(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sắc trời đã tối, đèn đường dần sáng lên, hai người đã ngồi yên vị trên xe. Chu Phù vì khóc mà hai mắt sưng lên.
Cô hít một hơi thật sâu, tại sao lại thế này rồi? Dì Ngô phát hiện thì phải xử lý thế nào đây?
Chu Phù nhìn Thẩm Chi Hành, đôi mắt vẫn còn ầng ậc nước, chóp mũi hồng hồng, biểu cảm vô tội thuần khiết.
Thẩm Chi Hành mất tự nhiên nhìn sang nơi khác, anh thật sự muốn trở thành kẻ lưu manh. Anh mở cửa sổ, cúi người lấy hộp thuốc lá đồng thời hỏi cô, “Không ngại nếu anh hút thuốc chứ?”
“Anh học hút thuốc từ khi nào vậy?”
Cho đến nay, trong cảm nhận của cô thì Thẩm Chi Hành là một học thần ba tốt, không dính khói lửa nhân gian, không ngờ anh cũng biết hút thuốc.
Thẩm Chi Hành cười, anh châm thuốc, hút một hơi, khói thuốc phả ra. Tay cầm điếu thuốc đặt ra ngoài cửa sổ, thi thoảng gõ nhẹ để tàn thuốc rơi xuống, “Anh đã hút thuốc nhiều năm, chỉ là không hút trước mặt em. Chu Phù, anh không
phải thánh nhân, không phải người hoàn mỹ trong tưởng tượng của em. Em còn thích anh không?”
Chu Phù vẫn luôn biết Thẩm Chi Hành chẳng phải thánh nhân quân tử nhưng cô vẫn sẽ thích anh.
Chu Phù nhéo lòng bàn tay mình, móng tay mới cắt vào tuần trước nay đã bắt đầu dài ra. Mặc dù cô nhéo không mạnh nhưng cảm giác đau vẫn rõ ràng.
“Sao có thể không thích, em đã thích anh từ nhiều năm trước.”
Thẩm Chi Hành hút xong điếu thuốc, chuẩn xác ném vào thùng rác gần đó. Hiện tại anh hơi do dự nhưng nhờ câu nói này thì do dự đó đã biến mất.
Anh và Chu Phù nào phải loạn luân, hai người không cùng huyết thống, ngay cả giấy nhận nuôi cô cũng không có. Mặc kệ người trong nhà có đồng ý hay không, cùng lắm là mỗi dịp Tết đến sẽ bị nhắc nhở vài câu. Nhưng chỉ cần Chu Phù thích anh là đủ.
Chu Phù vẫn đang đắm chìm trong dáng vẻ hút thuốc của anh, cực kỳ đẹp trai.
Vốn dĩ cô không thích đàn ông hút thuốc, khi thấy mấy sinh viên nam cùng khoa hút thuốc cô sẽ thấy phản cảm.
Đột nhiên có một bàn tay giữ lấy cằm cô, Chu Phù bị bắt ép quay đầu. Thẩm Chi Hành nhéo nhẹ cằm Chu Phù, đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt.
Anh ôm Chu Phù vào lòng, dứt khoát để môi lưỡi hòa quyện, môi cô mềm mại, mùi hương ngọt ngào thoang thoảng vị anh đào.
Chu Phù hoảng hốt mở to hai mắt, cô không nghĩ mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng này. Nụ hôn hiện tại quá cường thế,
Bàn tay đặt lên eo cô siết lại, giọng nói trầm thấp nhắc nhở, “Nhắm mắt lại.”
Chu Phù ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại, mà Thẩm Chi Hành hiện tại không cảm thấy thỏa mãn với nụ hôn này. Anh trực tiếp tháo đai an toàn của cô ra, ôm vào lòng.
Hai chân Chu Phù tách ra ngồi trên đùi anh, đây là tư thế thân mật vô cùng. Cô bị anh đè lên tay lái, nụ hôn dày đặc của anh đã di chuyển đến cằm sau đó đến xương quai xanh và dừng lại trước ngực. Hormone phái mạnh đặc biệt bùng nổ, anh dùng đầu lưỡi phác họa khuôn ngực đầy đặn của cô.
Nơi bị anh chạm vào hơi ngứa, người cô như bị đầu lưỡi anh dẫn dắt.
Thẩm Chi Hành nhiệt tình khiêu khích Chu Phù, cơ thể cả hai nóng như lửa đốt cùng với tiếng môi lưỡi quyến luyến khiến quần lót Chu Phù ươn ướt. Thẩm Chi Hành dùng ngón tay thâm nhập nơi thần bí.
Anh nhanh chóng tìm được điểm mẫn cảm, Thẩm Chi Hành xấu xa xoa bóp đợi tới khi Chu Phù ‘hừ’ một anh mới dừng lại, giọng nói đặc biệt dễ nghe phát ra, “Bé cưng, em ướt.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");