Vân Nương - Bạch Ninh

Chương 11: Phần 11




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng ta ăn mặc đẹp hơn bất kỳ lần nào trước đây.

 

Sắc đẹp lộng lẫy đến mức khiến a tỷ khẽ nheo mắt lại, chỉ cảm thấy chói mắt.

 

Đã đến mức này, nếu Mạnh Lương tì cũng xuất hiện, hẳn là người của Lục Chiêu cũng sắp tìm được a tỷ rồi.

 

Trên khóe môi của a tỷ lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

 

“Lương tì, ngươi đến đây để mang cơm cho ta sao?”

 

Nhìn dáng vẻ không biết sống c.h.ế.t của a tỷ, Mạnh Tuyết Dao tức đến mức giận sôi gan.

 

Nàng ta túm lấy búi tóc của a tỷ, ép nàng ngẩng mặt lên đối diện với mình.

 

“Con tiện nhân, suốt ngày giả vờ đáng thương để được điện hạ che chở, cuối cùng vẫn rơi vào tay ta! Để xem ta khiến ngươi sống không bằng chết!”

 

A tỷ không phản kháng, chỉ run rẩy đôi môi, nhẹ nhàng ghé sát tai Mạnh Tuyết Dao, nói khẽ:

 

“Lương tì, ngươi còn nhớ không, đã từng có một tiểu cô nương… c.h.ế.t trong tay ngươi.”

 

Cơ thể Mạnh Tuyết Dao cứng đờ.

 

Máu tươi dính trên tay nàng quá nhiều, đến mức nàng không nhớ nổi đã kết thúc mạng sống của ai vào năm nào tháng nào.

 

“Hừ, ngươi đang nói nhảm gì thế? Muốn uy h.i.ế.p ta sao? Cũng không nhìn lại ngươi là thứ gì, ngươi cũng xứng à?”

 

Mạnh Tuyết Dao giận dữ giáng cho a tỷ vài cái tát, mạnh đến mức khiến nàng hoa mắt chóng mặt.

 

Máu mũi từng giọt từng giọt nhỏ xuống mu bàn tay.

 

A tỷ khẽ cười, tiếng cười nhẹ nhàng ấy lại khiến sống lưng Mạnh Tuyết Dao lạnh toát.

 

“Ngươi nhìn mặt ngươi xem, làm sao lại tàn tạ đến mức này? Chỗ lồi chỗ lõm, đầy mụn nước và bọng máu, trông còn kinh khủng hơn cả dạ xoa.

 

“Còn nhìn ta đi, gương mặt giống ngươi đến lạ, nhưng lại làn da mềm mại như ngọc, trắng hồng mịn màng, lại trẻ hơn ngươi vài tuổi, chắc chắn cũng nõn nà hơn ngươi nhiều.

 

“Dù là một tên thái giám cũng sẽ thích ta mà chán ghét ngươi, huống chi là Thái tử, người đã gặp qua bao nhiêu giai nhân tuyệt sắc?”

 

Đây là lần đầu tiên Mạnh Tuyết Dao chịu sự nhục nhã như vậy, tức giận đến mức đôi tay nàng run rẩy không ngừng.

 

Nàng bất ngờ bóp chặt cổ a tỷ, khiến mặt nàng chuyển sang tím tái, nhưng ánh mắt lại bất chợt dừng lại trên bụng của a tỷ.

 

Chết tiệt, suýt nữa thì quên mất việc chính!

 

Mạnh Tuyết Dao lập tức buông tay, a tỷ còn chưa kịp thở phào đã bị nàng ta đè chặt vai xuống.

 

“Thẩm Vân Dao, ngươi nghĩ rằng chỉ vì có chút giống ta mà có thể thay thế ta sao?”

 

Nàng ta giơ chân, từng cú đá mạnh mẽ giáng xuống bụng a tỷ, hành động gần như phát điên.

