(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); A huynh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Mạnh Tuyết Dao, thích thú ngắm nhìn “tác phẩm hoàn hảo” của mình.
“Điện hạ đã từng thấy a tỷ của ta cắt tỉa mẫu đơn chưa? Lương tì quốc sắc thiên hương, được điện hạ sủng ái, đương nhiên là bông mẫu đơn đẹp nhất mà ta từng hái.
“Chỉ là, Lương tì không giống như những bông hoa thông thường, chỉ có gai nhỏ. Con nàng có tay, có chân, thế nào cũng không thể nhét vào chiếc bình mà ta đã dày công chuẩn bị cho nàng.
“Vì vậy, ta đành phải tỉa bớt cành lá. Đầu tiên là chặt tay, rồi chặt chân, để nàng trở nên tròn trịa, vừa vặn đặt vào trong bình.”
Sắc mặt Lục Chiêu tái nhợt, trong ánh mắt dần hiện lên sự kinh hãi.
“Ngươi… ngươi thật độc ác! A Dao luôn bảo vệ ngươi, vậy mà ngươi lại tổn thương nàng như thế!”
A huynh làm ra vẻ ngạc nhiên:
“Hóa ra a tỷ chưa giải thích rõ ràng với ngài sao? Vậy để ta kể thay nàng.”
Thời gian quay trở lại ba tháng trước.
Trong đại lao của phủ Thái tử, Mạnh Tuyết Dao lao vào người a huynh, khóc lóc kể lể rằng nàng ta đã hoàn toàn thất sủng.
A huynh ghé sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói:
“Lương tì, ta vẫn còn một kế, giúp nàng lấy lại ân sủng.”
Kế hoạch là, a huynh giả vờ đưa Mạnh Tuyết Dao bỏ trốn, khiến Lục Chiêu nổi cơn ghen tuông, nhận ra nàng ta quan trọng thế nào đối với mình, từ đó quay lại đón nàng về.
Mạnh Tuyết Dao nghe xong liền động lòng, nhưng vẫn lo lắng hỏi:
“Vậy còn ngươi? Điện hạ nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi.”
A huynh nở nụ cười dịu dàng.
“Vì Lương tì, dù có phải đánh đổi tính mạng, ta cũng cam lòng.”
Mạnh Tuyết Dao cảm động đến rơi nước mắt.
Nàng ta thả a huynh ra, hai người tranh thủ đêm tối trốn đi, chạy đến trước cửa nhà chúng ta.
Khi ấy, những luống mẫu đơn ngoài ruộng vẫn chưa nở rộ. Mạnh Tuyết Dao không nhớ nổi mình đã từng đến đây, cũng không biết đây là nhà ai.
Nàng ta dùng chiếc áo trăm mảnh mà a tỷ từng may cho ta để làm khăn lau bàn, lau tới lau lui, sợ dính phải chút khí nghèo nàn.
Rồi đắc ý nói:
“Ta sẽ ở đây mười ngày nửa tháng, đợi đến khi điện hạ lo lắng phát điên, ta mới xuất hiện gặp hắn.”
A huynh quen thuộc mở tủ lấy thuốc trị thương bôi lên vết thương.
Mạnh Tuyết Dao nhìn một hồi, cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi:
“Ngươi hiểu biết về dược lý sao?”
A huynh khẽ “ừ” một tiếng.
Nàng ta lập tức nghĩ đến nửa gương mặt phải đã gần như thối rữa của mình, lòng dấy lên một tà niệm.
“Thẩm Quế, lời ngươi từng nói còn giữ không? Cắt da mặt ngươi để chữa cho ta?”
Mạnh Tuyết Dao rất có tự tin vào khả năng kiểm soát nam tử của mình.
Nàng ta cược rằng sau khi giả vờ bỏ trốn, Lục Chiêu sẽ phát điên tìm nàng.
Nàng cũng cược rằng a huynh sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của nàng, dù đó là mạng sống của hắn.
Chỉ tiếc rằng, vế đầu nàng ta đoán đúng, nhưng vế sau thì sai hoàn toàn.
