(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng sai thị vệ trói ta lại, cắt một vết nhỏ trên cổ, treo ngược ta lên trên những bông mẫu đơn.
Máu từ vết cắt trên cổ ta nhỏ từng giọt, từng giọt, chậm rãi nhuộm đỏ những bông Hoa Nhị Kiều kia.
Cứ thế, từng giọt m.á.u tí tách rơi suốt một đêm.
04
Hai lượng vàng.
Số tiền này đủ để ta chi trả thuốc thang cả đời.
Cũng đủ để ba tỷ muội ta sống an nhàn, không lo đói khổ suốt nửa đời còn lại.
Chỉ tiếc rằng, trong mắt những kẻ quyền quý được nuôi dưỡng trong nhung lụa, hai lượng vàng chẳng qua chỉ là chút vụn vặt thừa thãi từ kẽ răng mà họ nhả ra.
Dùng để mua mạng của một tiểu cô nương mười hai tuổi hèn mọn như ta, quả thực quá hời.
Linh hồn cô độc của ta lơ lửng giữa không trung, nhìn a tỷ qua lại trong những cửa hiệu xa hoa như Trân Bảo Các, Nghê Thường Phường.
Nàng đeo khuyên tai ngọc trai, cài trâm ngọc dương chi, mặc váy thêu Bách Điệp Xuyên Hoa.
Ta tựa như một chiếc đồng hồ cát làm bằng máu, trơ mắt nhìn m.á.u trong cơ thể mình tưới lên những đóa mẫu đơn do chính a tỷ và a huynh trồng, khiến chúng đỏ rực như máu.
Khi ánh sáng ban mai chiếu lên gương mặt trắng bệch của ta, Mạnh Lương tì thức dậy, trang điểm xong liền bước ra nhìn khu vườn ngập tràn mẫu đơn. Hoa nở rộ rực rỡ, kiều diễm ướt át, nàng mỉm cười mãn nguyện.
“Nghe nói điện hạ gặp một nữ tử bán hoa nhan sắc không tệ, vốn định xem thử hồ ly tinh đó là ai, chẳng ngờ lại chỉ là một đứa bé mới mười một, mười hai tuổi.
“Điện hạ cũng thật là, sao lại động lòng với một đứa trẻ?”
Ánh mắt nàng nhìn ta, người đã sớm tắt thở, đầy vẻ oán độc:
“Nhưng ngươi cũng không phải kẻ hiền lành gì. Dám mượn mẫu đơn để chế nhạo chuyện ta từng bị hủy dung năm xưa, lại còn ngay trong yến tiệc sinh nhật của ta! Vậy thì chỉ đành để ngươi chịu chút khổ sở thôi!”
03
Sau khi ta tắt thở, vì c.h.ế.t quá thảm, oán niệm quá sâu nên không thể vào địa phủ, chỉ có thể lưu lại nhân gian.
Từ lời các thị vệ, ta biết được Mạnh Tuyết Dao từng bị hủy dung.
Năm đó, Thái tử Lục Chiêu vẫn chỉ là ngũ hoàng tử, con của một cung nữ hèn mọn trong Tân Giả Khố, từ nhỏ bị nuôi lớn trong lãnh cung, không ai đoái hoài.
Mạnh Tuyết Dao chính là cung nữ duy nhất bên cạnh hắn.
Hai người kề cận sớm hôm, cùng nhau trải qua sinh tử, tình cảm vô cùng sâu nặng.
Một ngày, lãnh cung bốc cháy, Lục Chiêu không may bị thương ở chân, không thể chạy thoát.
Lửa lớn làm sập xà nhà, là Mạnh Tuyết Dao lao vào che chắn cho hắn, giúp hắn tránh khỏi đòn chí mạng.
May mắn thay, hai người bảo toàn được tính mạng.
Nhưng không may, nửa bên phải gương mặt của Mạnh Tuyết Dao bị lửa thiêu cháy, đen thui lở loét, nhìn mà kinh hãi.
Lục Chiêu chẳng hề bận tâm chuyện nàng bị hủy dung, càng không muốn người nữ tử mình yêu chịu thêm bất cứ tổn thương nào.
Hắn dốc lòng học tập, nỗ lực lấy lòng hoàng đế, cuối cùng nổi bật trong cuộc chiến tranh ngôi, trở thành Thái tử.
Ngày nhập Đông cung, Lục Chiêu bắt cung phi sai người phóng hỏa kéo ra ngoài, lệnh thái y lột đi nửa bên mặt của nàng ta, trả lại dung mạo cho Mạnh Tuyết Dao.
“A Dao, xin nàng hãy tha thứ cho ta. Hiện ta chưa đoạt được ngôi vị hoàng đế, không thể hứa cho nàng vị trí Thái tử phi.”
Mạnh Tuyết Dao lòng dạ khéo léo, nàng biết thân phận của mình không xứng làm chính thất.
Nhưng chỉ cần trái tim Lục Chiêu đặt nơi nàng, chức vị lương tì hay sung nghi có gì quan trọng?
Dù là Thái tử phi xuất thân cao quý, trước sự sủng ái thâm tình của Lục Chiêu dành cho nàng, cũng chẳng qua là bày biện mà thôi.
“Nô tỳ chỉ mong có thể mãi mãi ở bên cạnh điện hạ, danh phận gì đó, nô tỳ không để ý.”
Lục Chiêu vuốt ve khuôn mặt sắc da không đều của nàng, trong ánh mắt vừa là áy náy, vừa là cảm động.
Hắn đối xử với Mạnh Tuyết Dao càng thêm tốt gấp bội.
Mạnh Tuyết Dao muốn ăn vải, Lục Chiêu lập tức sai người phi ngựa nhanh từ Lĩnh Nam mang vải tươi nhất về, dù c.h.ế.t vài con ngựa, khiến mấy vị quan viên bị giáng chức, hắn cũng chẳng bận lòng.
Mạnh Tuyết Dao không vừa ý với Thái tử phi của hắn, Lục Chiêu liền lập tức hưu thê, phế phi. Dù là Thái tử phi đang mang thai, cũng bị hắn ép sảy thai rồi đày vào lãnh cung, từ đó không bao giờ gặp lại.
Còn như ta, một kẻ làm huyết tích lậu, trong mắt Lục Chiêu, lại càng không đáng được xem trọng. Hắn lạnh lùng đến mức cùng cực.
“Chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không làm xong, ngược lại còn khiến A Dao mất hứng trong yến tiệc sinh thần, quả thực đáng chết.
“Dù sao thì A Dao lòng dạ nhân từ, không đành lòng thấy dân thường chịu khổ, nên mới dùng tiền riêng của mình thưởng hai lượng vàng.
“Nếu người đắc tội là ta, e rằng ngay cả tro cốt cũng không được giữ lại.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");