Vạn Nhân Mê - Thời Mễ Mễ

Chương 7




Thời Mễ Mễ cả người cứng đờ nhìn anh trước mặt mình, không tin được tự mình sẽ nghe thấy lời nói nặng như vậy từ miệng anh, có biết xấu hổ không? Là cô nghe lầm sao? Hay là anh nói sai? Ý của anh là đang muốn nói cô không biết xấu hổ sao?

“Học trưởng, anh vừa nói cái gì?” Cô không chuyển mắt nhìn anh chăm chú, từ từ mở miệng hỏi.

“Anh nói em rốt cuộc có biết xấu hổ không?” Đoàn Dục Thần hoàn toàn không tự chủ được mình quát lên. Lúc này trong đầu anh quay vòng tất cả đều là lời nói của Nhan Thế Ngọc.

Nào có xử nữ nào làm ra được những tư thế mê người như Thời Mễ Mễ? Nếu không phải là kinh nghiệm phong phú, cô ta sao có thể dùng một động tác, một ánh mắt hoặc là một câu nói có thể khiến cho đàn ông bốn phía ngứa ngáy khó chịu trong lòng….

Phương pháp vá màng trinh, danh từ này anh hẳn đã nghe qua….Thời Mễ Mễ biết rất rõ đạo lý này, cho nên mỗi lần trước khi đổi đường băng, cô ta nhất định đi bệnh viện đầu tiên….

Thật ra không chỉ có tôi, cô ta cùng mỗi người đàn ông lần đầu tiên đều chảy máu…..

“Học trưởng?” Thời Mễ Mễ khó mà tin được nhìn anh chằm chằm, thì ra cô thật sự không có nghe sai.

“Anh có nói em cần an ủi sao? Anh có nói muốn em dùng loại cách thức này an ủi anh sao? Có lẽ em căn bản không phải muốn an ủi anh, mà là vì chính em muốn, cho nên mới….”

“Học trưởng!” Thời Mễ Mễ lập tức kêu lớn lên ngắt lời anh, “Anh biết anh bây giờ đang nói cái gì không?” Cô đứng dậy lùi về sau một bước nhìn anh chằm chằm.

Không chỉ tôi, cô ta cùng với mỗi người đàn ông….mỗi người đàn ông…..

“Im miệng! Em đừng cho là anh cái gì cũng không nói là không biết em làm cái gì!” Anh giống như mất đi lý trí kêu lên.

“Em làm cái gì?” Cô hỏi.

“Em giả vờ___” Anh đột nhiên ngậm miệng, bỏ đi nửa câu sau.

“Em giả vờ cái gì, anh vì sao không nói hết câu?” Cô vẫn không chuyển mắt nhìn anh chằm chằm.

Đoàn Dục Thần cả người cứng ngắc, không ừ không hử, Thời Mễ Mễ lại trong nháy mắt giống như hiểu ra.

“Nguyên nhân làm cho tâm trạng của anh trở nên không tốt có liên quan đến em?”

Đoàn Dục Thần đột nhiên từ trên sô pha đứng dậy, đi thẳng về phía cửa lớn.

Thời Mễ Mễ giữ anh lại, đồng thời chặn trước mặt anh.

“Em đoán đúng rồi?” Cô ngẩng đầu nhìn anh nói.

Đoàn Dục Thần mím chặt môi không nói gì, mà Thời Mễ Mễ lại tiếp tục suy đoán của cô.

“Có phải có người nói gì về em trước mặt anh? Không phải lời hay ho gì đúng không, mà anh lại tin tưởng.”

“Sự thật đều đã bày ra trước mắt, kêu anh như thế nào không tin?” Anh nhịn không được buột miệng nói.

“Sự thật nào?” Cô hỏi. Cô trước giờ không có thói quen để cho người khác oan ức hay là hãm hại người khác, có bản lĩnh mọi người giáp mặt nói chuyện.

Đoàn Dục Thần im lặng nhìn cô một hồi, đột nhiên chầm chậm mở miệng, “Em thành thật nói cho anh biết, anh là người đàn ông đầu tiên của em sao?”

Thời Mễ Mễ nhịn không được mở to hai mắt, anh thế nhưng hỏi cô vấn đề này!

“Câu trả lời này không cần em nói, anh hẳn nên biết.” Cô không chuyển mắt nhìn anh chăm chú.

“Anh muốn nghe chính miệng em nói.”

