Chương 551-557 :
“Lưu Quân! Anh bị điếc à?”
Tiếng gầm của Lý Thần khiến Lưu Quần hoàn hồn lại.
Lưu Quân trầm giọng hừ một tiếng, trong chớp mắt chạy tới trước mặt Nhan Hải.
Vẻ mặt Nhan Hải tràn đầy sợ hãi, lúc này mới thật sự nhận ra Lý Thần không phải đang nói đùa, càng không phải đang dọa mình.
Anh thật sự muốn ra tay.
“Lý Thần, đừng! Đừng mà!”
Nhan Hải chỉ kịp nói những lời này, Lưu Quân đã đá vào bụng dưới của ông ta.
Cú đá này rất mạnh.
Lời cầu xin của Nhan Hải lập tức dừng lại, giống như bị người ta ấn vào nút tạm dừng vậy.
Hai mắt mở to, miệng há ra, trước mắt Nhan Hải là một màn đen mù mịt.
Trong bóng tối, dường như có tiếng hai quả trứng bị vỡ.
Một cơn đau xuyên thấu đột ngột ập từ bụng dưới lên, lập tức bao phủ tứ chi và xương cốt của Nhan Hải, dường như toàn bộ dây thần kinh trong não không thể chịu đựng được cơn đau to lớn nhu vậy, trong phút chốc đều đứt gãy.
Loại đau đớn này không thể dùng từ ngữ để diễn tả được, ông ta ôm chặt hai quả trứng đã vỡ của mình bằng hai tay, cả người vặn vẹo như một con tôm bị luộc chín.
Nhan Hải há to miệng muốn hét lên để trút cơn đau, nhưng dù cố gắng thế nào, ông ta cũng chỉ có thể phát ra tiếng ho khan như lốp xẹp trong cổ họng.
Ngã mạnh xuống, Nhan Hải nằm nghiêng trên mặt đất, thân thể co quắp giống như bị động kinh.
Mặt ông ta đỏ bừng lên, trên trán nổi gân xanh, mồ hôi lấm tấm khắp mặt.
So với nỗi đau phải gánh chịu, điều mà Nhan Hải không thể chấp nhận được đó là ông ta biết rằng cả cuộc đời này, ông ta không thể dùng hạ bộ của mình để làm việc ác được nữa.
Đòn kiểu này còn đau đớn hơn là chết đối với Nhan Hải - kẻ luôn có thú vui chơi đùa phụ nữ.
Lạnh lùng nhìn Nhan Hải ngất đi, Lý Thần quay sang Nhan Hạ.
“Bây giờ đến lượt anh”.
Lý Thần lẩm bẩm, ngồi xổm xuống trước mặt Nhan Hạ bê bết máu, trầm giọng nói: “Cho tới bây giờ, nỗi hận trong lòng tôi mới nguôi ngoai được chút, nhưng tôi không thể dễ dàng tha cho anh như vậy được, nếu không sẽ áy náy với màn kịch mà anh sắp xếp lắm”.
Nhan Hạ nhìn Lý Thần, đột nhiên nhếch miệng cười ha hả.
Tiếng cười này vang vọng trong căn phòng loạn cào cào như mớ bòng bong này khiến cho mọi thứ vô cùng đáng sợ.
Cười mãi đến khi không thở nổi, Nhan Hạ mới nói: “Tới đi, giết chết tạo đi, nhanh lên, giết chết tạo đi, ha ha ha...”
Lưu Quân đến bên cạnh Lý Thần, nhìn chằm chằm Nhan Hạ, trầm giọng nói: “Anh Thần, để tôi ra tay đi”.
“Anh định giết anh ta à?”, Lý Thần hỏi.
Lưu Quân nghiêm nghị nói: “Tôi không sợ ngồi tù, cũng không sợ bị xử tử. Tất cả mọi chuyện cứ để tôi gánh vác”.
“Còn chưa đến lượt anh gánh vác đầu”, Lý Thần dứt khoát nói.
“Anh nghĩ rằng làm những chuyện này là anh có thể bù đắp được rồi sao? Tôi nói cho anh biết, vĩnh viễn không đủ, anh cứ đứng yên đó cho tôi, không có lệnh của tôi, không cho phép anh làm bất cứ chuyện gì!”.
Cơ thể Lưu Quân run lên, anh ta nhìn Lý Thần.
