.

Bên này hai vợ chồng trên giường có cùng dị mộng, cách không xa ở một tòa viện, Lục Quý Hàn mất ngủ.

Hắn sờ soạng đi đến bên cửa sổ, đốt một điếu thuốc, tàn thuốc lấm ta lấm tấm hơi sáng, soi sáng ra hình dáng gương mặt lạnh lùng của nam nhân.

Lục Quý Hàn hiểu rõ mỗi người trong cái nhà này, hắn rất vững tin, Lục Tử Khiêm sẽ không đụng đến nàng, nhưng mà vừa nghĩ tới nữ nhân hắn tâm tâm niệm niệm đang nằm bên cạnh một nam nhân khác, người kia có thể ngửi được mùi hương trên người nàng, có thể thấy được nàng chỉ mặc quần áo trong uyển chuyển tư thái, càng có thể hưởng thụ khuôn mặt nàng ngượng ngùng tươi cười, Lục Quý Hàn liền muốn giết người. (Re: mùi giấm nổi lên)

Trời sáng, Lục Tử Khiêm bồi Du Uyển ăn điểm tâm, xong xuôi liền xuất phát đến cửa hàng tơ lụa đi làm, cũng không có dựa theo lời Lục thái thái căn dặn xin phép nghỉ ngơi mấy ngày.

Du Uyển đưa hắn đi ra ngoài, trở lại hậu viện, Du Uyển một lần nữa kiểm kê số tiền đang giữ trong tay một phen, lông mày liền nhíu lại.

Nàng muốn kiếm tiền, nhưng đến tột cùng cần làm như thế nào để kiếm?

"Đại thiếu nãi nãi, Tứ Gia tới." Tú Nhi đột nhiên xuất hiện tại cửa ra vào, thần sắc cổ quái nói.

Du Uyển cũng lấy làm kinh hãi: "Tứ Gia? Hắn, hắn tìm Đại thiếu gia sao?"

Tú Nhi lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta hỏi, Tứ Gia nói hắn chỉ đến tìm ngài."

Du Uyển âm thầm siết chặt ống tay áo. Một cái tiểu thúc tử lúc nào cũng tìm đến chị dâu trẻ tuổi mới cưới không lâu, Lục Quý Hàn rốt cuộc muốn làm gì?

Dù sao Lục Quý Hàn đã đến nhà, Du Uyển giờ tránh không gặp, ngược lại càng làm cho người khác phỏng đoán lung tung.

Ổn định lại tâm trạng, Du Uyển lộ ra một nụ cười ngoài ý muốn: "Thật là chuyện mới lạ, Tứ Gia tìm ta có chuyện gì?"

Nàng đơn giản thu thập dung nhan một phen, dẫn Tú Nhi cùng đi tiền viện.

Lục Quý Hàn ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon, tư thái lười biếng dò xét bày biện bên này, nghe được tiếng bước chân, hắn hướng phía cửa nhìn lại, liền gặp Du Uyển trên mặt cười yếu ớt đi đến, khuôn mặt nhỏ trong trắng lộ hồng, tựa hồ đêm qua trôi qua rất thoải mái, thoải mái đến mức nhìn thấy hắn cũng không sợ.

Lục Quý Hàn hơi nheo mắt, chế giễu nói: "Đều nói khi người gặp việc vui tinh thần thoải mái, Đại ca lần này trở về, số lần Đại tẩu cười cũng nhiều lên thì phải."

Du Uyển mặc dù muốn cùng Lục Tử Khiêm ly hôn, nhưng nàng cũng rõ ràng, trước khi ly hôn, Lục Tử Khiêm là người duy nhất nàng có thể dựa vào để tránh né Lục Quý Hàn, chỉ cần Lục Tử Khiêm còn ở đây, Lục Quý Hàn cũng không dám dùng sức mạnh uy hiếp cô.

"Tứ Gia sáng sớm tới, tìm ta có việc sao?"

Dù sao cũng là ở Thúy Trúc hiên trong địa bàn của mình, Du Uyển tự nhiên trấn định ngồi ở ghế sô pha chủ vị, khách khí hỏi.

Lục Quý Hàn nhìn nàng chằm chằm một lát, cười: "Nhìn Đại tẩu nói, người một nhà, chẳng lẽ ta không có chuyện thì không thể qua tới nhìn Đại tẩu một cái sao?"

Du Uyển thong dong ngụy trang rốt cục cũng xuất hiện một vết rách.

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả có lời muốn nói:

Đổi mới a, chương này nhỏ mập a, ngủ ngon ~

Cảm ơn tiểu tiên nữ nhóm địa lôi ~

- ---oOo----

Re: Nghỉ lễ 30/4 - 1/5 kết thúc rồi. Bài tập chưa làm, đề cương chưa ôn,... 😱 Còn mọi người thì sao? 😑


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.