“Sau đó?” Cô lạnh lùng hỏi, “Sự thật anh tận mắt nhìn thấy anh còn không tin, sẽ tin lời em nói sao?”

“Nếu như em dám nói, anh liền tin.”

“Em dám nói? Em vì cái gì không dám nói?” Thời Mễ Mễ lạnh lùng nhìn anh, nước mắt không chảy ra ngoài được chảy ngược vào trong lòng, sự sỉ nhục như vậy so với việc không tin tưởng cô càng tổn thương hơn, anh thế nhưng nói nếu như cô dám nói, điều này rõ ràng chính là đã định tội cô rồi!

Anh là người đàn ông đầu tiên sao?

Ha ha, chuyện này thật sự quá buồn cười, cô trước giờ đều không nghĩ đến sẽ có người đàn ông hỏi cô vấn này như vậy, bởi vì cô tuy ham chơi, tư tưởng phóng khoáng, đối việc nam nữ lại luôn suy nghĩ bảo thủ giữ gìn, muốn lần đầu tiên giao cho người có thể cùng cô sống đến cuối đời, kết quả…..ha ha, đây thật sự quá buồn cười!

“Dám nói vì sao không nói?” Chờ một hồi không nghe thấy câu trả lời của cô, Đoàn Dục Thần nhịn không được hỏi.

“Em sẽ không nói, anh đã định tội cho em, em hà tất phải lãng phí lời lẽ nữa?” Nói xong, cô ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh thêm một cái, liền tự mình xoay người đi về phía cửa lớn.

“Em muốn đi đâu?” Đoàn Dục Thần trong lòng giật mình, lập tức kéo cô buột miệng hỏi. Sau khi giật mình, tim đập dữ dội va chạm vào ngực anh, một lần hai lần ba lần, từ từ làm cho lý trí bị tức giận che phủ của anh kéo về. Ông trời, anh rốt cuộc vừa mới nói cái gì bậy bạ?

“Mễ Mễ…” Anh muốn xin lỗi, cô đột nhiên dùng sức vùng ra khỏi cái nắm chặt của anh.

“Tâm trạng của em không tốt, muốn yên tĩnh một mình.” Cô lạnh lùng đem lời anh nói ném trả cho anh, sau đó không ngoảnh đầu lại đi ra khỏi cửa, bỏ cửa mà đi.

****************

Hỗn đản! Vương bát đản! Xú kê đản! Đoàn Dục Thần đáng chết, hỗn đản đáng chết!

Sau khi tức giận đùng đùng rời khỏi khu nhà mà Đoàn Dục Thần ở, Thời Mễ Mễ mới đột nhiên phát hiện cô cái gì cũng không đem ra khỏi cửa, thậm chí ngay cả dép cô đi dưới chân cũng là dép lê đi trong nhà, nhất thời tội trạng trên đầu anh lại tăng thêm một cái.

Nghĩ đến vạn nhân mê Thời Mễ Mễ cô khi nào từng giống bây giờ lôi thôi như vậy, thế nhưng đi dép lê ra khỏi nhà? Chuyện này nếu bị những người theo đuổi cô thấy, kêu mặt mũi cô sau này bỏ đi đâu? Càng đừng nói nếu bị những con nhỏ xấu xí bình thường nhìn cô không vừa mắt nhìn thấy, vậy cô còn sống làm sao?

Hỗn đản học trưởng, tất cả chuyện này đều là do anh ta hại, ai kêu anh ta đột nhiên không tin tưởng cô, nghi ngờ cô, thậm chí ngay cả cơ hội để cô mở miệng chứng minh mình trong sạch cũng không cho, liền trực tiếp định tội cô, tên đại hổn đãn kia!

Không trở về, cô tuyệt đối không trở về chỗ anh, cho dù cứ như thế này tiếp tục đi sẽ gặp người quen biết cô, khiến cho sĩ diện bên trong bên ngoài của cô tất cả bị ném hết, thậm chí bị chế giễu đến chết cô cũng tuyệt đối không quay về, thật sự là tức chết cô, ô ô…

“Mễ Mễ?”

Thật sự là may mắn không đến nhiều, tai họa không chỉ một, không nghĩ đến tai họa nhanh như vậy liền linh nghiệm. Thời Mễ Mễ ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, cảm tạ trời đất là Bồng Khiết.