Người đàn ông cao lớn này, chỉ cảm thấy hai mắt mình đỏ hoe, khóe mũi cay cay, hai tay nắm chặt, không nói ra được câu nào.
Anh ta biết rằng Lý Thần đang bảo vệ anh ta, không muốn anh ta vì chuyện này mà ăn cơm tù.
Giết người, thật sự phải đền mạng.
Huống hồ gì là loại người như Nhan Hạ?
Nhà họ Nhan dù sao cũng là một gia tộc rất mạnh.
Nếu như thật sự giết chết Nhan Hạ ở đây, cho dù là ai thì cũng sẽ bị lột một lớp da.
“Đối với nhiều người, trực tiếp giết chết là hành động nhân từ nhất, tôi làm sao có thể cho hắn vui vẻ như vậy được chứ?”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
“Về phần Nhan Hạ, cả đời này anh ta được hưởng lợi ích khi làm con cháu của gia đình giàu có. Một ngày nào đó, anh ta sẽ mất hết tất cả, lưu lạc đầu đường xó chợ, như vậy chẳng phải sẽ vui hơn giết chết anh ta nhiều lần sao?”
“Gọi điện cho Nhan Bân, bảo ông ta cút đến đây trong vòng nửa tiếng”.
“Nhà họ Nhan này, cho dù có ông trời chống lưng, tôi cũng sẽ phải lật đổ!”.
Tại lối vào của tiểu khu nhà họ Vạn, hai chiếc ô Tô từ từ dừng lại bên đường.
Trong chiếc xe thứ hai, Nhan Bân bình tĩnh liếc nhìn vài chiếc xe đang đỗ cách đó không xa.
Những chiếc xe này có thứ tự biển số đồng nhất, và có một số người đàn ông được đào tạo bài bản đang túc trực quanh mỗi chiếc xe.
Quan Chi Đống đang ngồi bên cạnh Nhan Bân, hơi cau mày, nghiêm nghị nói: “Đúng là đầm rồng hang hổ mà!”
“Lý Thần này rốt cuộc có ý gì? Vì sao lại bảo anh đến một nơi kỳ lạ như vậy?”
Nhan Bân sầm mặt nói: “Anh cũng không biết, nhưng cứ cảm thấy có chuyện gì rất lớn đã xảy ra”.
Quan Chi Đống cười khẩy một tiếng, nói: “Cậu ta có thể ra tay với chúng ta được sao? Cậu ta không thể làm vậy được đầu, trừ khi bản thân cậu ta cũng sẽ chết!”
Nhan Bân nhẹ giọng nói: “Cũng không hẳn là không thể, trong kinh doanh dù có cạnh tranh đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn luôn có quy luật. Cho dù chúng ta muốn đối phó với cậu ta thì cũng phải giải quyết thông qua các phương thức kinh doanh, cậu ta muốn đối phó với chúng ta thì cũng phải như vậy!”
Quan Chi Đống cau mày nói: “Nhưng nơi này, còn có mấy chiếc xe kia nữa, nhìn có vẻ rất giống một vụ gì đó rất lớn. Hay là dắt theo mấy vệ sĩ của em cùng đi lên đó đi!”
Nhan Bân lắc đầu nói: “Không, như vậy thành ra lại là nhược điểm. Nếu như cậu ta muốn anh đến đây trong vòng nửa tiếng, vậy thì anh sẽ lên đó xem rốt cuộc cậu ta muốn chơi trò gì”.
“Vậy được, em ở đây đợi anh. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho em, em sẽ lập tức dắt người lên, nhưng thiết nghĩ lá gan của Lý Thần này chưa to đến mức như vậy đâu”, Quan Chi Đông nói.
Vừa định mở cửa bước xuống xe, Nhan Bân đột nhiên nghĩ ra gì đó, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Nhưng tiếng nhắc nhở lạnh lùng vang lên trong điện thoại khiến ông ta khẽ cau mày.
“Không gọi được cho Tiểu Hạ à?”, Quan Chi Đống biết Nhan Bân đang gọi cho ai, vì vậy liền hỏi.
Nhan Bân ủ rũ gật đầu, kìm nén nỗi bất an càng lúc càng dâng lên trong lòng, Nhan Bân nói: “Không chỉ nó, đến chủ hai cũng không liên lạc được. Hai người này cứ như mất tích vậy”.
