Văn Nhã Bại Hoại - Lộc Thời An

Chương 2: Hơi ghen




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau câu trả lời của cô, hai người đều rơi vào im lặng, Chu Phù ngoan ngoan lắng nghe tiếng hít thở của anh, chỉ vậy thôi là đủ rồi.

Thẩm Chi Hành rất bận, ở trường đại học có nhiều việc, hơn nữa đang là năm học mới nên suốt một tuần qua anh đều tất bật tham gia hội thảo, diễn thuyết và

các hội nghị lớn nhỏ. Thời gian quan tâm đến Chu Phù không nhiều.

Anh nâng cốc cà phê lên nhấp một ngụm rồi hỏi Chu Phù, “Hôm nay có hòa thuận với các bạn không?”

Hồi học cao trung, Chu Phù không tiếp xúc nhiều với các bạn trong lớp nên không có bạn thân.

Thẩm Chi Hành luôn thuyết phục cô cố gắng hòa nhập với mọi người nhưng Chu Phù lại không muốn. Cô hiểu được ý tốt Thẩm Chi Hành dành cho mình nhưng cô cứ lảng tránh vấn đề đó.

Chu Phù nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói của anh, để ý hỏi, “Anh lại thức đêm?”

Có lần Thẩm Chi Hành vất vả thức đêm làm việc, cuối cùng ngất trên bục giảng, là học sinh của anh gọi điện về nhà cô mới biết anh được đưa đến bệnh viện. Cho nên mỗi lần nhắc đến vấn đề thức khuya của anh, giọng điệu cô lập tức trở nên nghiêm túc. Nếu hiện tại cô xuất hiện trước mặt anh, nhất định cô sẽ bĩu môi, ánh mắt nhìn xuống nền nhà, vẻ mặt không vui.

Thẩm Chi Hành nghĩ đến bộ dạng này của cô, nhịn không nổi cười một tiếng, “Ừm, mấy ngày nay hơi bận, về sau anh sẽ chú ý hơn.”

Chu Phù nhìn phong cảnh bên ngoài ban công, ánh mắt dừng lại trên người cặp đôi nắm tay nhau hôn môi dưới gốc cây kia. Cô chớp mắt, gió đêm man mát thổi đến, dịu đi bầu không khí nóng ẩm.

Chu Phù ghen tị với cặp đôi yêu nhau kia, cô cuộn tròn lòng bàn tay, nói với Thẩm Chi Hành, “Hôm nay em mới quen một chàng trai.”

Thẩm Chi Hành theo bản năng sờ túi quần, vốn muốn lấy một điếu thuốc ai ngờ trong túi quần không có nên đành phải đi đến bên tủ lấy, “Ồ? Người đó tên gì? Học ở khoa nào?”

Chu Phù nghe thấy bước đi của anh, cảm giác buồn bực chua xót dâng lên, sao người này có thể bình tĩnh như thế? Anh thật sự hy vọng cô giống như mọi người, tìm được nửa kia của riêng mình sao?

Vốn muốn chọc tức anh không ngờ bản thân bị phản đòn, giọng nói cô có hơi giận dỗi, “Người đó rất được, hợp với mắt thẩm mỹ của em. Hơn nữa người ta còn trẻ tuổi như ánh mặt trời rực rỡ.”

Thẩm Chi Hành cười, rũ tàn thuốc xuống gạt tàn, khóe môi cong lên vừa phải, “Em vẫn luôn giận anh à? Ngày nào cũng nói anh già.”

“Em không có, không ám chỉ điều gì hết. Người kia rất hợp gu em, theo em thấy anh ta cũng có cảm tình với em. Em đang chờ xem mối quan hệ này có thể phát triển được không. Chẳng phải anh nói lên đại học có thể yêu sao?” Chu Phù ngoài mặt có vẻ bình tĩnh nhưng thực tế trái tim cô như bị bóp nghẹn.

Thẩm Chi Hành cau mày, điếu thuốc trên tay đã cháy hết, giọng điệu anh trở nên nghiêm túc, “Em là con gái, trước khi muốn yêu đương phải thăm dò, đừng nóng lòng bày tỏ tâm ý của mình. Phải tìm hiểu kỹ cảm xúc đối phương dành cho mình, anh mong em sớm trải qua cảm giác yêu nhưng không mong em hành động bốc đồng.”

Thẩm Chi Hành nói rất nhiều nhưng ý tứ trong câu nói chính là mong cô đừng yêu sớm như vậy.

Nội tâm Chu Phù vui vẻ, dù cố tỏ ra bình tĩnh, cái đầu nhỏ gật gù tuy nhiên khóe môi đã nhếch lên cao, giọng nói pha chút tinh nghịch, “Xin nghe theo lời giáo sư Thẩm dạy bảo. Đã muộn rồi, em muốn đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Thẩm Chi Hành nhận ra bản thân mình nói nhiều cũng vô dụng, tốt nhất nên gặp mặt trực tiếp.

Anh bật cười, “Được rồi, chúc em ngủ ngon.”

Thẩm Chi Hành tắt máy, một loại cảm xúc khó chịu không cách nào lý giải dâng lên. Anh bước vào phòng tắm rửa, sau đó lên giường đi ngủ. Quả thật gần đây anh ngủ rất muộn, nếu có Chu Phù ở bên cạnh cô sẽ bắt đầu ‘giảng giải’ tác hại của vấn đề ngủ muộn bên tai anh, thậm chí sẽ ở bên cạnh nhìn anh ngủ.

Mỗi lần gặp phải tình huống như thế Thẩm Chi Hành đều nghe theo cô lên giường ngủ sớm, giấc ngủ khi ấy cực kỳ sâu.

Tuy nhiên tối nay, anh cũng đi ngủ sớm nhưng lại trằn trọc khó ngủ. Trong đầu anh hiện lên nhiều suy nghĩ, không ít hình ảnh liên quan đến Chu Phù.

Thẩm Chi Hành không thể không thừa nhận, Chu Phù có một ý nghĩa khác đối với anh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.