Vận May Đổi Đời - Lý Thần

Chương 531-540




Chương 531-540

A Long nói xong, lập tức đứng dậy thanh toán, sau đó lặng lẽ đi đến con hẻm ở cửa sau của trung tâm SPA Tâm Duyệt.

Ở đây đã có hai người đàn ông với khí thế cường hãn đang đứng chờ sẵn.

“Anh Long”, một người đàn ông tiến lên chào hỏi.

A Long gật đầu, nhìn lên bức tường bên ngoài của trung tâm SPA Tâm Duyệt, phát hiện có một đường ống thoát nước chạy dọc theo bức tường xuống đất, gã nhẹ giọng nói: “Đột nhập không hề khó chút nào”.

“Đám Tiểu Phi chuẩn bị xong chưa?”

“Chị Phi đã cải trang đột nhập vào trung tâm SPA Tấm Duyệt rồi, bây giờ đang tìm kiếm vị trí của mục tiêu”.

A Long gật đầu nói: “Được rồi, làm theo kế hoạch ban đầu, các cậu đợi ở đây, tôi vào trong, lúc nào cũng phải giữ liên lạc”.

Vừa dứt lời, A Long đột nhiên bật lên, dùng hai tay nắm lấy ống nước cao hai mét rưỡi rồi trèo lên bệ cửa sổ tầng hai một cách nhẹ nhàng như một con khỉ linh hoạt.

Ngay sau đó, chỉ thấy một số động tác cực kỳ nhạy bén của gã, sau đó người đã nhảy vào từ một cửa sổ mờ hờ trên tầng ba của trung tâm SPA Tâm Duyệt.

Vừa bước vào cửa, A Long đã nhìn thấy một người phụ nữ đang quấn một chiếc khăn tắm nằm trên giường trong phòng.

Khi người phụ nữ đó nhìn thấy một gã đàn ông to lớn đột nhiên nhảy vào từ cửa sổ, cô ấy vô thức định hét lên.

Nhưng tốc độ của A Long còn nhanh hơn, gã bước đến gần người phụ nữ, dùng tay bịt miệng cô ấy lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy rồi nói: “Không được phát ra tiếng động, nếu không cô sẽ chết, hiểu không?”

Người phụ nữ đó trợn trừng mắt vì kinh hãi, vội vàng gật đầu.

A Long mỉm cười hài lòng, nhưng đột nhiên một con dao cứa vào cổ người phụ nữ, ngay lập tức khiến cô ấy hôn mê bất tỉnh trên giường.

Điều chỉnh lại cơ thể của người phụ nữ ấy cho giống như đang ngủ, sau khi làm xong, A Long mới từ từ bước ra ngoài.

Mà lúc này, trong một căn phòng ở tầng hai, Tô Vãn Thanh đang nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp.

“Thái Hạ, công việc kinh doanh của cậu ở đây càng ngày càng tốt ấy nhỉ”, Tô Vãn Thanh nhìn căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, nói.

Mạnh Thái Hạ cười nói: “Chồng tớ ngày nào cũng mải mê làm ăn nên tớ cũng phải kiếm chút việc gì đó để làm. Thực ra cũng chỉ là tiện tay mở cho vui thôi, không ngờ rằng lại được đón nhận như vậy”.

“Bạn học Tô, trước giờ không có chuyện gì thì cậu sẽ không tới tìm tớ đầu, nói đi, lần này có phải có chuyện gì cần tớ giúp không?”

y Mạnh Thái Hạ hào sảng nói ra gần hết ý định của mình, Tô Vãn Thanh cảm thấy hơi ngại.

“Cậu nói vậy như thể tớ chỉ khi nào cần nhờ mới nhớ tới bạn bè vậy”.

Mạnh Thái Hạ che miệng cười nói: “Nếu như tớ quay về trường cũ nói rằng hot girl Tô Vãn Thanh của chúng ta là người như vậy, e là những người trước đây theo đuổi cậu sẽ nhấn chìm tớ bằng một bãi nước bọt mất”.

