Vấn Quan

Chương 27




Chương 27 Khi nào mới gặp lại cố nhân? (2)

Gà trống gáy báo bình minh, tiếng kêu khản đặc trong ngày Đông giống như đang ai oán, từng hồi càng ngày càng thảm thiết. A Âm sớm đã thu xếp xong xuôi, ngồi bên cạnh lò sưởi chơi bài với Đồ Lão Yêu. Tống Thập Cửu trước giờ vốn siêng năng, nhưng hôm nay lại chậm trễ chưa thấy bóng người đâu, Lý Thập Nhất ngồi bên bàn đang chống lấy thái dương uống lấy trà, đuôi mắt lướt qua khe cửa đang đóng kín, rồi lại lướt nhìn cái nữa, sau đó bình tĩnh thu ánh mắt về, ngón áp út nhẹ nhàng ấn lên mi tâm.

A Âm nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, rồi mỉm cười nhìn qua phần quầng đen tựa có tựa không bên dưới mắt của cô, quẳng bài xuống qua ngồi bên cạnh Lý Thập Nhất, miệng như đang cười nói: "Thật không ngờ."

"Hửm?" Lý Thập Nhất đáp cô bằng một tiếng giọng mũi.

A Âm ư sầu thở dài một tiếng: "Thật không ngờ, cô lại thích kiểu này."

Chỉ là vài câu sến súa, cô với đám tình nhân nói qua tám trăm cả ngàn lần, lần nào cũng sến đến moi tim móc phổi, nếu sớm biết Lý Thập Nhất thích nghe, cô chắc chắn sẽ xem hết mấy cuốn truyện, học thuộc mấy câu rồi nói cho cô ấy nghe giải trí.

Lý Thập Nhất trừng mắt nhìn cô ấy một cái, phần vai cổ đường nét mỹ miều nhẹ nhàng đưa qua lại, không có ý muốn tiếp lời.

Đang trong cuộc trò chuyện thì cửa bị đẩy ra, tiếng đóng mở của khung gỗ kèm theo tiếng ho nho nhỏ, giống như đang hít hơi, thút thút thít thít nghẹn ở ngay giữa họng, nghe thật là đáng thương. Lý Thập Nhất ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch không tự nhiên cho lắm, mặt như từng bị úp lên phấn vậy, trắng đến khiến người khác lo lắng, ngay cả môi cũng không hề có một sắc máu nào, duy chỉ có trên đôi mắt mệt mỏi có những gân máu tím đỏ rõ nét, mắt cứ giật nháy, giống như những đốm lửa cạn kiệt sức lực.

Tim của Lý Thập Nhất thót lên lo lắng, vẫn còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Đồ Lão Yêu hỏi Tống Thập Cửu: "Nhóc bị sao vậy?"

"Hôm qua chắc là gội đầu xong chưa khô hẳn đã ngồi ngay hướng gió, khó chịu cả đêm không ngủ được." Tống Thập Cửu lại ho thêm hai cái, giọng khản đặc ỉu xìu nói.

Cô bé cố gắng nở một nụ cười tỉnh táo với Lý Thập Nhất rồi lại đung đưa túi hành lý trong tay, nói: "Đi thôi?"

Lý Thập Nhất khựng lời nói lại, đứng dậy đồng thời cũng xách hành lý theo, Tống Thập Cửu bước theo qua đó, cúi người rũ tóc cầm qua hành lý của cô ấy rồi nói: "Em cầm giúp chị."

Bộ điệu ân cần lấy lòng cùng với gương mặt trắng bệch ốm yếu trở thành một sự so sánh rõ rệt, khiến Lý Thập Nhất đơ ngay tại chỗ, A Âm lập tức hít một hơi thật sâu, lắc đầu sáp qua bên Đồ Lão Yêu, khoé miệng xệ xuống nhỏ tiếng nói: "Cao tay thật."

Đồ Lão Yêu nhúc nhích khoé miệng: "Là sao vậy?"