 

“Điện hạ rõ ràng yêu ta nhất! Ngươi làm sao dám tranh sủng với ta!

 

“Ngươi, một con tiện nhân bán hoa, vốn dĩ sinh ra đã là mệnh thấp hèn, đáng lẽ phải bị quăng vào thanh lâu, chịu đủ mọi nhục nhã mà chết!”

 

A tỷ khom người, nội tạng như bị xoắn vào nhau, cơn đau dữ dội khiến nàng cảm giác cơ thể mình sắp bị xé toạc.

 

Mạnh Tuyết Dao tận mắt nhìn thấy m.á.u thấm đỏ trên váy của a tỷ, nụ cười trên mặt nàng trở nên méo mó và dữ tợn.

 

“Lần này, ngươi sẽ không bao giờ thắng nổi ta nữa.”

 

A tỷ ngã xuống đất, cơ thể co quắp lại thành một khối.

 

Nàng nhìn ra cánh cửa miếu đổ nát, ánh sáng từ khe cửa hắt vào một tia sáng rực rỡ.

 

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, và nàng nghe được giọng nói mà nàng đã chờ đợi từ lâu—

 

“A Dao! A Dao, nàng không sao chứ!”

 

Mạnh Tuyết Dao cũng theo phản xạ quay đầu lại, vừa định vui mừng gọi một tiếng “Điện hạ”.

 

Nhưng nàng lại nhìn thấy Lục Chiêu ôm chặt a tỷ vào lòng, như thể muốn hòa nàng vào xương m.á.u của hắn.

 

A tỷ chậm rãi mở mắt, nước mắt lăn dài trên gò má.

 

“Điện hạ, con của chúng ta…”

 

Lục Chiêu hít sâu một hơi, ánh mắt đầy chán ghét lướt qua Mạnh Tuyết Dao.

 

“Quả thật là tâm sinh tướng, không còn thuốc chữa.”

 

Mạnh Tuyết Dao ngã phịch xuống đất.

 

Nàng đưa tay sờ lên nửa gương mặt xấu xí của mình, cả người không ngừng run rẩy.

 

Lục Chiêu bế a tỷ đầy m.á.u rời khỏi ngôi miếu đổ nát.

 

“A Dao, không sao đâu. Nàng và con nhất định sẽ bình an.”

 

Một tiếng lại một tiếng “A Dao”, khiến Mạnh Tuyết Dao gần như phát điên.

 

A tỷ dựa vào vai Lục Chiêu, khép hờ đôi mắt, đôi môi khẽ mấp máy.

 

Mạnh Tuyết Dao sững sờ, trong khoảnh khắc rơi vào tuyệt vọng.

 

Ta có thể nhận ra lời nàng nói chính là—

 

Ngươi c.h.ế.t chắc rồi.

 

13

 

A tỷ nói không sai.

 

Lần này, Mạnh Tuyết Dao thực sự đã hoàn toàn sụp đổ.

 

Lục Chiêu tận mắt chứng kiến nàng ta g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con của hắn, chẳng còn tin vào bất kỳ lời biện minh nào của nàng ta nữa.

 

Mạnh Tuyết Dao bị nhốt trong viện của mình, khóc lóc thảm thiết, cầu xin được gặp Lục Chiêu một lần.

 

Nhưng Lục Chiêu hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, làm sao có thể muốn gặp nàng?

 

Hắn ngày đêm ở bên cạnh a tỷ, đến mức quên cả việc lên triều sớm.

 

Sau khi a tỷ bị sảy thai, thân thể nàng gầy yếu như tờ giấy, suy nhược đến cực điểm, đôi mắt đờ đẫn, như ngọn đèn sắp cạn dầu.

 

Đôi khi, Lục Chiêu tỉnh giấc từ những cơn ác mộng về m.á.u chảy từ hạ thân của a tỷ, đưa tay sờ vào gối bên cạnh, chỉ thấy lạnh lẽo.

 

A tỷ không thấy đâu nữa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.