Chỉ thử gọi một tiếng, không ngờ người phụ nữ đi dép lê kia, cả người không hài lòng đi trên đường lớn lại thật sự là vạn nhân mê Thời Mễ Mễ chú trọng đến cách ăn mặc bên ngoài nhất, Uông Bồng Khiết vội vàng dừng xe ở bên đường, xuống xe chạy đến chỗ cô.

“Mễ Mễ, cậu sao vậy? Sao lại….” Lời nói của cô còn chưa nói xong, cô ấy đột nhiên lại nhào về phía cô, vùi mặt vào cổ cô âm thầm khóc lên.

Uông Bồng Khiết há hốc miệng tại chỗ, cô chưa chưa từng thấy Mễ Mễ tràn đầy tự tin khóc bao giờ, càng huống chi khóc trên đường nơi mọi người đi lại, cô thật sự bị dọa choáng váng.

“Mễ Mễ, sao vậy?” Không, theo như tính cách của Mễ Mễ, mặc dù nói bây giờ cô ấy không khống chế được ôm cô ở trên đường lớn mà khóc, nhưng sau này bình tĩnh lại cô ấy nhất định sẽ hối hận đến chết chính mình lại làm ra việc mất mặt như vậy, cho nên thân là bạn tốt, cô nhất định cố gắng hết sức phòng tránh cho cô ấy có càng nhiều chuyện hối hận mới được.

“Đến đây, lên xe trước, chúng ta lên xe rồi nói.” Cô ôm lấy cô ấy, đem cô ấy đưa đến chỗ xe cô dừng bên đường.

Sau khi hai người lên xe, Uông Bồng Khiết lần thứ hai lái xe hòa vào dòng người, sau khi cô rút hai tờ khăn giấy đưa cho Thời Mễ Mễ, cô ấy cũng dần dần bình tĩnh lại.

“Thật sự là mất mặt!” Thời Mễ Mễ dùng sức sì hết nước mũi, tự chế giễu mình nói.

“Xảy ra chyện gì?” Uông Bồng Khiết nhìn cô một cái liền hỏi.

“Đoàn Dục Thần là một cái đại hổn đãn!” Cô nhịn không được chửi lớn.

“Hai người cãi nhau sao?” Uông Bồng Khiết ngạc nhiên hỏi, cô cho là hai người bọn họ đời này không có khả năng sẽ cãi nhau, dù sao bằng tính tình của học trưởng rất tốt, cùng với việc anh ấy sẽ luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Mễ Mễ, ngậm bồ hòn làm ngọt mà làm, bọn họ muốn cãi nhau, đại khái đều là Mễ Mễ một mình tự ồn ào đi?

“Ai cãi nhau với anh ta? à anh ta tự nhiên sỉ nhục tớ, thà rằng tin người khác cũng không chịu tin tớ hoặc bản thân anh ấy!” Thời Mễ Mễ nghiến răng nghiến lợi nói, đủ để nhìn ra cô tức giận bao nhiêu.

“Cậu rất tức giận?” Uông Bồng Khiết nghi ngờ nhìn cô một cái.

“Thái độ của tớ xem ra giống như đang cao hứng sao?” Cô trừng Bồng Khiết một cái.

“Nói thật, đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu vì đàn ông mà tức giận đến khóc, trước đây đều là người khác tức giận, mà cậu lại nhởn nhơ tự đắc giống như không xảy ra chuyện gì, nhiều nhất chính là tìm mấy người bọn tớ đi uống rượu, sau đó chửi tên khốn kia mấy câu, sau buổi sáng ngày hôm sau lại khôi phục phong thái vạn nhân mê. Lần này rốt cuộc học trưởng làm cái gì khiến cho cậu tức giận thành như vậy? Còn có, cậu dự định chia tay anh ấy sao?”

Thời Mễ Mễ lập tức nhăn chặt mày.

“Tớ không nói như vậy.” Mặc dù cô rất giận anh, nhưng dù sao cũng chỉ là một sự hiểu lầm, chờ sau khi hiểu rõ, bọn họ vẫn là sẽ hạnh phúc đến già, hạnh phúc cả một đời.

“Nhưng theo như thông lệ trước đây của cậu…..”

“Anh ấy không giống bọn họ!”

“Bởi vì anh ấy là học trưởng sao?”

“Bởi vì tớ yêu anh ấy!”