A Âm phân tích cho hắn nghe: "Hôm qua đã đánh một cú đấm trực diện, hôm nay lại dùng lùi để tiến, bộ dạng mắc bệnh ốm yếu như thế, có ai mà có thể nói được lời nhẫn tâm chứ?"

Cô nàng Lý Thập Nhất ngoài cứng trong mềm đó thì càng không cần nói đến.

Cô ôm lấy mặt cảm thấy buồn chán vạn phần, Lý Thập Nhất của cô, sợ là không dụ lên giường được rồi.

Đồ Lão Yêu cảm thấy kì lạ: "Con bé mới bây lớn, hiểu biết được nhiều như cô sao? Rồi từ đâu học được vậy?"

A Âm nghĩ một hồi rồi đáp: "Chắc là thiên phú rồi."

Đồ Lão Yêu đang tặc lưỡi trầm trồ thì bên kia Lý Thập Nhất đang đứng yên nhìn Tống Thập Cửu, siết chặt hành lý đang cầm trong tay của mình hơn, ánh mắt Tống Thập Cửu lộ lên một tia buồn bã, nhưng rồi lại thấy Lý Thập Nhất đưa tay về phía cô bé, cử động khoé môi nhẹ giọng nói: "Đưa hành lý cho ta."

Tống Thập Cửu mím môi, đôi mắt bị khí bệnh che đi lúc nãy bây giờ sáng lên như nhóm lửa, ngoan ngoãn nghe lời đưa hành lý cho cô ấy, nhìn thấy Lý Thập Nhất định đi thì lại cúi đầu xuống khựng bước chân lại, gót chân quẹt qua quẹt lại trên sàn đá.

Lý Thập Nhất nghi hoặc quay người lại nhìn cô bé, nghe thấy Tống Thập Cửu hít hít cái khí quản yếu sức của cô bé, khàn giọng nhỏ tiếng nói: "Hình như có hơi sốt, cổ chân không có sức."

Đồ Lão Yêu vội vàng muốn bước qua cõng cô bé nhưng lại bị A Âm kéo áo lại, ánh mắt lia qua ra hiệu cho hắn nhìn cho rõ không khí ám muội của hai người đó.

Ngón tay giữa đặt trên túi hành lý vải bông Lý Thập Nhất gõ nhẹ hai cái, Tống Thập Cửu nhìn một hồi sau đó đưa tay ra về phía cô, nhưng lại lướt qua ngón tay trắng nõn nà, chỉ nắm lấy một góc nhỏ xíu của chiếc túi hành lý rồi nói: "Chị dắt em đi, có được không?"

Lúc nói đầu ngón tay còn kéo hai cái chỗ đang nắm, giống như là một thỉnh cầu bé xíu.

Được được được, Đồ Lão Yêu muốn rã rời tim gan, con người tí hon trong lồng ngực gật đầu như gà con mổ thóc.

Lý Thập Nhất chỉ lạnh nhạt hạ mắt xuống, mặc cho cô bé kéo lấy bước ra cửa.

Ánh nắng của mùa Đông là thứ có tính lừa dối nhất, mạ lên một tầng ánh kim cho Lý Tống một cao một thấp hai người, ánh nắng ấm áp nhảy nhót giữa mí mắt cong vút của Tống Thập Cửu, vẽ cho mắt mày của cô bé trở nên vàng óng mềm mại, cô bé ung dung duỗi người một cái, điều chỉnh bước chân cùng nhịp với nhịp tim, rồi lại điều chỉnh bước đi của mình cùng nhịp với Lý Thập Nhất.

Đồ Lão Yêu và A Âm thì nhàn nhã đi theo ở phía sau, nghe thấy cô bé hồi phục lại vài phần tinh thần đang ngọt ngào đặt câu hỏi.

"Em chưa từng thấy qua mùa Hạ, mặt trời của mùa Hạ có giống với mùa Đông không?"

"Không giống."

"Chúng mình về đó, tiểu Đồ Lão Yêu sắp chào đời rồi nhỉ?"

"Còn sớm."