“Được rồi, quan hệ của chúng ta sao phải nói nhiều lời vòng vo như vậy, tớ biết thời gian gần đây cậu đang bận chuyện của công ty, thời gian là vàng là bạc, cứ nói thẳng đi”.

Tô Vãn Thanh thấy Mạnh Thái Hạ đi thẳng vào vấn đề như vậy thì cũng không khách khí nữa, nói: “Là như này, tớ biết chuyện bác cậu là tổng giám đốc của công ty Bảo Cương, mà gần đây tớ mới bước chân vào lĩnh vực bất động sản, bây giờ cần một lượng thép lớn, chỉ có thể nhờ cậu giúp đỡ thôi”.

Mạnh Thái Hạ tò mò hỏi: “Về vấn đề thép, cậu cần chất lượng tốt vậy thì trong nước có hai công ty là Bảo Cương và An Cương. Hai công ty này đều mở ra để kinh doanh, vì sao cậu không trực tiếp liên hệ với họ qua các kênh thông thường? Họ không thể nào có mối làm ăn ngon mà lại không nhận được chứ?”

Tô Vãn Thanh thở dài nói: “Cậu không biết đâu, chuyện ở bên trong rất phức tạp. Liên quan đến một số cuộc cạnh tranh thương mại, bây giờ bên phía An Cương không thể nào hợp tác được, vì vậy chỉ đành tìm Bảo Cương thôi”.

“Hơn nữa bây giờ bọn tớ đang cần khá gấp, số lượng lại rất lớn, vì vậy lúc này hoàn toàn không thể thông qua cách bình thường để liên lạc với Bảo Cương được. Thế nên bây giờ tớ chỉ đành tới tìm cậu, không biết quan hệ của cậu có thể giúp ích được cho tớ không?”

Nghe Tô Vãn Thanh nói, Mạnh Thái Hạ để lộ biểu cảm suy tư.

Mặc dù rất tò mò cái gọi là cạnh tranh thương trường mà Tô Vãn Thanh nói tới là gì nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ do dự nói: “Cậu cũng biết đấy, tuổi của bác tớ cũng cao rồi, giờ cũng định rút lui nên sức ảnh hưởng kém đi rất nhiều”.

Thấy Tô Vãn Thanh để lộ ra biểu cảm thất vọng thì Mạnh Thái Hạ còn nói thêm: “Thế này đi, cậu ở đây đợi tớ một chút, tới giúp cậu gọi điện hỏi xem sao”.

Tô Vãn Thanh cười nói: “Vậy thì cảm ơn cậu trước nhé”.

Mạnh Thái Hạ đứng dậy phất tay: “Không có gì, tớ chỉ gọi điện thôi mà, có thành công hay không còn phải xem bác tớ nói thế nào đã”.

Mạnh Thái Hạ cúi đầu tìm số điện thoại sau đó mở cửa phòng.

Cô ấy mới bước ra ngoài thì có bóng dáng của một người phụ nữ đi vượt qua vài.

Mạnh Thái Hạ đang đợi điện thoại kết nối nhìn thấy người phụ nữ đi về phía mình thì chau mày nói: Đứng lại”.

Cô gái đứng ngay tại chỗ.

“Cô tên là gì? Tại sao trước giờ tôi chưa từng thấy cô?”

Người phụ nữ kia đứng quay lưng về phía Mạnh Thái Hạ, không nói cũng không cử động.

Mạnh Thái Hạ bỗng có dự cảm chẳng lành và cảm thấy nghi ngờ.

Cô ấy đang định đi tới hỏi thì có một bàn tay đặt lên vai mình.

A Long khẽ cười và mặt tới khuôn mặt của Mạnh Thái Hạ, ấn ngón tay vào làm da của cô ấy và khẽ nói: “Câm mồm, tôi không định làm hại bất kỳ ai, ok?"

Mạnh Thái Hạ tim đập thình thịch, cả cơ thể như bị sự sợ hãi nuốt gọn nhưng cô ấy vẫn cố gắng gượng giữ lấy chút lý trí còn lại run rẩy nói: “Các người là ai? Muốn là gì? Cướp sao?”