“Oa!” Uông Bồng Khiết oa một tiếng, lập tức quay đầu nhìn cô, nhìn đi nhìn lại 3 lần, lại hận bây giờ cô ấy đang lái xe, không có cách nào chuyên tâm chăm chú nhìn mặt cô.

Từ khi quen biết Mễ Mễ đến nay, bạn trai cô từng hẹn hò không đến 100 người, ít nhất cũng 50 người, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy cô mở miệng nói yêu, đây là chuyện lớn biết bao nhiêu nha! Bởi vì trước đây cô quen bạn trai luôn là vì tiền, hại mấy người bạn thân bọn họ lo lắng một ngày nào đó cô thật sự gả cho một lão già nhiều tiền, bây giờ may rồi, bọn họ cũng không cần vì cô lo lắng nữa.

Nhưng điều kiện đầu tiên là phải giúp hai người bọn họ kết thúc chiến tranh mới được, miễn cho bắt đầu tốt đẹp lại không có kết quả tốt.

“Mễ Mễ, học trưởng rốt cuộc nói cái gì khiến cho cậu tức giận thành như vậy?” Cô hỏi.

“Anh ấy hỏi tớ anh ấy rốt cuộc có phải là người đàn ông đầu tiên của tớ không.”

“Cái gì?” Uông Bồng Khiết hơi giật mình một chút, cũng nhìn cô một cái. “Học trưởng xem ra, ách, nên không giống loại người so đo những chuyện này.”

“Câu này của cậu có ý gì?” Thời Mễ Mễ im lặng một hồi mới hỏi.

“A? Câu này của tớ là có ý gì, chính là ý nghĩa trên mặt chữ nha.” Uông Bồng Khiết hoàn toàn không phát hiện cô không bình thường.

“Cậu cũng cảm thấy tớ từng ngủ cùng rất nhiều người đàn ông?” Cô nhỏ giọng hỏi.

“A?” Uông Bồng Khiết rõ ràng bị ngây người, sau đó vội vàng giải thích. “Không, tớ không hề có ý đó, Mễ Mễ, tớ chỉ…..”

“Cậu không cần nói.” Cô ngắt lời Bồng Khiết.

“Mễ Mễ…..”

“Tớ chỉ muốn biết trong mắt các cậu hoặc là trong mắt người khác tớ thật sự giống một người phụ nữ đối việc giường chiếu có kinh nghiệm phong phú sao?” Cô hỏi.

“Mễ Mễ….”

“Cậu chỉ cần thành thật trả lời tớ là được rồi.” Cô nhìn Bồng Khiết, trên mặt không có tức giận, chỉ có thái độ nghiêm túc khó gặp.

Sau khi Uông Bồng Khiết nhìn cô một hồi, liền chăm chú nhìn thẳng về con đường phía trước, một hồi.

“Nói thật Mễ Mễ, tớ không cảm thấy cậu là một người phụ nữ tùy tiện lên giường với đàn ông, nhưng tác phong của cậu, mỗi một hành động của cậu, thậm chí bình thường cậu hay bất ngờ nói những lời nói mạnh bạo, sống động, luôn khiến cho bọn tớ nảy sinh rối loạn, cảm thấy kinh nghiệm của cậu ở phương diện đó rất phong phú, còn về sự thật rốt cuộc là như thế nào đại khái cũng chỉ có một mình cậu biết.” Cô thành thật nói.

“Quả nhiên là bởi vì tác phong của tớ.” Thời Mễ Mễ than thở dựa lưng vào ghế.

“Mễ Mễ, tớ…..” Uông Bồng Khiết muốn nói lại thôi nhìn cô một cái.

“Cậu muốn hỏi cái gì?”

“Tớ muốn biết sự thật.”

“Nếu như tớ nói cho cậu biết 1 tháng trước đây tớ vẫn còn là một xử nữ cậu có tin không?”

“Đương nhiên tin.”

“Thế nhưng anh ấy không tin, cho dù đêm đầu tiên tớ cùng anh ấy có lạc hồng, anh ấy vẫn nghi ngờ trước anh ấy tớ từng ngủ loạn với không ít đàn ông.” Thời Mễ Mễ nhất thời cười khổ.

“Sao có thể?” Uông Bồng Khiết lập tức nhíu chặt mày, “Học trưởng không giống như một người sẽ suy nghĩ lung tung, đa nghi, có phải có người ở trước mặt anh ấy nói bậy cái gì? Hoặc là…..”

