(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 08
Đêm đó, Lục Chiêu không thấy a tỷ bán hoa bên con đường nhỏ như thường lệ.
Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm chẳng lành, liền giục ngựa phi nhanh về căn nhà tồi tàn của chúng ta.
Cánh cửa bị hắn đá tung, Lục Chiêu trơ mắt nhìn thấy a huynh đang đè a tỷ xuống giường.
Tay trái của a huynh cầm con d.a.o găm còn nhỏ máu, trong khi trên má phải của a tỷ đã bị rạch một đường dài, m.á.u loang trên làn da trắng muốt, trông vô cùng đáng sợ.
Khi a tỷ nhìn rõ người đến là Lục Chiêu, nước mắt nàng lập tức trào ra.
“Điện hạ! Mạnh Lương tì muốn lột da mặt dân nữ để chữa lành vết thương trên gương mặt của nàng ta!”
Cơn giận của Lục Chiêu bùng lên, hắn túm lấy cổ áo của a huynh, đ.ấ.m một cú như trời giáng vào mặt huynh.
“Đồ chó, ai cho phép ngươi động vào nữ nhân của ta!”
A huynh không dám phản kháng, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, khóe miệng rỉ máu.
“Điện hạ, Mạnh Lương tì vẫn đang chờ ngài về nhà…”
Giọng huynh bình tĩnh, nhưng càng khiến cơn thịnh nộ của Lục Chiêu thêm bùng cháy.
“Ngươi còn quan tâm đến Lương tì hơn cả ta đấy nhỉ.”
A huynh cụp mắt xuống, đáy mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp.
“Gương mặt của Mạnh Lương tì thật sự không thể giữ được nữa. Điện hạ, nàng ấy đã đồng hành cùng ngài nhiều năm trong lãnh cung. Chẳng lẽ ngài thực sự muốn vì một nữ tử bán hoa thấp hèn mà bỏ rơi Lương tì, người luôn chân thành yêu mến ngài sao?”
Lục Chiêu lạnh lùng phun ra bốn chữ:
“Không liên quan ngươi.”
Sau đó, hắn đuổi a huynh ra ngoài.
A tỷ nằm trên giường nức nở một hồi.
Bất chợt, nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn Lục Chiêu:
“Điện hạ, dân nữ không muốn khiến ngài và Lương tì bất hòa. Nếu Lương tì muốn gương mặt của dân nữ, dân nữ nguyện dâng lên bằng hai tay.”
A tỷ nhặt lấy con d.a.o găm rơi trên đất, nước mắt lưng tròng, định rạch lên mặt mình.
“Dừng tay!”
Lục Chiêu tung một cú c.h.ặ.t t.a.y khiến con d.a.o rơi xuống, rồi mạnh mẽ nắm lấy cằm của nàng.
“Mạng của nàng thuộc về ta, ta không cho phép nàng chết, nàng không được phép chết!”
Trong giọng nói của hắn chất chứa cơn giận dữ bị đè nén.
A tỷ đặt hai tay lên n.g.ự.c hắn, đôi mắt vừa sợ hãi vừa tràn ngập quyến luyến.
Ánh mắt Lục Chiêu rơi trên đôi môi đỏ mọng của nàng, một cảm giác thương tiếc và trân trọng chợt dâng lên trong lòng hắn.
Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi ấy.
Nụ hôn của hắn bá đạo, dữ dội, như thể muốn hòa tan thân thể nàng vào trong mình.
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Giữa đôi môi hòa quyện của a tỷ và Lục Chiêu, chỉ còn lại những tiếng thở khẽ khàng.
“Đi theo ta, được không?”
Giọng của Lục Chiêu khàn đục, hắn bế nàng, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Ngoài cửa sổ, từng sợi mưa nhỏ rơi xuống. Ta đứng ngoài cửa, nhìn những đóa mẫu đơn rực rỡ được mưa tưới, phủ một lớp màn mỏng tựa sương, càng thêm phần e ấp, mơ màng.
Mũi ta cay xè, không hiểu vì sao lại muốn khóc, nhưng trong lòng lại thấy vui mừng cho a tỷ.
Bởi vì ngày này, nàng đã chờ đợi quá lâu, quá vất vả rồi.
Vệt m.á.u đỏ thẫm trên ga giường trắng tinh khiến người ta phải chói mắt.
Lục Chiêu nhắm mắt lại, trong lòng có chút hối hận vì sự bốc đồng của mình, bèn hỏi:
“Nàng tên là gì?”
Đôi mắt a tỷ long lanh ánh sáng.
“Dân nữ tên Thẩm Vân Dao, người nhà vẫn thường gọi ta là A Dao.”
Lục Chiêu thì thầm: “A Dao, hóa ra nàng cũng tên là A Dao.”
Nàng tiếp tục dệt nên những lời dối trá.
Rằng mình vốn là nữ tử nhà thương nhân giàu có, vì gia cảnh biến cố mới phải lưu lạc đến mức phải ra đường bán hoa.
Lục Chiêu nhìn thấy những món trang sức, váy áo thêu Bách Điệp Xuyên Hoa được a tỷ cất kỹ trong rương, lại nhìn đôi bàn tay mềm mại mịn màng nhờ sữa bò mà nàng có, liền dễ dàng tin tưởng.
“Điện hạ, dân nữ thật sự rất sợ tên thị vệ bên cạnh Mạnh Lương tì. Mỗi lần hắn nhìn dân nữ, ánh mắt như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t dân nữ vậy.”
Lục Chiêu nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn như mèo con của nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng:
“Chỉ vì cõng ta từ đống xác c.h.ế.t ra ngoài, lại cứu được A Dao, để hắn làm thị vệ đã là đủ.
“Hắn lại còn dám chỉ trỏ chuyện gia đình của ta.
“Nàng yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để tên chó đó làm tổn thương nàng dù chỉ một chút.”
09
Ngày a tỷ với thân phận Thẩm Sung Nghi tiến vào phủ Thái tử, Mạnh Tuyết Dao đã khiến cả phủ náo loạn đến trời long đất lở.
Cuối cùng thì, Lục Chiêu vẫn còn vướng bận Mạnh Lương tì.
Dù thật lòng động tâm với a tỷ, hắn cũng không muốn phong nàng làm một Lương tì thứ hai, mà chỉ phong làm Sung Nghi, chức vị thấp hơn vài bậc.
Nhưng điều đó chẳng thể xoa dịu được Mạnh Tuyết Dao.
Nàng nhận ra sâu sắc mối nguy hiểm khủng khiếp ẩn sau gương mặt giống nàng đến kỳ lạ kia.
Nàng sợ hãi đến cực độ.
Những cơn ác mộng kéo đến triền miên, trong mơ toàn là dáng vẻ dịu dàng của a tỷ, và cảnh a tỷ cướp Lục Chiêu khỏi tay nàng.
Tỉnh dậy từ cơn mơ kinh hoàng, nàng muốn Lục Chiêu dỗ dành mình như mọi khi. Nhưng khi với tay, bên kia giường lại lạnh như băng.
Lục Chiêu đâu rồi?
Tự nhiên là đang nằm trên giường của a tỷ, cùng nàng trò chuyện thân mật.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");