(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Lục Chiêu hoảng loạn tìm được nàng, nàng đang trốn trong bụi hoa, lặng lẽ rơi nước mắt.
“Xin lỗi điện hạ, thần thiếp chỉ là… chỉ là nhớ đứa trẻ ấy một chút thôi.”
Có lúc, Lục Chiêu nghe thấy a tỷ trong mơ gọi tên thân mật của đứa con, tỉnh dậy thì khóc đến đứt từng đoạn ruột gan.
Cũng có lần, nàng nắm lấy vạt áo Lục Chiêu, cắn răng hỏi:
“Ả độc phụ ấy đã g.i.ế.c con của ngài, điện hạ, vì sao ngài không g.i.ế.c nàng để trả thù cho đứa trẻ?”
Đôi mắt Lục Chiêu đỏ hoe, chỉ biết cúi đầu bất lực.
Hắn không còn sủng ái Mạnh Tuyết Dao nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ g.i.ế.c nàng.
Những tình cảm đã từng có, như ngọn lửa âm ỉ, thi thoảng lại bùng lên trong những giấc mơ đêm của hắn.
Hắn điều tra kỹ vụ cướp xe ngựa, tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau là a huynh, và quy hết mọi tội lỗi lên đầu huynh.
A huynh bị áp giải vào đại lao của phủ Thái tử ngay trong đêm đó.
Huynh bị xích sắt xuyên qua xương bả vai, treo chặt vào bức tường lạnh lẽo.
Mỗi lần huynh cử động, đều phải chịu những cơn đau thấu xương.
Mỗi cơn đau ấy lại khắc vào cơ thể huynh những dấu ấn không thể xóa nhòa.
Lục Chiêu đích thân đến đại lao, cầm lấy thanh sắt nung đỏ, dí mạnh lên n.g.ự.c huynh, lắng nghe tiếng thét thảm thiết, ánh mắt đầy sát khí khát máu.
“Ta sẽ không g.i.ế.c ngươi, Thẩm Quế. Ta sẽ tra tấn ngươi từng đêm, khiến ngươi sống không bằng chết.”
Những dụng cụ tra tấn liên tiếp được sử dụng trên cơ thể a huynh, không khí trong ngục nồng nặc mùi m.á.u tanh.
Ta đứng cạnh a huynh, nhìn khắp những vết thương chi chít trên cơ thể huynh, mà lòng đau như cắt.
Cuối cùng, những ngục tốt tra tấn cũng mệt mỏi, chẳng nghĩ ra trò gì mới, đành rời đi nghỉ ngơi.
Cho đến khi cánh cửa ngục mở ra một khe nhỏ.
Mạnh Tuyết Dao bước vào, ánh mắt dừng lại từng chút trên thân thể tàn tạ của a huynh.
Nàng cau mày, rồi bật khóc như một đứa trẻ.
“Thẩm Quế, đều là lỗi của ta… Là ta hại ngươi…”
Trong nơi mà Mạnh Tuyết Dao không nhìn thấy, khóe môi của a huynh khẽ nhếch lên một nụ cười.
14
Tin tức Mạnh Tuyết Dao lén thả a huynh rồi cùng hắn bỏ trốn nhanh chóng lan khắp phủ Thái tử.
Lục Chiêu giận đến mức đập vỡ một chiếc bình ngọc do hoàng thượng ban tặng, các mảnh sứ sắc nhọn cứa đứt tay hắn, m.á.u chảy đầm đìa.
A tỷ ngồi bên, nhẹ nhàng băng bó vết thương cho hắn, vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn, hiểu chuyện như mọi khi.
“Thần thiếp biết điện hạ vẫn còn nghĩ đến Mạnh Lương tì. Thẩm Quế vốn gian xảo, không biết đã lừa Lương tì đi nơi nào. Điện hạ nên mau phái người đi tìm nàng ấy.”
Lục Chiêu nghe vậy, trong lòng cảm thấy an ủi vô cùng, khẽ hôn lên trán nàng.
“Quả nhiên, chỉ có A Dao mới hiểu được lòng ta.”
Nói xong, hắn lại khựng lại, nhận ra người A Dao đầu tiên từng ở bên hắn, đã rời xa hắn từ lâu.
Con người luôn như vậy, chỉ khi mất đi mới biết trân trọng.
Lục Chiêu lập tức sai người đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng không thu được kết quả gì.
Chỉ là một kẻ thấp hèn như Thẩm Quế, lại dám cướp đi Lương tì của phủ Thái tử, đúng là gan to bằng trời!
Lục Chiêu tự cho mình là cao quý, việc bị một “con chó” đoạt mất nữ nhân mà hắn từng yêu thương, quả thực là một nỗi nhục lớn.
Hắn tức giận đến mức nôn ra máu, chưa đầy mấy ngày đã đổ bệnh, hơn nữa ngày càng trầm trọng.
