(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vẫn chưa đủ, dục vọng nhiều ngày ẩn chứa không thể phát tiết.
Thẩm Chi Hành cúi đầu nhìn nơi quấn quýt chặt chẽ kia, nơi to lớn của anh nghiền nát hoa huy*t nhỏ bé, mạnh mẽ tiến vào nơi sâu nhất, chất lỏng trắng đục đua nhau tiết ra sau mỗi lần ra vào.
Hoa huy*t cô vừa hẹp vừa nóng như cái miệng nhỏ cố gắng nuốt lấy côn th*t.
Anh càng ngày càng dùng sức, tiếng nước liên tục phát ra khi va chạm đã tố cáo thú tính quá độ của Thẩm Chi Hành.
Anh dùng sức tách hai chân Chu Phù, hoa huy*t ướt át hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.
Hai hòn ngọc nặng chĩu không ngừng cọ sát tiểu huyệt mấp máy, anh bóp eo Chu Phù, chà đạp nghiền nát tâm hoa. Cả người cô run lên, thân dưới như suối chảy róc rách, cảm giác tê dại ùa vào tâm trí.
Thẩm Chi Hành nhíu mày, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, anh dùng tay bao trọn gò bông đào căng tròn, xoa nắn nó.
Viên anh đào được anh chăm sóc thay đổi hình dạng, hô hấp anh dồn dập, “Hoa huy*t hư hỏng bị anh chơi làm có sướng không? Có phải bình thường hay tự xoa huy*t?”
Thẩm Chi Hành không có ý định buông tha, Chu Phù cảm thấy chân mình dường như mất cảm giác. Anh nâng chân cô đặt lên vai mình.
Từ góc độ của anh, hoa huy*t của Chu Phù như đóa hoa kiều diễm dính sương sớm ban mai.
Chu Phu đắm chìm trong khoái cảm không còn sức nói chuyện, lúc trước làm tình Thẩm Chi Hành sẽ lo lắng đây là lần đầu tiên của cô nên không mạnh bạo đóng chiếm.
Còn bây giờ anh giống như mãnh hổ dùng sức, làm cô không nói nên lời.
Chu Phù nhắm mắt, tay bị anh trói lại khiến cô sinh ra cảm giác bị ép buộc, điều này làm tăng thêm ngọn lửa khoái cảm. Cô như con sóng lênh đênh trên mặt biển dục vọng.
Chu Phù bị anh dày vò, cả người bủn rủn, nơi sâu thẳm nhất trong hoa huy*t tê dại từng cơn, “A, thoải mái quá … Dùng lực một chút, thật thoải mái.”
Giọng nói mềm mại đứt quãng do hô hấp không đều, nơi to lớn kia giống như động cơ không biết mệt mỏi tiến vào trong cô.
Hoa huy*t căng ra, bây giờ khắp nơi đều có dịch thủy. Âm thanh va chạm không ngừng nhắc nhở cô rằng bản thân đang làm tình cùng Thẩm Chi Hành.
Giờ đây dục vọng trong mắt anh nồng đậm, chẳng hề che giấu nổi suy nghĩ trầm mê cơ thể cô. Anh cúi đầu, môi lưỡi ướt át hôn lên da thịt trắng nõn để khiêu khích Chu Phù.
Cảm giác ngưa ngứa khiến cô vặn vẹo cơ thể, khoái cảm đã đạt đến cao trào nhưng Thẩm Chi Hành vẫn chưa bắn. Nơi đó vẫn sưng to ra vào liên tục, huyệt nhỏ căng ra đến mức cực hạn.
Cô vừa sướng vừa khó chịu, muốn anh mau chóng bắn ra. Chu Phù nũng nịu xin tha, “A … Chậm một chút, em không chịu nổi. Huyệt nhỏ sắp hỏng rồi …”
Cô càng nói vậy, Thẩm Chi Hành càng ‘làm’ đến tàn nhẫn, quy đ*u đè ép thịt non chật hẹp, liên tục đẩy chất lỏng từ bên trong ra phía ngoài. Trên giường, toàn bộ đã ướt đẫm, lộn xộn đầy dâm mĩ.
“Như này đã không chịu được? Bé con, anh chưa ‘làm’ xong đâu.”
Đàn ông một khi bị dục vọng chi phối sẽ khiến người khác phải sợ hãi, nhất là người trầm ổn cấm dục như Thẩm Chi Hành. Một khi anh đã sa vào con đường dục vọng thì sẽ biến thành kẻ văn nhã bại hoại.
Chu Phù lườm anh, lông mi dính chút nước mắt, cô khóc rất nhiều lần khi cơ thể đạt đến cao trào, “A … Anh trai, ông xã … Không muốn nữa, em quá khó chịu rồi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");