Quan Chi Đống cười nói: “Tính cách của chú hai nhà anh mà anh còn chưa rõ sao? Hai người đó có thể tối qua chạy đi chơi bời ở đâu rồi, bây giờ có khi đang nằm đè lên người phụ nữ ấy chứ”.
Nhan Bân hừ một tiếng, nói: “Hai người này, đúng là chú cháu ruột, càng lúc càng không ra thể thống gì?”
Nói xong Nhan Bân trực tiếp đẩy cửa xe ra, đi về phía tiểu khu nhà họ Vạn.
Ngay khi Nhan Bân vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của những vệ sĩ do Lý Thần mang đến đang đứng trong tiểu khu.
Bọn họ rõ ràng biết mọi chuyện đã xảy ra, một vệ sĩ trong số đó bước lên trước, cười nói với Nhan Bân: “Sếp Nhan, sếp Lý của chúng tôi có dặn dò rồi, khi sếp Nhan tới thì tôi sẽ dẫn đường cho ông”.
“Tôi muốn xem xem rốt cuộc các người định giở trò gì”, Nhan Bân chế nhạo, sau đó đi theo vệ sĩ vào bên trong.
Những tiểu khu bình thường được xây trước những năm 2000 đương nhiên không được trang bị những thiết bị hiện đại như thang máy, vì vậy Nhan Bân chỉ có thể đi theo vệ sĩ lên cầu thang bộ.
Nhưng khi vừa đến tầng hai, Nhan Bân đã nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên.
Rất rõ ràng, tiếng hét ấy được vang lên từ tầng ba trên đầu Nhan Bân.
Chính vì quá rõ ràng mà Nhan Bân có thể nghe ngay ra được đó là giọng của Nhan Hải - em trai mình!
Sau tiếng hét đó, là những tiếng chửi bới, mắng mỏ xen lẫn tiếng khóc lóc cũng như van xin.
Nhan Bân mơ hồ nghe thấy giọng của con trai mình - Nhan Hạ.
Lúc này Nhan Bân lập tức trở nên cuống quýt.
Ông ta nhấc chân, đẩy vệ sĩ trước mặt ra rồi lao lên lầu trên với gương mặt phờ phạc.
Cánh cửa phòng 303 chỉ khép hờ, Nhan Bân có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Mà chính khung cảnh bên trong này khiến cho Nhan Bân hít sâu một hơi khí lạnh.
Vết máu ở khắp mọi nơi như thể một cảnh thảm sát vừa diễn ra.
Mà hai vệ sĩ thân cận A Long và Tiểu Phi mà ông ta quen thuộc bị ném vào góc tường như hai cục thịt thối, máu không ngừng chảy ra từ cơ thể họ.
Nếu như không phải cơ thể của họ vẫn còn phập phồng lên xuống theo nhịp thở, Nhan Bân còn tưởng rằng hai người này đã chết rồi.
Nhưng đây vẫn chưa phải là đáng sợ nhất.
Điều kinh khủng nhất là ông ta nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt mà ông ta không hề quen biết đang vô tư đạp lên người em trai ruột của mình là Nhan Hải.
Lúc này Nhan Hải mặt mũi sưng vù, đang ôm chân người đàn ông kia, liều mạng cầu xin.
Mặc dù không thấy vết thương ngoài da nào trên người Nhan Hải, nhưng khuôn mặt ông ta đã mất đi chút máu, nhìn vẻ mặt của ông ta, Nhan Bân biết rằng em trai mình nhất định đã phải chịu dự tra tấn dã man.
Quan trọng nhất là Nhan Bân nhìn thấy đứa con trai của mình nằm trên mặt đất, tay chân bê bết máu, cơ thể run rẩy và co giật liên tục.
Nhưng kỳ lạ nhất là Nhan Hạ mặc dù đang bị thương rất nặng, nhưng hắn không những không gào khóc hay la hét mà ngược lại đang phá lên cười một cách cuồng loạn.
Trên khuôn mặt đầy máu kia lộ ra một nụ cười hung tợn, trong ánh mắt lộ ra sự điên cuồng.
“A Hải! Tiểu Hạ!”
Nhan Bân hét lên.