“Cho dù có phải có người ở trước mặt anh ấy nói bậy cái gì, anh ấy hẳn nên tin tưởng tớ, cho dù không tin tưởng tớ cũng phải tin tưởng sự thật anh ấy tận mắt nhìn thấy, không nên nghe lời gièm pha của tiểu nhân rồi định tội tớ.” Thời Mễ Mễ tức giận thanh minh.

Uông Bồng Khiết nhất thời không biết nói gì, bởi vì nếu đổi thành Chương Kính sỉ nhục cô như vậy, cô khẳng định cũng sẽ không tha thứ cho anh.

” Cho nên cậu đi dép lên trên đường lớn chính là vì chuyện này?” Cô hỏi.

Thời Mễ Mễ gật gật đầu.

“Vậy bây giờ cậu dự định muốn tớ đưa cậu đến đâu? Về chỗ anh ấy hay là về nhà cậu? Tớ thấy cậu hai tay trống không, đại khái không có đem chìa khóa nhà theo đúng không?” Cô nói.

“Không chìa khóa có thể tìm thợ khóa đến mở cửa, đây không phải là vấn đề, vấn đề là trong khoảng thời gian ngắn tớ không muốn gặp mặt hay nói chuyện với anh ấy, mà e là anh ấy sẽ đến nhà tìm tớ.” Thời Mễ Mễ hơi nhíu mày nói. Cô muốn cho anh một chút giáo huấn, miễn cho anh lần sau lại bắn tên không có mục đích, bắn đến nổi cô cả người đều bị thương.

“Đến nhà tớ ở.” Uông Bồng Khiết đột ngột mở miệng, “Không, chính xác mà nói hẳn nên là đến nhà Chương Kính mới đúng.”

“Chương Kính? Cho xin, để chúng tớ hai người cô nam quả nữ sống cùng nhau, chẳng lẽ cậu không lo lắng sao? Bà chủ Chương tương lai.” Thời Mễ Mễ lắc đầu nói, hào phóng thì cũng phải xem tình huống chứ? Người phụ nữ này!

“Cậu nghĩ đi đâu vậy?” Uông Bồng Khiết không vui lườm cô một cái, “Đêm nay tớ và Chương Kính đáp máy bay đi Hongkong, Macao đi công tác 3 ngày, cho nên tớ mới kêu cậu đến nhà anh ấy ở.” Ngừng một lát, cô nói bổ sung: “Nếu như anh ấy ở nhà, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“Cái này có phải có thể gọi là trọng sắc khinh bạn?” Thời Mễ Mễ nhướng mày, trêu chọc cười nói.

“Không sai!” Uông Bồng Khiết trả cho cô một nụ cười, “Ai kêu cậu là vạn nhân mê, tớ dù sao cũng phải đề phòng một chút chứ?”

Nói xong, hai người nhìn nhau mà cười.

**********************

Trong phòng tối đen như mực, im lặng, giống như không có người ở nhà, nhưng kẻ trộm nếu như thật sự vào lúc này đột nhập khẳng định sẽ bị Đoàn Dục Thần ngồi trên sô pha không hề nhúc nhích dọa cho sợ chết.

Thời gian qua bao lâu, anh liền ngồi ở chỗ này bấy lâu, bây giờ là mấy giờ, mà cô vì sao đến giờ còn chưa trở về?

Lúc cô ra khỏi nhà hai tay trống không, thậm chí dưới chân còn đi dép lê trong nhà, cho nên anh mới không lo lắng cô sẽ đi xa, cũng thuận theo ý muốn của cô để cho cô ra ngoài một mình yên tĩnh, bởi vì anh cũng cần một không gian yên tĩnh như vậy, nhưng trời cũng tối rồi, đèn đường bên ngoài cửa sổ cũng bật rồi, cô cũng nên phải trở về rồi?

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, trong phòng tối đen như mực khiến cho anh không nhìn thấy gì hết, anh đành phải đứng dậy bật đèn. Ánh sáng đột ngột làm cho anh nhanh chóng nhắm mắt lại, sau đó mới từ từ mở ra lần nữa.

Ánh mắt nhắm về phía đồng hồ trên tường, 8 rưỡi rồi, không ngờ đã muộn như vậy.

Một giây sau anh bỗng nhiên nghĩ đến cô hai tay trống không ra cửa, trên người căn bản không có khả năng đem tiền, mà bây giờ đã qua thời gian ăn tối, cô nhất định đói thảm.