A Long khẽ cười: “Cướp người, có điều cô yên tâm, không phải cướp cô đâu”.

Lúc này, A Long đặt tay lên vai Mạnh Thái Hạ ép cô quay trở lại phòng làm việc.

Động tác này giống như hai người anh em tốt đang khoác vai nhau vậy.

Thế nhưng cơ thể Mạnh Thái Hạ cứng ngắc như một khúc gỗ và dường như cô ấy đang bị lôi vào trong.

Tô Vãn Thanh đang đợi kết quả thấy Mạnh Thái Hạ bị kẹp vào phòng thì vô thức đứng dậy lạnh giọng: “Các người là...”

Cô gái trước đó bị Mạnh Thái Hạ gọi đứng dậy bèn ghì con dao găm vào cổ Tô Vãn Thanh, với khuôn mặt vô cảm, cô ta bèn lên tiếng: “Câm miệng, nếu không là chết đấy!

Tô Vãn Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn cô gái và A Long đang kẹp chặt Mạnh Thái Hạ.

Quả nhiên là rất xinh đẹp”, A Long nhìn Tô Vãn Thanh với đôi mắt sáng rực: “Cô là người đẹp nhất mà tôi từng gặp”.

Tô Vãn Thanh siết chặt nắm đấm, vẫn không nói gì, chỉ nhìn A Long bằng ánh mắt đanh thép.

Cô biết, một cô gái yếu đuối mà đối diện với hai tên sát thủ thì căn bản không tồn tại cái gọi là năng lực đề kháng. Giờ cách làm lý trí nhất chính là điềm tĩnh, không được làm loạn.

“Cô không hề gào thét, thật thông minh. Bởi vì tôi không được kiên nhẫn cho lắm”.

“Mặc dù cô rất xinh đẹp, nhưng thật đáng tiếc, có người đã nhìn trúng cô rồi”.

A Long vừa nói vừa lắc đầu tiếc nuối rồi sau đó đập một đập đánh ngất Tô Vãn Thanh.

Tô Vãn Thanh mềm nhũn người ngã xuống, người phụ nữ kia vội vàng bước tới đỡ cô.

“Đi thôi!"

A Long trầm giọng, đang định đánh ngất luôn Mạnh Thái Hạ nhưng cô gái này đã phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa.

A Long tái mắt,

Bên dưới lầu, tiếng thét đã truyền tới tai Lưu Quân khiến anh ta nhảy lên nhanh như điện xẹt.

Lưu Quân giống như một hình nhận biết thành rồng với đôi mắt sắc lẹm và lao về phía trung tâm SPA

Trong trung tâm SPA, không ai có thể ngăn được Lưu Quân.

Gần như chỉ trong vài nhịp thở, Lưu Quân đã lao lên tầng hai theo hướng phát ra tiếng hét.

Cũng không quan tâm đến sự ngạc nhiên và tức giận mà nhiều khách nữ và nhân viên nữ thể hiện ra khi nhìn thấy anh ta, Lưu Quân lao đến cửa văn phòng đã được khóa kín.

Ngay khi đẩy cửa ra, Lưu Quân vừa nhấc chân chạy đến chỗ cửa sổ rộng mở thì nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt mà anh ta không hề quen biết nằm trên mặt đất.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc Lưu Quân bắt gặp một người phụ nữ đang bể Tô Vãn Thanh lên xe.

Còn A Long ngồi ở ghế lái phụ nhoài đầu ra nhìn Lưu Quân trên cao.

Nở một nụ cười nhẹ, A Long đưa tay ra làm động tác cầm súng, nhằm chuẩn vào người Lưu Quân mà bắn.

Hàm ý khiêu khích rõ ràng.

Một giây ngay sau đó, chiếc xe rồ ga và phóng ra khỏi con hẻm.

Năng lượng trong người Lưu Quân giống như sóng xung kích ập vào bờ, cuộn lên ầm ầm.