Xét cho cùng, Nhan Bân cũng chỉ là một doanh nhân giàu có, trong đời ông ta chưa từng thấy cảnh tượng kinh hoàng như thế này bao giờ.
Nếu như không phải đã lăn lộn cuộc đời nhiều năm, rèn luyện được bản lĩnh vững vàng, e rằng khoảnh khắc nhìn thấy khung cảnh đáng sợ này, hai chân ông ta đã mềm nhũn vì hốt hoảng rồi.
Nhan Hải người bị tra tấn đến mức gần như chết đi sống lại, khó khăn quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Nhan Bân, gã đàn ông ba mươi sáu bay mươi bảy tuổi này đã thực sự bật khóc thành tiếng.
“Anh ơi, cứu em, bảo cậu ta đừng giày vò em nữa, giết em đi cũng được, mau, mau cứu em với!”
Mặc dù vẫn luôn oán hận những hành động xấu xa của em trai mình, nhưng dù sao máu đặc hơn nước, lúc này nhìn thấy tình trạng thê thảm của Nhan Hải, còn có số phận của con trai mình, Nhan Bân chỉ cảm thấy cả người như phát điên.
Đột ngột quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lý Thần đang ngồi trên ghế sofa, dường như đang rất thoải mái nhìn về phía mình, ông ta gầm lên: “Lý Thần! Mày đang giở trò với tao à! Hôm nay không khiến mày trả giá, Nhan Bân tạo quyết không làm người!”
Đối mặt với Nhan Bân đang lửa giận ngùn ngụt, Lý Thần lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Mặc dù anh đã trút giận lên người Nhan Hạ và Nhan Hải, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ cho qua chuyện này.
Hai người Nhan Hạ và Nhan Hải này dựa vào đâu mà dám tấn công Tô Vãn Thanh chứ?
Chính là vì bọn họ xuất thân từ nhà họ Nhan, tự cho rằng bản thân được nhà họ Nhan hậu thuẫn, làm việc gì cũng không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Như Lý Thần đã từng nói, lần này, anh sẽ hoàn toàn lật đổ nhà họ Nhan.
Chỉ có như vậy mới tránh để lại hậu họa sau này.
Cũng coi như là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo những đối thủ trước đây, hiện giờ hay tương lai của anh.
Đối phó với Lý Thần anh, được thôi, cứ bày binh bố trận, dao súng đạn dược thoải mái.
. Nhưng nếu như ai dám động đến người phụ nữ của anh thì tức là chạm vào giới hạn của anh, vậy thì bọn họ hãy chờ đợi sự trả thù điên cuồng của Lý Thần đi!
Vì vậy trong lòng Lý Thần vẫn để tâm chuyện này, không xử gọn nhà họ Nhan thì sẽ không dừng lại!
“Trả giá?”
“Em trai và con trai của ông bây giờ đang phải trả giá vì những chuyện mà họ đã làm, hơn nữa, đối với tôi, như vậy vĩnh viễn là không đủ”.
Giọng điệu của Lý Thần lãnh đạm và bình tĩnh, không hề có bất kỳ hỗn loạn nào do bị ảnh hưởng bởi tiếng gầm của Nhan Bân cả.
Đôi mắt đầy tức giận và căm hận của Nhan Bân nhìn chằm chằm vào Lý Thần, chỉ vào Nhan Hạ và Nhan Hải đang nằm trơ trọi trên mặt đất, tức giận nói: “Mày tìm cớ thì cũng phải tìm một cái cho tử tế chứ, hai người họ đã làm gì mà phải trả cái giá lớn như vậy?”
“Lý Thần, mày có hiểu quy tắc không đấy? Chuyện làm ăn kinh doanh thì phải giải quyết trên. thương trường, hôm nay mày dám ra tay với bọn họ, ngày mai tạo sẽ dùng cách tương tự để báo thù mày!”
“Là mày phá hoại quy tắc trước, đừng trách tạo đổ tội lên đầu mày!”
Lý Thần không muốn tranh cãi vô nghĩa với Nhan Bân, anh chỉ nháy mắt một cái ra hiệu cho Lưu Quân.
Sau khi Lưu Quân nhận được ám hiệu của Lý Thần, anh ta nhấc cả người Nhan Hải lên, ném tới trước mặt Nhan Bân, trầm giọng nói: “Nói rõ những chuyện mà hai người đã làm!”