Đáng chết! Đáng giận! Anh rốt cuộc làm cái gì?

Tục ngữ nói rất đúng, quá khứ đã trôi qua, phải nắm giữ hiện tại. Cho dù trước đây cô từng làm cái gì, dù sao đó đều là quá khứ, quan trọng là hiện tại, là tương lai, sao anh ngay cả một điều đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra nhĩ?

Từ đầu đến cuối anh thật sự là đại bổn đãn!

Không đúng, bây giờ không phải là lúc tự trách, anh nên nhanh chóng đi tìm cô về, nhanh chóng xin lỗi cô, đồng thời nhanh chóng đưa cô đi ăn cái gì mới được, bởi vì cô bây giờ quá gầy___mặc dù chỗ nên có thịt một chút cũng không gầy.

Nắm lấy bóp tiềm và chìa khóa xe, anh lập tức đi ra ngoài tìm người.

Hỏi bảo vệ khu nhà xác định phương hướng cô rời đi, sau khi lại lưu lại số điện thoại di động, nhờ anh ta nếu cô có trở về nhà thì gọi điện báo cho anh biết liền lái xe một đường chầm chậm đi về phía trước tìm kiếm, kết quả lại là không thu hoạch được gì.

Có lẽ trong túi của cô có mang theo một ít tiền, cô ngồi taxi về nhà rồi. Một giọng nói trong đầu nhắc nhở anh.

Anh lập tức quay đầu xe, chạy thẳng đến nhà cô, nhưng kết quả vẫn như vậy, không thấy cô đâu!

Một người lớn như vậy, không thể không thấy, cô nhất định là đang ở chỗ nào đó, nhưng là chỗ nào đây?

Chỗ lão Đường? Không thể, cô không trang điểm, trang phục sẽ không đi đến chỗ đó, càng huống chi lúc cô rời nhà, quán bar của lão Đường căn bản còn chưa bắt đầu kinh doanh.

Uông Bồng Khiết, Doãn Thắng Nam, Lữ Tư Anh? Đúng rồi, nhất định là ở chỗ bọn họ, 4 người bạn thân bọn họ cho dù là lúc vui mừng hay khó chịu luôn thích tụ lại một chỗ chia sẻ cảm giác, tiêu không rời mạnh, mạnh không rời tiêu, cô nhất định ở chỗ bọn họ!

Lấy điện thoại gọi cho Uông Bồng Khiết, sao biết điện thoại di động của cô lại là tình trạng chưa mở máy, anh đành phải đổi sang gọi đến nhà cô, không nghĩ đến câu trả lời là cô đi Hongkong công tác. Như vậy sẽ không phải là cô.

Tiếp theo anh lại gọi cho Doãn Thắng Nam và Lữ Tư Anh, kết quả câu trả lời đều là không có.

Không có? Sao có thể sẽ không có? Ngoại trừ mấy người bọn cô, anh không nghĩ ra còn có nơi nào có thể ở tạm, như vậy câu trả lời chỉ có một, chính là hai người các cô nhất định có một người đang nói dối!

Nhìn thời gian một lát, đã sắp 10h, nếu như các cô đều ở nhà không ra ngoài, bây giờ chính là cơ hội tốt để trực tiếp đến tấn công. Anh muốn xem một người lớn như vậy, các cô có thể đem cô ấy giấu đến chỗ nào! Thuận đường đầu tiên anh đến nhà Doãn Thắng Nam, ấn chuông, không lâu sau, cánh cửa phòng đóng chặt mở ra một khe nhỏ.

“Học trưởng?” Nhìn thấy người ngoài cửa, Doãn Thắng Nam kinh ngạc kêu lên, sau đó đóng cửa lại, tiếp theo nghe thấy tiếng mở khóa xích, sau đó cửa lại mở ra lần nữa.

“Anh tìm Mễ Mễ.” Không chờ cô mở miệng lần nữa, Đoàn Dục Thần trực tiếp giải thích mục đích đến đây.

“Mễ Mễ không có ở chỗ của em nha, lúc nãy trong điện thoại không phải em đã nói với anh rồi sao?” Doãn Thắng Nam vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.

“Anh không phải không tin lời em, chỉ là tình cảm của bọn em quá tốt, anh lo lắng em sẽ vì cô ấy mà nói dối. Có thể để anh vào trong nhìn một chút được không?”