"Chị có thích em bé không, có muốn sinh rồi nuôi một đứa?"

"Không muốn."

"Vậy thì tốt rồi, em cũng không muốn."

"Con bé đang làm khùng làm điên gì vậy?" Đồ Lão Yêu mắt nhìn hươu con biến thành chim vàng anh, tất cả các lời nói bình sinh chưa nói hết đều đổ ào ra hết xe này đến xe khác.

Tống Thập Cửu không có rảnh chú ý đến cách nghĩ của tên đàn ông thô kệch đằng sau, chỉ nắm nhẹ bàn tay lại bên đường may của quần.

Cố gắng nha, cô bé nói với bản thân.

Thêm khoảng nửa tháng, bốn người mới về đến thành Tứ Cửu, Đồ Lão Yêu giãn gân cốt đã rã tời của hắn, giống như là một con du hồn bị rút mất xương sống, cho đến khi đi vào tứ hợp viện của Lý Thập Nhất mới giãn khuôn mặt nhăn như chó Shar Pei ra, lộ ra một chút vẻ gọi là nhớ nhà.

Bước vào cửa, bà giúp việc vội muốn dẫn hắn đi gặp chị Đồ, hắn thì lại nổi lên vẻ khùng điên vô cớ, không đi mà lại đứng yên lại, rồi lại vuốt một cái mái tóc ánh dầu của hắn, hỏi Lý Thập Nhất: "Sao nào? Cao sang không?"

A Âm lạnh nhạt hừ một tiếng: "Anh và cao sang không có chung tổ tông đâu, đừng có mà bắt quàng làm họ."

Lý Thập Nhất không muốn nói chuyện, cô quan sát một lượt quanh tứ hợp viện, mái đen tường trắng không một hạt bụi bẩn, được chị Đồ dọn dẹp vừa sáng sủa vừa sạch sẽ, trụ sáng lơ lửng phủ lấy giếng trời, bên giếng trời có trồng một cây mai đỏ, đang đung đưa nở hoa, mẹ Trần được thuê đang nở một nụ cười hiền hòa, trong nụ cười đó có mùi xà phòng của nước giặt quần áo, tất cả đều thân thiết đến vừa đúng vừa đủ, cực giống một căn nhà đầy ấm áp.

Mẹ Trần qua chào hỏi, nhìn thấy chị Đồ từ đông viện đang đỡ lấy lưng bước ra, cô ấy mập hẳn, cùng với gương mặt đầy vẻ mang thai của người mẹ tôn thêm vài phần hỉ khí, bụng cũng nhô ra thêm một chút, khiến các động tác của cô có chút tốn sức, người đang mặc một bộ áo bông đỏ thẫm thường mặc ở nhà, trên tay vẫn còn những giọt nước chưa được lau khô, nhìn thấy Lý Thập Nhất thì có chút ngại, cũng không biết phải xưng hô như thế nào, chỉ nhẹ tiếng gọi một câu: "Cô nương."

Đồ Lão Yêu nhận thấy sự băn khoăn của vợ mình, ngón chân còn đang mang một đôi giày vải mềm nhũn, bèn đưa tay vòng mấy vòng giữa bản thân và Lý Thập Nhất, to giọng nói: "Khách sáo cái gì, đều là huynh đệ nhà mình."

Huynh đệ? A Âm và Tống Thập Cửu đồng loạt nhìn về phía hắn, ngay cả Lý Thập Nhất cũng nhướng mày lên.

Đồ Lão Yêu cẩn thận rút lời lại, không dám chắc mà sửa lời lại: "Tỷ muội?"

Tiếng tỷ muội này khiến cho răng cỏ của hắn có hơi buốt, đầu gối cũng xoắn cả lại. Lý Thập Nhất nhếch môi cười, chị Đồ cũng cười lên, vừa hay lại xua tan đi chút ngại ngùng, cô cười nói với nhóm người Lý Thập Nhất: "Ăn cơm hết chưa? Vừa mới cán bột làm mì, nấu xong tương, nếu như không chê thì tôi làm mì tương cho ăn."