A huynh khẽ nhướng mày, cười như không cười, vẻ mặt vô tội:
“Ta đã trộn thuốc độc vào phấn son của ngươi mỗi ngày, mới khiến gương mặt ngươi thành ra khó coi như thế này, tại sao ta phải cứu chứ?”
Mạnh Tuyết Dao há hốc miệng, sững sờ trong một lúc lâu.
“Thực ra, ngươi cũng có thể mang long thai, chỉ là mỗi lần ngươi bệnh, thuốc mà ta sắc cho ngươi đều được thêm một lượng nhỏ hồng hoa. Ngon không? Ngon thì uống nhiều vào. Sau này ngươi sẽ không thể có con nữa.”
Trong đôi mắt a huynh là ánh nhìn đầy sát khí lạnh lẽo.
Mạnh Tuyết Dao giật mình bừng tỉnh, cuối cùng nhận ra mình đã bước vào một cái bẫy tinh vi và tàn độc đến mức nào.
16
Mưa đã tạnh.
A huynh kéo theo chiếc bình lớn chứa Mạnh Tuyết Dao, a tỷ dìu Lục Chiêu bệnh đến hấp hối, cùng đi vào cánh đồng mẫu đơn đang nở rộ những đóa hoa trắng như tuyết.
Nhìn thấy lưỡi d.a.o sắc lạnh, Mạnh Tuyết Dao vẫn không chịu khuất phục, cố sức lắc đầu.
A huynh có lòng nhân từ, tháo miếng vải nhét trong miệng nàng ta ra, để nàng ta nói lời cuối cùng.
“Ta nhớ ra rồi! Muội muội của ngươi chính là đứa đã mang mẫu đơn đến tiệc sinh thần của ta!
“Hóa ra các ngươi, đôi huynh muội lòng lang dạ sói này, ẩn núp bên cạnh ta và điện hạ chỉ để báo thù cho muội muội!”
Giọng nói của Mạnh Tuyết Dao chói tai vô cùng.
A tỷ tát nàng ta hai cái, rồi nhét lại miếng vải vào miệng.
“Chỉ với bộ óc bé như cá vàng của ngươi, nhớ ra hay không, chẳng còn quan trọng nữa.”
Ta không kìm được nước mắt rơi như mưa.
Thật ra a tỷ và a huynh chưa từng quên ta.
Những đau đớn mà họ phải chịu, những mưu kế mà họ đã dày công tính toán, tất cả đều là để báo thù cho đứa muội muội này.
A huynh cắt một vết nhỏ trên cổ họ, rồi treo ngược hai người lên giữa cánh đồng mẫu đơn.
Hai “chiếc đồng hồ nhỏ” nhỏ m.á.u từng giọt xuống hoa.
Tí tách, tí tách.
Đó là âm thanh du dương nhất mà ta từng nghe.
A tỷ hỏi, có nên đốt những bông hoa này để gửi cho Vân Nương không.
A huynh lắc đầu:
“Nhà mình còn thiếu tiền, trước hết dùng để mua lại mấy cái nồi niêu xoong chảo đã.”
Sáng hôm sau, trên ruộng hoa treo lủng lẳng hai bộ xác khô quắt queo.
A huynh tiện tay vứt vào một cái hố phân gần đó.
A tỷ hái những đóa mẫu đơn đỏ rực như máu, đem ra chợ xa phủ Thái tử để bán.
Những bông mẫu đơn ấy đỏ rực rỡ, đẹp đến mê người.
Khách khứa bị thu hút, vây quanh hỏi ríu rít, rằng làm thế nào để trồng ra những bông mẫu đơn đỏ thẫm như vậy.
A tỷ đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, cười nói:
“Đây là bí mật.”
Có người đùa rằng:
“Đỏ đẹp đến vậy, chẳng lẽ nhuộm bằng m.á.u người sao?”
A tỷ mỉm cười mà không đáp.
Đúng vậy, chỉ có m.á.u tươi nhuộm vào, mẫu đơn mới đỏ đẹp đến thế.
(Hết)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");