(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người vui mừng nhất có lẽ là Thành An.
Đặc biệt khi biết ta được trọng dụng, hắn nói mãi về tầm quan trọng của yến tiệc.
Ta chỉ lắng nghe, không bày tỏ ý kiến gì, cũng chẳng phản đối.
Khi ta tắm xong, hắn đã giặt đồ của ta luôn.
“…”
Ngồi dưới mái hiên đợi tóc khô, Thành An vẫn bận rộn quét dọn, gánh nước. Hắn bảo mình cũng sẽ tắm, dưới sự khuyên nhủ của ta, cuối cùng hắn cũng đồng ý dùng nước nóng.
Hắn còn nói từ trước đến nay chỉ tắm nước lạnh, bảo rằng nước nóng với nước lạnh cũng không khác biệt lắm.
Hắn còn trẻ, chưa hiểu được sự khác biệt lớn giữa hai loại nước.
Nhiều bệnh tật cũng từ lạnh mà ra.
May mắn là hắn chịu nghe lời, vậy cũng tốt rồi.
Lại có một giấc ngủ ngon lành.
Hôm sau, tuy không gặp Triệu thái thái, nhưng thái độ của Mạnh thẩm có chút thay đổi. Bà ấy trở nên cung kính, thân thiện hơn hôm qua, dù không cố ý dò hỏi quá khứ của ta, nhưng ánh mắt vẫn kín đáo liếc qua, cũng có thể nói là giám sát.
Muốn xem tay chân ta có sạch sẽ không, hoặc có những thói xấu như trộm vặt hay không.
Ta mặc bà ấy nhìn.
Nhìn một chút cũng không mất miếng thịt nào của ta.
Vào ngày diễn ra yến tiệc của Triệu thái thái, ta chỉ lo việc làm món Phật nhảy tường và bánh thạch tinh, còn những món khác thì bên phòng bếp lớn lo liệu.
Văn Trúc hớn hở trở về, “Vân Phù, Vân Phù, món Phật nhảy tường và bánh thạch tinh của tỷ được các phu nhân, thái thái khen ngợi hết lời!”
Tất cả đã được chia hết, không còn thừa lại một miếng.
“Tỷ chớ đi vội, thái thái muốn gặp tỷ.”
Ta mỉm cười đáp, ngồi dưới mái hiên bên ngoài phòng bếp nhỏ, ngước nhìn trời.
Lặng lẽ chờ đợi.
Triệu thái thái tiễn khách xong mới gọi ta vào.
Hôm nay bà mặc đồ sang trọng, có vẻ mệt nên đang tựa lưng trên ghế quý phi, thấy ta vào cũng không ngồi dậy.
Bà chỉ nói nhẹ nhàng: “Món Phật nhảy tường và bánh thạch tinh hôm nay rất tốt, xứng đáng nhận thưởng.”
“Một lát ngươi đến kho lấy thêm nguyên liệu, làm lại lần nữa, cũng số lượng như hôm nay.”
“Vâng.” Ta nhanh chóng đáp lời.
Chỉ làm một món Phật nhảy tường cũng không quá mệt, lại có người giúp.
Triệu thái thái bảo người đưa đến một khay đồ trước mặt ta.
Trên khay có vài tấm vải đỏ được gấp gọn, một chiếc túi nhỏ, một hộp kim chỉ đơn giản với kim, kéo và đồ để bọc ngón tay.
“Đa tạ thái thái ban thưởng.”
“Mấy thứ này là cho ngươi, Văn Lan và các cô gái khác ta sẽ tự thưởng cho họ, ngươi không cần chia phần.”
Nói rồi, bà từ từ ngồi dậy, “Ngươi và Thành An định bao giờ tổ chức hôn lễ? Đến lúc đó ta cho các ngươi nghỉ vài ngày, nàng dâu xấu cỡ nào ít nhất cũng phải gặp cha mẹ chồng một lần, đúng không?”
“Thái thái nói rất đúng, nô tỳ sẽ bàn với Thành An, khi có kế hoạch sẽ báo lại thái thái.”
Triệu thái thái dường như chưa hài lòng với thái độ kính cẩn của ta, bà ôn tồn nói: “Xuất giá theo chồng, giữ gìn sự vâng lời là một đức tính tốt, nhưng nếu một mực tuân theo mà không có chính kiến thì người ta lại không thích, thậm chí sẽ bị coi thường. Vân Phù, ngươi nói có đúng không?”
“Thái thái nói chí lý, ân đức nhắc nhở này, Vân Phù xin ghi nhớ.”
Triệu thái thái cười, “Ta chỉ nói vu vơ, lời hay lời dở ngươi cứ nghe cho biết. Hôm nay ngươi cũng đã mệt, để A Hỷ mang bữa tối cho ngươi, sau khi lấy đồ từ kho xong thì về nghỉ ngơi.”
“Vâng, thái thái.”
Rời viện của Triệu thái thái, ta có chút mơ hồ.
Chẳng lẽ ta đã hiểu lầm bà ấy? Thực ra bà ấy không thâm sâu khó lường như ta nghĩ?
Dù sao đi nữa, ta có thể ghi nhớ ân tình này, nhưng cũng không nên lơ là cảnh giác.
A Hỷ nhanh chóng bước tới, vui vẻ gọi, “Vân tỷ tỷ.”
Thấy ta đang cầm khay, A Hỷ cười rạng rỡ, “Chúng ta cũng được thưởng, mỗi người một trăm văn tiền.”
Ta chưa mở túi, nhưng chỉ nhìn qua những thứ trên khay cũng đã đáng giá kha khá rồi.
Chưa kể cái khay này cũng có thể giữ lại, mai sau rời phủ cũng có thể mang theo.
“Thái thái quả là người nhân hậu.”
A Hỷ gật đầu mạnh, đồng tình nói, “Thái thái là người tốt nhất mà ta từng gặp.”
Tới cổng tiểu viện, A Hỷ không theo ta vào mà đứng bên ngoài nói, “Vân tỷ tỷ, tỷ cứ vào cất đồ đi, sau đó chúng ta cùng đi kho lấy nguyên liệu. Việc ngâm nguyên liệu để bọn muội lo, tỷ cứ nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Được.”
Về phòng, ta mở túi tiền ra xem.
Bên trong có hẳn năm trăm văn tiền.
Triệu thái thái quả thật rất rộng rãi.
Ta cất kỹ mọi thứ vào tủ rồi khóa lại. Đây là chiếc khóa Thành An mua, có hai chìa, mỗi người giữ một chiếc.
Dù tiền của không nhiều, nhưng đó là toàn bộ tài sản, cũng là hy vọng của ta, nên phải cẩn thận, tránh để kẻ gian trộm mất.
Theo mọi người đến kho chọn nguyên liệu khô, rồi lại trông chừng Hiểu Nguyệt, Văn Lan và A Hỷ ngâm nguyên liệu xong, ta mới trở về tiểu viện.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");