Lúc này lời nói của Lưu Quân chính là lời nguyền của quý đối với Nhan Hải, làm sao ông ta dám trái lời.
Vì vậy ngay khi Lưu Quân nói xong, Nhan Hải lập tức kể lại mọi chuyện mà ông ta và Nhan Hạ đã làm ra.
Mà sắc mặt của Nhan Bân, theo những lời nói của Nhan Hải càng lúc càng trở nên khó coi, càng lúc càng trở nên cứng đờ.
Nhan Bân nghiến chặt răng, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Nhan Hải và Nhan Hạ, không thể tin được nói: “Hai người chúng mày, hai người chúng mày!”
“Lại dám làm ra chuyện lớn như vậy sau lưng tao!"
Khi nghe thấy hai người Nhan Hải và Nhan Hạ lại dám liên thủ lại lên kế hoạch bắt cóc Tô Vãn Thanh, còn suýt chút nữa cường hiếp cô, ông ta chỉ cảm thấy một cơn đau tim ập tới.
Thực ra bản thân sự việc không có gì quá ghê gớm.
Nhưng đáng sợ là bọn họ đã làm chuyện xấu, còn bị Lý Thần bắt tại trận.
Chuyện này nếu như Nhan Hạ và Nhan Hải thành công, vậy thì Nhan Bân dù có tức giận cũng sẽ không làm gì bọn họ cả.
Bởi vì ở một khía cạnh nào đó, hai người họ đã thành công giáng một đòn cực đau vào mặt Lý Thần.
Chuyện tiếp theo mà Nhan Bân phải suy nghĩ đó là làm sao để đối phó với sự trả thù của Lý Thần.
Nhưng bây giờ thì khác.
Bọn họ đã làm chuyện xấu, nhưng lại không thành công.
Giống như đột nhập vào nhà người ta trộm, đồ thì chưa lấy được mà đã bị chủ nhà bắt tại trận, vụ trộm này lập tức biến thành vụ tử sát.
Khái niệm hoàn toàn khác.
Giờ phút này, cho dù là Nhan Bân đầy mưu mô và từng trải cũng phải cảm thấy hoang mang hoảng hốt.
Còn Nhan Hải lúc này không quan tâm nhiều chuyện như vậy được nữa, ông ta bò một đoạn trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy bắp đùi của Nhan Bân, khóc lóc thảm thiết: “Anh à, em biết sai rồi, nhưng bọn chúng không phải người, bọn chúng ép Tiểu Hạ phát điện, còn thiến cả em rồi! Anh nhất định phải cứu chúng em”.
“Em là em trai ruột của anh, Tiểu Hạ là con trai ruột của anh, anh không thể thấy chết không cứu được!”
Nghe thấy lời của Nhan Hải, Nhan Bân đột nhiên cứu đầu nhìn xuống, phát hiện bụng dưới của Nhan Hải đầy máu.
Càng kinh ngạc hơn nữa là từ lúc bước vào đến giờ, Nhan Hạ không ngừng cười, không những cười mà ánh mắt hắn càng lúc càng trở nên đờ đẫn.
Tất cả những biểu hiện này của Nhan Hạ khiến cho trái tim Nhan Bân như bị một tảng đá đập vào.
Lúc này, cơn tức giận lập tức thiêu đốt lý trí của ông ta.
Nhan Bân ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lý Thần với đôi mắt đỏ như máu, gầm rống lên: “Lý Thần, cho dù bọn họ có phạm sai lầm lớn, mày có thể tìm tao, mày làm sao có thể công kích riêng như vậy được?”
“Mày còn thiến em trai tao, ép điên con trai tao?"
“Mày muốn đào mộ tổ tiên nhà họ Nhan lên đấy à?"
“Tôi đúng là muốn đào mộ tổ tiên nhà họ Nhan lên đấy!”
Lý Thần đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Nhan Bân, cao giọng nói.
“Nhà họ Nhan thì sao nào? Thật sự coi gia đình mình là đệ nhất thiên hạ rồi à?”
“Em trai ông, con trai ông dám làm chuyện đó với người phụ nữ của tôi, tôi cũng không ngại đào mộ tổ tiên nhà ông lên đầu!”
“Ông nghĩ rằng tôi gọi ông tới đây là để nghe ông dạy dỗ sao? Hôm nay tôi muốn nói với Nhan Bàn ông rằng, chuyện này còn chưa xong đâu!”.