A tỷ túc trực bên giường sắc thuốc chăm sóc, rồi đề nghị:
“Điện hạ, thần thiếp sẽ cùng ngài ra ngoài thành dưỡng bệnh, có lẽ sẽ tốt hơn.”
Lục Chiêu nhìn gương mặt dịu dàng nghiêng nghiêng của nàng, gật đầu đồng ý.
Bọn họ rời phủ Thái tử, trở lại căn nhà tồi tàn mà chúng ta từng sống.
Bên ngoài, những đóa mẫu đơn trắng muốt nở rộ, bị mưa đánh rụng rải rác khắp nơi, trông như những đồng tiền giấy rải trong một đám tang.
Lục Chiêu cảm thấy vô cùng chán ghét khung cảnh này.
Đôi mắt hắn đờ đẫn, hỏi:
“Nàng nói xem, A Dao và Thẩm Quế giờ đang làm gì?”
A tỷ vừa cắt tỉa những cành mẫu đơn vừa hái, nhẹ nhàng đáp:
“Nam nữ đơn độc ở bên nhau, nhiều khả năng đang làm những việc không thể nói ra.”
Lục Chiêu nhất thời nghẹn lời.
Đột nhiên, hắn nhận ra hương mẫu đơn lần này có chút gì đó không ổn, dường như thiếu đi vị ngọt dịu như mật quen thuộc.
Đúng vậy, chính là hương của những bông mẫu đơn mà a tỷ đã từng để lại mỗi đêm trong thư phòng của hắn, một loại hương thơm khác biệt so với mẫu đơn thông thường.
A tỷ như thoáng mất hồn, cắt nhầm làm hỏng một bông mẫu đơn đang nở rộ.
Ánh mắt nàng đầy vẻ tiếc nuối, khẽ lắc đầu nói:
“Trước đây, ta từng bôi nhựa cây trúc đào lên cánh hoa mẫu đơn, làm hỏng không ít bông mẫu đơn thượng hạng. Đúng là có lỗi thật.
“Nhưng trúc đào vốn là độc hoa số một thiên hạ. Mỗi đêm khi ngủ, hít vào từng chút một, chưa đầy nửa năm sẽ sinh bệnh, mà đại phu thông thường tuyệt đối không thể chẩn đoán ra nguyên nhân.”
Trong phòng lập tức chìm vào im lặng tuyệt đối.
Đôi môi Lục Chiêu tái nhợt, giọng run rẩy:
“A Dao, nàng vừa nói gì?”
A tỷ nghiêng đầu, nhìn hắn hồi lâu, nở một nụ cười đầy bất lực.
“Ta là Thẩm Tường, không phải Thẩm Vân Dao. Thân phận thấp kém, làm sao xứng đáng với cái tên cao quý ấy.
“Ngược lại, muội muội của ta trong tên có một chữ Vân, là chữ Vân trong từ Vân Đậu. Ta và nhị đệ đều thích gọi nàng là Vân Nương.
“À đúng rồi, nhị đệ của ta ngài cũng quen, hắn tên là Thẩm Quế.”
15
Trời mưa như trút nước, tiếng mưa rơi đập vào mái ngói nghe rầm rầm.
Ngay trước mặt Lục Chiêu, a tỷ mở cánh cửa hầm dưới đất, từ trong đó bò ra là a huynh.
“Thẩm Quế! Sao ngươi lại ở đây!”
Lục Chiêu như nhìn thấy ma, suýt chút nữa bật dậy khỏi giường.
Rõ ràng hắn đã phái binh lính tìm kiếm khắp bán kính năm trăm dặm quanh hoàng thành, vậy mà lại trốn ngay dưới mắt mình!
Hắn không biết rồi.
A huynh vốn là cao thủ trong trò trốn tìm.
Ngày xưa, ba tỷ muội chúng ta chơi trốn tìm cùng nhau. Mỗi khi đến lượt ta đi tìm, đếm ngược sau thân cây, rất nhanh có thể tìm ra a tỷ.
Nhưng a huynh thì như thể biến mất vào không trung, tìm thế nào cũng không thấy.
Về sau, thấy ta chán nản, a huynh mới nhắc nhở: “Đếm ngược xong thì nhớ nhìn lên trên cây.”
Thì ra lúc ta quay lưng lại, huynh đã lặng lẽ trèo lên cây từ bao giờ.
Nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất.
A huynh đã chơi với ta trò “đèn dưới bóng tối” rồi.
“Đừng vội, Lương tì của ngài cũng ở đây.”
A huynh kéo ra từ hầm đất một chiếc bình hoa lớn.
Miệng bình chứa một cái đầu người, mái tóc rũ rượi che gần kín mặt, chính là Mạnh Tuyết Dao.
Hai má nàng ta đen sạm, mưng mủ, miệng bị nhét đầy vải, ú ớ nói không rõ lời.
Vẫn còn sống.
Lục Chiêu thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó nghiến răng hỏi:
“Ngươi đã làm gì nàng ta?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");