Nắm lấy bệ cửa sổ, Lưu Quân bật người nhảy ra khỏi cửa sổ lầu hai. Mặc dù độ cao lên tới hơn bảy mét, nhưng Lưu Quân không quan tâm, đáp mạnh xuống đất, phát ra một âm thanh chấn động.

Nhưng lúc này xe đã lao ra khỏi ngõ, sắp biến mất khỏi tầm mắt.

Lưu Quân đang định đuổi theo, nhưng đột nhiên có hai tên hung hãn bao vây, không nói lời nào lập tức phát động cuộc tấn công vào Lưu Quân.

Lưu Quân tự tin rằng mình có thể đánh bại hai kẻ này, nhưng thời gian không thể tránh khỏi việc bị trì hoãn.

Đang cơn tức giận, Lưu Quân gầm lên, cả người giống như một con khủng long bạo chúa phẫn nộ, trút hết lửa giận lên người hai kẻ không biết sống chết này.

Hai gã đàn ông này được sử dụng làm lá chắn đã trì hoãn Lưu Quân.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đối mặt với đòn tấn công thần tốc và mãnh liệt của Lưu Quân, chúng cảm thấy mình như con thuyền nhỏ giữa biển bão, có thể tan tành bất cứ lúc nào.

Chỉ trong vòng hai chiều, hai gã này đã nôn ra máu và ngã xuống đất, ánh mắt nhìn Lưu Quân không tránh được vẻ kinh hãi.

Chúng biết rằng Lưu Quân rất mạnh, nhưng không ngờ rằng lại mạnh đến mức này.

Biệt thự nhà họ Tô ở tỉnh.

Phịch, Lưu Quân quỳ hai chân xuống đất.

Hành động quỳ này dùng lực rất mạnh, mặt đất thật sự đã bị đập thành hai cái hố, vết nứt lan tràn như mạng nhện dày đặc.

Viên đá sắc nhọn đâm vào da đầu gối của Lưu Quân, máu thấm vào quần, đỏ cả một mảng.

Nhưng Lưu Quân dường như không có chút cảm giác nào.

Anh ta chỉ cúi đầu thật sâu với Lý Thần, nằm chặt tay, có chút run rẩy nói: “Anh Thần, tôi có lỗi với anh!”

Lý Thần vô cảm gì nhìn Lý Thần, không nói gì.

Lưu Quân không bao biện cho bản thân, chỉ nói: “Anh Thần, tôi biết tôi dùng mạng của mình cũng không thể đổi được sự an toàn cho chị Tô, bây giờ tôi lập tức đi tìm chị ấy, không tìm được chị ấy về, tôi tình nguyện chết ở bên ngoài! Đợi khi tôi tìm được chị Tô rồi sẽ tạ tội với anh sau!”

Nói xong, Lưu Quân định đứng dậy đi ra ngoài.

“Đứng lại”.

Giọng nói bình tĩnh của Lý Thần truyền đến.

“Một mình anh, trong tỉnh này có hàng triệu người, anh định đi đâu tìm? Anh đứng yên ở đây cho tôi!”

Lý Thần đột nhiên tăng âm lượng.

“Tôi không nói chuyện này có trách anh hay không, bây giờ cho dù anh chết thì cũng không thay đổi được bất kỳ chuyện gì, vì vậy bây giờ việc mà anh và tôi có thể làm được, đó chính là lập tức ứng cứu!”

Lý Thần đè nén sự cáu kỉnh và tức giận trong lòng, hít sâu một hơi, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Điều tra! Điều tra cho tôi! Điều tra biển số xe trong toàn tỉnh, đặc biệt là khách sạn mà nhà họ Nhan và nhà họ Bản đang ở! Trong vòng nửa tiếng phải có kết quả cho tôi!”

Sau khi Lưu Quân đi ra ngoài. Lý Thần hít sâu một hơi, ngồi trầm mặc trên ghế.

u khi tái sinh gần một năm, Lý Thần đã quen với việc mọi thứ luôn nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Rất ít chuyện vượt qua dự liệu của anh.