Trợn trừng mắt nhìn Lý Thần, lồng ngực Nhan Bân phập phồng dữ dội, cơn tức giận tích tụ không cách nào trút được, suýt chút nữa khiến ông ta phun ra một ngụm máu.
“Đào mộ tổ tiên nhà họ Nhan tao sao? Được! Được lắm!”
“Lý Thần, khẩu khí của mày không nhỏ đấy, nhưng không biết rằng năng lực của mày có thể phù hợp với khẩu khí này được hay không?”
“Vậy thì tao cũng nói cho mày biết, chuyện này nhà họ Nhan tao cũng không cho qua đâu! Em trai tao đã bị phế rồi, nếu như Tiểu Hạ xảy ra chuyện gì, tạo nhất định sẽ khiến mày phải chôn cùng nó!”
Sắc mặt Lý Thần vô cảm, sau khi nghe những lời đe dọa của Nhan Bân, anh đột nhiên cười nhẹ một tiếng.
Sự tương phản quá lớn giữa biểu cảm trước sau của Lý Thần khiến Nhan Bân rợn tóc gáy.
Ông ta thà nhìn thấy cảnh Lý Thần như mất hết lý trí gào ầm lên còn hơn là nhìn thấy cảnh anh đột nhiên bình tĩnh như vậy.
Một đối thủ mất hết lí trí sẽ dễ dàng đối phó hơn một đối thủ dù đang tức giận nhưng vẫn duy trì được sự bình tĩnh.
Lúc này, Nhan Bân đột nhiên nhận ra rằng, thậm chí đến bản thân ông ta cũng chưa chắc đã có thể toàn vẹn bước ra khỏi căn phòng 303 này.
Ý nghĩ này khiến toàn thân Nhan Bân căng chặt lại.
Lý Thần có thể tra tấn Nhan Hạ và Nhan Hải đến mức độ này, anh đương nhiên sẽ không ngại cho ông ta một chút kỷ niệm đáng nhớ.
Nghĩ đến đây, Nhan Bân lặng lẽ đưa tay vào trong túi quần, sờ vào điện thoại, quyết định một khi xảy ra chuyện gì thì sẽ lập tức gọi điện cho Quan Chi Đống tới ứng cứu.
Nhưng ngay sau đó, lời nói của Lý Thần đã khiển Nhan Bân nhận ra rằng mình đã sai rồi.
Hơn nữa còn sai một cách trầm trọng.
Ông ta đã đánh giá thấp Lý Thần đáng sợ này.
“Đoán xem, nếu như bây giờ tôi báo cảnh sát, con trai và em trai của ông sẽ bị phán bao nhiêu năm tù vì những tội danh này?”
Đối diện với anh hùng thật sự thì việc giết người là cách hạ đẳng nhất để giải quyết vấn đề.
So với việc giết người thì cách có hiệu quả hơn chính là thu phục lòng người.
Ví dụ như đối xử với Nhan Hải và Nhan Hạ, Lý Thần biết rất rõ, giết người chẳng qua là để xả cơn giận.
Thế nhưng sau sự sung sướng tức thời thì sẽ phải đối diện với rất nhiều phiền phức.
Giờ không phải là thời cổ đại. Không có nhiều anh hùng hảo hán như vậy nên giết người thì phải đền mạng.
Hơn nữa điều cũng không đúng ý Lý Thần khi anh muốn chúng sống không bằng chết.
Đối với Nhan Bân cũng vậy.
Lý Thần có thể dễ dàng dặn Lưu Quân đánh phế Nhan Bân.
Nhưng như vậy thì sao chứ.
Nhà họ Bân vẫn tồn tại.
Nhan Bân trở lại vẫn sẽ thể hiện sự báo thù điên cuồng của mình.
Vì vậy ngay từ đầu Lý Thần đã không có ý định làm gì Nhan Bân.
Dù sao thì Nhan Bân cũng khác Nhan Hải và Nhan Hạ. Ông ta không phải là kẻ tham gia trực tiếp vào chuyện lần này, thậm chí trước đó ông ta còn không biết gì về điều này.
Đây không phải là vì Lý Thần dễ dãi với Nhan Bân là vì muốn thông qua Nhan Bân để đánh gục hoàn toàn nhà họ Nhan.
