Vân Nương - Bạch Ninh

Chương 9: Phần 9




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đối với Mạnh Tuyết Dao, việc chiếm lại trái tim của Lục Chiêu thực sự quá dễ dàng.

 

Nàng đắc ý, đồng thời không chờ được mà muốn giáng một cú trời giáng vào a tỷ, chứng minh rằng vị trí của nàng trong lòng Lục Chiêu là không thể thay thế.

 

“Từ trước đến nay, bao nhiêu tiểu thư khuê các nhà danh giá cũng không tranh được với ta, kẻ thì bị sẩy thai, kẻ thì bị đày vào lãnh cung.

 

“Còn ngươi, một con tiện nhân bán hoa, dù có bò lên giường của Thái tử thì cuối cùng cũng chỉ có đường c.h.ế.t dưới tay ta mà thôi!”

 

Mạnh Tuyết Dao dẫn theo một đoàn lớn nha hoàn, bà tử xông thẳng vào viện của a tỷ, chỉ vào hồ nước bên ngoài mà nói:

 

“Thường nghe điện hạ khen ngợi muội muội dịu dàng hiền thục. Mấy ngày trước, ta vô tình làm rơi một đôi hoa tai ngọc trai, chắc hẳn rơi trong hồ nước này. Muội đi vớt lên cho ta.”

 

Kinh thành đã vào đông, tuyết rơi lất phất, mặt hồ phủ một lớp băng mỏng.

 

Mạnh Tuyết Dao nhìn a tỷ với ánh mắt đầy đe dọa:

 

“Là ngươi tự nhảy xuống, hay để ta giúp?”

 

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

 

“Điện hạ, sao ngài lại hạ triều sớm vậy?”

 

Ánh mắt của Lục Chiêu vô thức rơi trên người a tỷ, trán hắn nổi gân xanh.

 

“Đây là đang làm gì?”

 

A tỷ gạt những lọn tóc ướt đẫm ra sau tai, hai tay run rẩy cầm đôi hoa tai ngọc trai:

 

“Hoa tai của Mạnh Lương tì không thấy, dân nữ đã tìm được rồi.”

 

Gương mặt tái nhợt của nàng thấm đầy những giọt nước trong veo, hàng mi cong tựa cánh bướm đọng lại chút băng giá, như một con búp bê sứ mong manh dễ vỡ.

 

Lục Chiêu cảm thấy nghẹt thở, trong ánh mắt hắn tràn ngập sự thương xót.

 

“Điện hạ, xin đừng trách Mạnh Lương tì, tất cả là lỗi của thần thiếp...”

 

Chưa nói dứt lời, cơn đau dữ dội từ bụng dưới ập đến, khiến a tỷ nhíu chặt mày, thân hình không ngừng khụy xuống.

 

Trước khi ngất đi, hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là Lục Chiêu vội vã chạy về phía mình.

 

“A Dao!”

 

Lục Chiêu cẩn thận ôm lấy a tỷ vào lòng, bàn tay chạm đến vạt váy nàng, cảm nhận được sự nhớp nháp của m.á.u tươi.

 

Hắn sững sờ.

 

A tỷ rơi một giọt lệ hoảng hốt:

 

“Thần thiếp chỉ cầu xin điện hạ, cứu lấy đứa con của chúng ta.”

 

Mạnh Tuyết Dao đứng đó, mặt không còn chút máu.

 

Chậc.

 

Đến cả ta cũng không nhịn được mà lắc đầu.

 

Mạnh Tuyết Dao thực sự quá vội vàng muốn đè bẹp a tỷ.

 

Nàng đâu biết rằng, chính mình mới là người rơi vào bẫy.

 

11

 

Đứa con của a tỷ đã được cứu sống.

 

Lục Chiêu vốn nổi tiếng là người lạnh lùng, tự kiềm chế. Nghe nói, ngay cả khi bị trúng một mũi tên vào n.g.ự.c trên chiến trường, m.á.u chảy không ngừng, hắn vẫn giữ được sắc mặt bình thản chỉ huy binh sĩ nghênh chiến.

 

Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn mất kiểm soát đến mức này.

 

Thật sự buồn cười.

 

“Nàng đã mang thai được ba tháng rồi, tại sao không nói với ta?”

 

Lục Chiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y a tỷ, không ngừng hôn lên đôi môi nàng, như thể đối xử với một báu vật vừa mất đi nay lại tìm thấy.

 

“Nàng không biết, khi nhìn thấy những vết m.á.u ấy, ta đã lo lắng đến nhường nào… vì nàng… và vì con.”

 

Dĩ nhiên không thể nói trước được.

 

Ngay cả một đứa trẻ chưa từng học qua binh pháp như ta cũng biết, chiêu “lấy m.á.u lập uy” chỉ có tác dụng khi được tung ra vào thời khắc then chốt.

 

A tỷ khẽ nhếch môi, vẫn là dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn như mọi khi.

 

“Điện hạ thuộc về Mạnh Lương tì, thần thiếp không có ý định tranh giành. Nếu Lương tì không muốn thần thiếp giữ lại đứa trẻ này, thần thiếp có thể lập tức bỏ đi.”

 

Lục Chiêu nhức đầu dữ dội.

 

“Đây là con của ta, sau này sẽ là hoàng tử, liên quan gì đến nàng ta!”

 

Hắn cúi xuống hôn mạnh lên đôi môi của a tỷ, nụ hôn mãnh liệt đến mức nàng không thể nói thêm bất cứ lời ngốc nghếch nào.

 

“Thẩm Vân Dao, nàng là người của ta. Ta không cho phép nàng làm tổn thương bản thân mình, lại càng không cho phép nàng làm tổn thương con của chúng ta!”

 

Từ khi a tỷ mang thai, Lục Chiêu gần như chuyển đến sống trong viện của nàng.

 

Hắn cùng nàng dùng bữa, cùng nàng nghỉ ngơi, giúp nàng chải tóc kẻ mày, thậm chí còn cùng nàng trồng mẫu đơn, chờ đến năm sau để thưởng hoa.

 

Cả hai chẳng khác gì một cặp phu thê bình thường.

 

Khắp phủ Thái tử đều nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết phát ra từ viện của Thẩm Sung Nghi.

 

Những nha hoàn, bà tử mà Mạnh Lương tì đưa tới, bị đè xuống đất đánh đập đến khóc lóc van xin.

 

Đặc biệt là mụ bà tử từng vén tay áo dọa nạt a tỷ, bị đánh đến c.h.ế.t ngay tại chỗ, m.á.u chảy đầy đất.

 

Mạnh Tuyết Dao hiểu rất rõ.

 

Tất cả những điều này chẳng qua là để cảnh cáo nàng, phải tránh xa a tỷ, đặc biệt là cái bụng của nàng.

 

“Chỉ cần ta không vui, điện hạ không cho phép bất cứ nữ nhân nào khác sinh con. Tại sao nàng ta lại được phép sinh? Tại sao?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.