Nhưng hôm nay, Lý Thần đột nhiên phát hiện ra bản thân mình vẫn chưa phải là thần, còn rất nhiều chỗ anh chưa thể làm tới nơi được.

Ví dụ như sự an toàn của Tô Vãn Thanh.

Đã sớm phát hiện ra có người theo dõi cô, sao lại có thể cho phép cô chạy lung tung bên ngoài được chứ?

Ngay cả vệ sĩ cũng nên tìm cho cô một vệ sĩ nữ để theo sát bên cạnh mới đúng!

Lúc này Lý Thần vô cùng phiền não, chỉ cảm thấy cơn tức giận và sự hối hận trào dâng trong lòng ngực như sóng biển.

Những chiến thắng liên tiếp khiến anh có chút trầm mề bản thân và tự tin thái quá.

Nhưng bây giờ rốt cuộc Tô Vãn Thanh đang ở đâu?

Nếu như thật sự là do nhà họ Nhan và nhà họ Bân làm, vậy thì họ sẽ làm gì với Tô Vãn Thanh?

Lý Thần không dám nghĩ nhiều, không dám nghĩ xa, anh có chút hoảng loạn.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng làm việc mở ra, Tô Đông Thăng bước vào.

“Chủ Tô”, Lý Thần đứng lên, vẻ mặt có chút áy náy.

“Ngồi đi”, Tô Đông Thăng xua tay, còn mình ngồi đối diện với Lý Thần.

“Chú đã biết hết mọi chuyện rồi, cũng đã sắp xếp người điều tra rồi. Bây giờ cháu tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ. Cháu phải nhớ kỹ, cho dù đối phương là ai, làm như vậy nhất định là có mục đích. Trước khi bọn chúng tiết lộ mục đích của mình thì ít nhất sự an toàn của Tô Vãn Thanh vẫn được đảm bảo”.

Lý Thần hít sâu một hơi, tự trách bản thân: “Thực ra trước đó cũng đã có dấu hiệu rồi, nhưng cháu đã quá bất cẩn”.

Nhưng Tô Đông Thăng lại tỏ ra hiểu cho Lý Thần: “Đứa con gái này của chú, chú hiểu quá rõ nó rồi. Con bé không thích bị gò bó và quản giáo, hơn nữa nó là một người sống sờ sờ, chân tay mọc trên cơ thể nó, cháu có thể trói nó lại được sao?”

Lý Thần trầm giọng nói: “Nhưng ít nhất không được bất cẩn như vậy, là lỗi của cháu!”

Tô Đông Thăng đứng lên, đi ra sau bàn làm việc, vỗ vai Lý Thần, ấm áp nói: “Cảm xúc này của cháu chú có thể hiểu được, năm đó khi mẹ của Văn Thanh xảy ra chuyện, trong một khoảng thời gian dài chú cũng chìm đắm trong mặc cảm tội lỗi và đau đớn”.

“Đây là cái giá mà cháu phải bỏ ra khi là một người đàn ông, phải bảo vệ gia đình và người phụ nữ của mình, trừ khi cháu cam tâm tình nguyện trở thành một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường”.

“Nhưng đời người, không chống chọi với sóng gió, làm sao có thể tồn tại mãi mãi được?”

“Chú không trách cháu, Tô Vãn Thanh cũng không, nhưng bản thân cháu phải vực dậy, dùng nắm đấm của mình, nói với những người dám chạm vào vảy ngược của cháu rằng có một số chuyện, nếu chúng mày dám làm, sẽ chết!”

Lý Thần ngẩng đầu nhìn Tô Đông Thăng, lúc này trong mắt ông ấy tràn đầy tin tưởng cùng khích lệ, cũng không có một tia trách cứ hay chỉ trích.

Lý Thần đứng dậy, hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, nói: “Cháu biết nên làm thế nào”.

Tô Đông Thăng hài lòng gật đầu, nói: “Đây mới là Lý Thần mà chú biết, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng hoảng loạn, một khi cháu hoảng, kẻ thù đã thành công một nửa rồi”.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa.