Chỉ có khiến Nhan họ Nhan không còn gì thì họ mới cảm nhận được sự đau khổ và hối hận đến tận xương tủy.
Sau khi nghe Lý Thần nói vậy, Nhan Bân sững sờ nhìn chằm chằm Lý Thần và cười lạnh lùng: “Báo cảnh sát sao? Cậu đánh bọn họ ra thế này mà còn dám báo cảnh sát sao?”
Lý Thần thản nhiên nói: “Mọi người đều là người lớn, suy nghĩ trẻ con như vậy không nên có đầu. Ông có nhìn thấy những việc này là do tôi làm không?”
“Dù sao cũng không xảy ra án mạng. Chuyện này hoàn toàn có thể trở thành việc mấy anh em chúng tôi phát hiện ra hiện trường phạm tội nên lao ra thì tạo thành việc hai bên cùng bị thường. Không biết chừng, anh em chúng tôi còn nhận được giải thưởng về sự dũng cảm đấy!”
Lời nói của Lý Thần khiến cho Nhan Bân cảm thấy ớn lạnh.
Ông ta phải thừa nhận rằng, Lý Thần thực sự có thể làm được như vậy.
Đừng quên ở tỉnh Đông Nam vốn là đại bản doanh của Lý Thần.
Càng quan trọng hơn chính là phía sau Lý Thần còn có Tô Đông Thăng.
Lão hồ ly đó không xuất hiện thế nhưng rễ của ông ta cắm sâu ở cái tình này đã mấy chục năm, sức mạnh lớn tới mức nào chứ?
Nhan Bân ở Hỗ Thị phát triển nhiều năm cũng hiểu rõ.
Đây chẳng phải điều thay đổi trắng đen gì. Dù sao, những chuyện mà Nhan Hải và Nhan Hạ làm rõ ràng là sự thật. Chỉ cần điều tra một chút là có thể xác định được tội danh của bọn họ ngay.
Đây chính là điều thiệt cho nhà họ Nhan nhất vào lúc này.
Trong vài cả hai bên ngang bằng về lợi và hại thì lúc này Nhan Bân đã phải hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn Lý Thần và nói: “Cậu định thế nào?”
Ông ta biết ngay từ đầu không phải Lý Thần có ý định làm như vậy, chứng tỏ là chuyện này vẫn còn có thể thương lượng.
Hơn nữa cái gọi là thương lượng này nhất định sẽ khiến nhà họ Nhan tổn thất nặng nề.
Đối diện với tính toán quang minh chính đại của Lý Thần, dù Nhan Bần biết là có cạm bẫy thì cũng vẫn phải nhảy vào.
Trừ khi ông ta có đúng dũng cảm chứng kiến em trai và con trai mình cứ thế bị hành hạ và cứ thế bị bắt đi bóc lịch.
“Trong vòng ba ngày, nhà họ Nhan cút khỏi tỉnh Đông Nam”
Lý Thần đưa ra điều kiện của mình.
Nhan Bân nghe thấy vậy thì tức tới mức suýt nữa ngất lịm.
“Tôi đã đập vào dự án bờ Bắc Lâm Giang gần năm trăm triệu, công thêm việc bồi thường, nhượng bộ như vậy ít nhất cũng một tỷ tệ mà cậu nói tôi đi là tôi phải đi sao?”
Lý Thần thản nhiên nói: “Đây là chuyện của ông, ông có thể mặc kệ tôi nhưng tôi đảm bảo nhất định là tôi sẽ đưa em trai và con trai ông vào tù”.
“Cậu!”
Nhan Bân nổi giận. Ông ta chỉ vào Lý Thần, dường như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông trước mặt này.
Lý Thần thản nhiên nhìn Nhan Bân và nói: “Đây là chỉ bước đầu tiên mà thôi. Đến như vậy còn không chịu được thì tôi khuyên ông lập tức giải phóng toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Nhan đi, và mau trốn được đi đâu thì trốn”.
Nhan Bân tức tới mức bật cười: “Được lắm, cậu thật sự muốn cạn tàu ráo máng đúng không? Lý Thần, cậu đừng quên, gốc rễ của nhà họ Nhan là ở Hỗ Thị, dù cậu có chút thủ đoạn đó thì cũng không hủy được nhà họ Nhan đâu!”