Tống Thập Cửu gật đầu lia lịa như giã tỏi, Lý Thập Cửu nhìn cô bé một cái rồi xách hành lý của cô bé lại đàng hoàng, đi theo chị Đồ vào đông viện.

Đông viện lại khác với sảnh trước, không có một chút nào giống như nhà của người hộ lớn, ngược lại giống như một sân viện của nhà nông bị đặt nhầm chỗ. Trong cánh cửa bán nguyệt có dựa một sào trúc, đang phơi một giàn áo quần không giống màu, dưới những bộ quần áo là vài thùng nước nghiêng nghiêng ngả ngả, gáo hồ lô đang nổi lềnh bềnh trong đó. Trong vườn hoa ở bên kia đã bắt đầu trồng rau, phía trên dựng một giàn nho, đã leo nhiều sợi leo nhưng vẫn chưa kết trái, không biết đó là cây gì nữa. Ngay giữa là một chiếc bàn gỗ, hình như là dọn từ chỗ ở cũ qua. Chị Đồ thấy ánh mắt quan sát của Lý Thập Nhất, bất an nhìn qua Đồ Lão Yêu một cái, bản thân không thích sự rảnh rỗi, thường ngày chỉ thích làm nông, nhưng đây dù sao cũng là nhà của người ta, đã vậy Lý Thập Nhất lại trông có vẻ vui buồn khó đoán, khiến cho cô lo lắng đến nổi không nói được bao nhiêu chữ cả.

"Ăn ở ngoài đây à?" Chị Đồ vô thức dùng cổ áo lau qua mặt bàn.

"Cũng được." Lý Thập Nhất đáp.

Đồ Lão Yêu vỗ nhẹ lưng của chị Đồ để trấn tĩnh cô ấy lại, rồi cùng cô ấy bưng mì tương ra. Sợi mì trắng ngoài trơn trong dẻo phủ lên lớp tương đậu đen thơm nồng, còn kèm theo sợi củ cải và sợi dưa leo dai giòn, vừa ngon miệng lại no bụng, Đồ Lão Yêu nổi cơn thèm, nhét vào miệng liên hồi, miệng căng phồng lên không rảnh để nói chuyện. Chị Đồ thấy Lý Thập Nhất tuy ít lời, nhưng lại ăn rất ngon miệng, mới trở nên yên tâm, cũng thỉnh thoảng hỏi mọi người về trải qua của họ.

Tống Thập Cửu tuy cũng thèm được ăn nhưng sức khoẻ vẫn chưa hồi phục, ăn được nửa tô đã uể oải gối người lên bàn, được một câu mất một câu ngồi nghe tán chuyện.

Đang nhắm mắt chuẩn bị dưỡng thần thì nghe chị Đồ nói: "Suýt nữa thì quên mất."

"Sao đó?" Ánh mắt của Lý Thập Nhất từ trên mặt Tống Thập Cửu thu về.

Chị Đồ lại trộn thêm một tô mì cho Đồ Lão Yêu: "Sau khi mọi người đi không lâu thì có một cô nương tìm tới đây, hỏi gì cũng không trả lời, tầm ba năm ngày lại tới một lần, chỉ hỏi cô có về chưa."

Chữ "cô" này cô nhìn về hướng Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất hơi trầm ngầm, hỏi cô ấy: "Có biết cô ấy tên họ là gì không?"

"Tôi hỏi rồi." Chị Đồ đặt tô đến trước mặt của Đồ Lão Yêu: "Bảo là họ Viêm, tên là Phù Đề."

Tên lạ vô cùng, Lý Thập Nhất bắt đầu nghi hoặc, bất giác lặp lại một lần.

Diêm Phù Đề.

____________________________________________

p/s: Vì team triện chữ quá flop nên cần tương tác từ độc giả đây. Đủ 100 sao tụi mình sẽ đăng chương tiếp theo nhé.

Edit: Thục Nhi

Beta: Chuột


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.