Một người giúp việc bước vào với một túi hồ sơ, nói: “Ông chủ, anh Lý, vừa rồi có người đặt thứ này ở cửa, nói rằng cần hai người xem, nói xong liền rời đi

rồi”.

Lý Thần đón lấy túi hồ sơ, nhìn thấy một đĩa CD bên trong.

Cho đĩa CD vào trong máy tính và nhấp vào tệp video ở trong.

Video bắt đầu, đây là một căn phòng, trên người có một người phụ nữ đang hôn mê, đó chính là Tô Vãn Thanh.

Và gương mặt của Nhan Hạ xuất hiện trước ống kính với nụ cười đầy đắc ý.

“Lý Thần, ngạc nhiên không?”

“Không biết bây giờ mày đang cảm thấy thế nào, nhưng tao có thể nói cho mày, bây giờ tao sướng vãi nồi luôn đấy! Ha ha ha ha ha!”

Sau khi phá lên cười như điên như dại xong, biểu cảm của Nhan Hạ lập tức trở nên u ám.

Anh ta nhìn chằm chằm vào ống kính một cách mãnh liệt, như thể anh ta có thể nhìn thấy Lý Thần qua màn hình.

“Lý Thần, đừng trách tạo hèn mọn, có trách thì hãy trách bản thân quá kiêu ngạo và ngông cuồng, mày nghĩ mày là ai? Tao muốn xử mày thì thiếu gì cách!”

“Nhưng tạo không có thời gian mà chơi từ từ với mày, Vì vậy tạo đã dùng cách đơn giản mà hiệu quả nhất, tạo phải khiến mày biết rằng, chọc vào tạo là chuyện sai lầm nhất mà mày từng làm!”

Vẻ mặt của Nhan Hạ càng lúc càng trở nên nham hiểm sau lời nói của mình.

Sau đó Nhan Hạ lấy ra một tờ giấy, bên trên có viết một dãy mã số ngắn, vẻ mặt dần trở nên ngông cuồng.

“Thêm ID QQ này vào, nhanh lên, tạo không đợi được nữa rồi, nóng lòng muốn video call với mày, nhìn cảnh mày quỳ xuống trước mặt tạo bật khóc nước nở!”

“Nhớ kỹ, thời gian của mày không nhiều, cũng đừng nghĩ đến việc tra ra địa chỉ của tao. Tao đang trốn ở một nơi mà mày tuyệt đối không thể tìm thấy được đâu, tao cũng không ngu đến mức gặp mày ở bên ngoài, dù sao đây cũng là địa bàn của mày mà, há há há!"

“Nhưng tạo lại rất muốn nhìn thấy mày quỳ xuống trước mặt tạo, còn muốn ghi lại để từ từ thưởng thức, vì vậy mày thêm ID này vào, chỉ cho mày thời gian mười phút thôi!”

Sau khi câu này kết thúc, đoạn video cũng hết.

Nhìn vào ID trên tờ giấy, hai mắt Lý Thần từ từ phát sáng.

Đây là ông trời đang muốn giúp anh sao.

Chức năng video call đã được QQ phát hành cách đây không lâu.

Mặc dù thông số mạng hiện giờ rất kém, nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể dùng được.

Nhan Hạ đang đắc ý vênh váo e rằng nằm mơ cũng không thể ngờ được, hành động tiết lộ ID QQ của anh ta để làm nhục Lý Thần đã tự tay chân anh ta xuống mồ.

Tiếp theo Lý Thần lập tức làm hai việc.

Việc đầu tiên là gọi Lưu Quân về đợi ở trong phòng.

Việc thứ hai là gọi ngay cho Mã Hoa Đằng.

Mã Hoa Đằng nhận điện của Lý Thần ngay lập tức.

“Anh Mã, có một chuyện rất quan trọng, lát nữa tôi sẽ video call với một người, anh có thể khóa địa chỉ IP của bên kia trong thời gian ngắn nhất thông qua các biện pháp kỹ thuật không?”

Thời gian gấp gáp, Lý Thần không có thời gian nói rõ với Mã Hoa Đằng, chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề.