Lý Thần nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Tôi chỉ hỏi ông trong vòng ba ngày có cút khỏi tỉnh Đông Nam hay không?”
Nhan Bân nghiến răng, bởi vì quá kích động và phẫn nộ nên toàn thân ông ta run lên.
Ông ta rất muốn chửi cho Lý Thần một trận rồi bỏ đi.
Thế nhưng Nhan Hải không ngừng cầu xin dưới đất và còn không ngừng cưới lớn giống như một thằng ngốc cùng với Nhan Hạ ngồi bất động thì khiến ông ta không thể làm như vậy.
Cũng không biết là im lặng bao lâu nhưng cuối cùng Nhan Bân cũng phải nghiến răng: “Được, tôi đồng ý với cậu!”
Khi nói ra câu nói này, Nhan Bân cảm thấy sự sỉ nhục và tức giận tới mức cực độ. Ông ta nhìn chăm chăm Lý Thần: “Nhưng chuyện này sẽ không xong như vậy đâu! Sẽ nhanh thôi, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận vì những gì cậu đã làm!”
Lý Thần cười lạnh lùng: “Ông và con trai ông đã nói như vậy nhiều lần lắm rồi, không chán sao?”
“Hi vọng ông nói được làm được. Bởi vì tôi cũng không cho qua như vậy đâu. Nếu nói là đào cả mộ của tổ tiên nhà họ Nhan lên thì tôi cũng sẽ đào sạch sẽ. Ông phải phản kháng mới được, càng ác liệt thì tôi càng hài lòng, nếu không sao có thể khiến các người tuyệt vọng tuyệt đối được chứ?”.
Lý Thần nói xong bèn đưa Lưu Quân rời đi.
Nhan Bân đứng một mình chết lặng, tức tới mức muốn ói ra máu.
Ông ta thật chỉ muốn chửi cho hai kẻ làm việc chẳng ra gì đang nằm dưới đất kia. Nhưng nhìn bộ dạng thê thảm của họ thì lời chửi tới bên miệng lại không phát ra thành tiếng được.
Ông ta biết, lúc này, oán hận chẳng có tác dụng gì. Thay vì như vậy, chi bằng nghĩ cách làm gì tiếp theo.
“Tiểu Hạ, con tỉnh lại đi, có nhận ra bố không?"
Nhan Bân đi tới trước mặt Nhan Hạ, quỳ xuống lắc nhẹ vai của Nhan Hạ và nói.
Đôi mắt đờ đẫn của Nhan Hạ cuối cùng cũng có chút phản ứng, chầm chậm tập trung vào khuôn mặt của Nhan Bân.
Nhan Bân đang định nói gì đó thì Nhan Hạ đã đẩy mạnh ông ta ra và gào lên: “Lý Thần! Mày là Lý Thần! Tao sẽ không tha cho mày! Tao phải giết chết mày!”
Vừa nói, Nhan Hạ vừa lao về phía trước.
Lúc này, Nhan Hạ với khuôn mặt đầy máu trong vô cùng dữ tợn, dường như thật sự là anh ta đã coi Nhan Bân là Lý Thần và như muốn giết người.
Nhan Bân kinh hãi, lúc này có tiếng bước chân vọng tới. Đó là Quan Chi Đống dẫn theo người tiến vào.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Quan Chi Đống hết hồn.
Ông ta lập tức kêu vệ sĩ lôi Nhan Hạ như kẻ bị điên kia ra, rồi dìu Nhan Bân dạy, run rẩy nói: “Chuyện, chuyện gì vậy?”
Nhan Bân hai mắt rưng rưng nhìn Nhan Hạ đang không ngừng giãy giụa khi bị hai vệ sĩ không chết. Ông ta run rẩy nói: “Mau, mau đưa nó tới bệnh viện, Tiểu Hạ hình như thật sự bị điên rồi!”
Quan Chi Đống tim đập thình thịch, vội vàng kêu người gọi 120 sau đó quay qua nói với Nhan Bân: “Vừa nãy tôi thấy Lý Thần đưa người đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhan Bân nghiến răng, đôi mắt ánh lên vẻ oán hận và gầm lên: “Thằng khốn đó, nói hủy hoại em trai và con trai tôi, hủy hoại hoàn toàn nên tôi muốn nó phải chết!”