Doãn Thắng Nam một bên lùi về phía sau từng bước để cho anh vào nhà, một bên nghi ngờ hỏi: “Xảy ra chuyện gì, học trưởng sao lại chạy đến chỗ em tìm Mễ Mễ vậy? Hai người cãi nhau sao?”

Xác định trong phòng ngoại trừ cô ra không có người thứ hai ở đây, Đoàn Dục Thần không tự chủ rũ hai vai xuống.

“Có chút cãi vã.” Anh không còn sức lực trả lời.

“Em còn cho là học trưởng sẽ đối với Mễ Mễ nghe lời răm rắp, không nghĩ đến hai người cũng sẽ có cãi vã.”

Đoàn Dục Thần cười khổ một cái, sau khi chào tạm biệt cô liền đi thẳng đến chỗ Lữ Tư Anh, anh hy vọng Doãn Thắng Nam sẽ không nhiều chuyện gọi điện báo cho Lữ Tư Anh, nếu không Mễ Mễ thật sự muốn trốn anh, anh e là anh cũng không thể làm được gì.

“Học trưởng?” Phản ứng giống y như Doãn Thắng Nam, đối với sự xuất hiện của anh Lữ Tư Anh cũng vô cùng kinh ngạc.

“Anh tìm Mễ Mễ.”

“Mễ Mễ? Mhưng Mễ Mễ không đến đây.”

“Anh có thể vào nhìn một chút không?”

Lữ Tư Anh lập tức nhíu mày, Đoàn Dục Thần đột nhiên có ý cười.

“Không tiện sao?” Anh hỏi.

“Không phải không tiện, chỉ là em rất tò mò một chuyện.”

“Chuyện gì?” Bọn họ đã cùng ở một chỗ, cũng không sợ người bên trong có thể chạy đến chỗ nào, Đoàn Dục Thần vô cùng nhẫn nại nghe cô hỏi.

“Vì sao đàn ông các anh luôn thích chọc giận người phụ nữ của mình, sau đó lại liều chết đi khắp nơi tìm người?” Vẻ mặt cô thắc mắc.

“Mễ Mễ nói gì với em?”

“Em đã nói rồi, cậu ấy không đến chỗ em. Đã không đến đây làm sao có thể nói với em cái gì?”

“Anh không tin!”

“Nếu không tin, học trưởng có thể tự mình vào trong tìm người.”

Đoàn Dục Thần lập tức đi vào trong phòng, đem căn phòng nhỏ chưa đến 15m2 cẩn thận kiểm tra một lần. Không có, cô thật sự không có trong phòng!

Anh đột nhiên chuyển hướng sang Lữ Tư Anh vẫn đứng tại cửa ra vào.

“Mễ Mễ đâu rồi?”

“Em đã nói, cậu ấy không đến đây mà.”

“Nếu như không đến, lúc nãy sao em lại hỏi anh vấn đề đó?” Anh không tin.

“Bởi vì Thắng Nam nói hai người có chút cãi vã, cho nên…”

“Cô ấy quả nhiên gọi điện thoại đến báo cho em biết, cho nên Mễ Mễ sau khi nhận được điện thoại mới rời khỏi đây?”

“Em đã nói cậu ấy không đến đây.”

“Cô ấy đi đâu?”

Lữ Tư Anh đột nhiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mới mở mắt ra lần nữa.

“Em muốn nói chính là, lần trước Chương Kính cũng giống như anh, sau khi chọc cho Khiết tức giận bỏ đi mới hối hận giống như rắn mất đầu chạy loạn tìm người, lần này lại là học trưởng cũng như vậy đi tìm Mễ Mễ. Em chỉ muốn hỏi anh, đàn ông các anh có phải luôn muốn chờ đến sau khi mất đi mới biết hối hận? Còn có, em nói lại lần nữa, Mễ Mễ thật sự không đến chỗ em, trên thực tế, từ sau khi hai người chính thức hẹn hò, cậu ấy trọng sắc khinh bạn không có đến tìm bọn em lần nào, tình trạng này vẫn là lần đầu tiên xảy ra trong 10 năm qua. Trên đây đã nói hết, không biết học trưởng còn muốn nói cái gì?”

Im lặng một hồi.

“Cô ấy thật sự không đến đây sao?”

Té xỉu____

“Không đến. Anh muốn em thề sao, học trưởng?” Thật sự là đủ rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.