Mã Hoa Đằng luôn rất nhạy bén, không hỏi nhiều mà lập tức trả lời: “Về mặt kỹ thuật chuyện này rất đơn giản, hoàn toàn có thể làm được, nhưng mà anh cần địa chỉ IP hay là địa chỉ thực?”

Lý Thần vui mừng nói: “Địa chỉ thực cũng có thể tra ra sao?”

Mã Hoa Đằng cười nói: “Anh quên rằng bây giờ đội ngũ kỹ thuật của chúng ta mạnh đến mức nào à? Có địa chỉ IP rồi thì chỉ mất vài phút là có thể tìm ra địa chỉ thực. Nhưng tiền đề là bên kia không phải là cao thủ hacker, nếu không việc điều tra dấu vết sẽ khá rắc rối”.

Lý Thần nói: “Đối phương không biết kỹ năng máy tính đầu, vì vậy bây giờ anh có thể khóa chặt QQ của tôi luôn, đợi tôi bắt đầu gọi kết nối video, anh ấy lập tức truy vết địa chỉ thực của đối phương!”

Sau khi liên lạc với Mã Hoa Đằng, Lý Thần đã đăng nhập vào QQ của mình, sau đó add theo ID trước đó mà Nhan Hạ đưa.

Rất nhanh yêu cầu đã được thông qua.

Yêu cầu gọi video được bắt đầu.

Tô Đông Thăng đứng dậy đi ra khỏi tầm máy quay, nhìn Lý Thần một cái, hai người đều gật đầu, sau đó Lý Thần chấp nhận yêu cầu gọi video này.

Trên màn hình chỉ có một mình Nhan Hạ.

Anh ta đang ngồi trên ghế, nhìn vào màn hình bằng ánh mắt đầy chờ đợi.

Khi Lý Thần nhìn thấy anh ta, đương nhiên Nhan Hạ cũng nhìn thấy gương mặt của anh ta trên màn hình máy tính của mình.

Mà lúc này ở Thâm Thành xa xôi, Mã Hoa Đằng nhấc điện thoại gọi cho Vạn Đào.

“Lão Vạn, gọi nhân viên giỏi nhất trong phòng kỹ thuật của anh lập tức đến văn phòng của tôi một chuyến, có chuyện rất quan trọng!”

Vài phút sau, Vạn Đào và nhân viên kỹ thuật giỏi nhất hiện giờ của Tencent đã tập trung tại văn phòng của Mã Hoa Đằng.

Sau khi Mã Hoa Đằng nói qua về vấn đề, mọi người mở laptop của mình ra và bắt đầu công việc ngay lập tức!

Vạn Đào cười nói với Mã Hoa Đằng: “Sếp Mã, anh yên tâm, chỉ cần là tân binh học công nghệ máy tính hai năm là có thể làm được việc này, huống hồ gì là chúng tôi”.

Mã Hoa Đằng cũng mỉm cười gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Đây là chuyện riêng đầu tiên mà sếp Lý yêu cầu chúng ta làm, vì tình vì lý, chúng ta đều phải cố gắng hết sức để hoàn thành”.

Vạn Đào làm động tác tay tỏ ý đã hiểu, sau đó cắm đầu vào công việc của mình.

Không khí trong văn phòng trở nên căng thẳng.

“Bắt đầu tạo kết nối!”

“Quét mã mục tiêu và IP liên kết của máy chủ”.

“Nhận địa chỉ IP thành công, bắt đầu đánh hơi và theo dõi!”

Mà lúc này, ở tỉnh, Nhan Hạ và Lý Thần bắt đầu cuộc trò chuyện.

Nhan Hạ nhìn đồng hồ trên tay mình, cười nhẹ nói: “Khá lắm, hiệu quả công việc của mày cao hơn tạo tưởng nhiều đấy. Còn hai phút nữa mới tới giờ hẹn, xem ra mày đang rất vội đúng không?"

Lý Thần cười lạnh nói: “Đừng nhiều lời nữa, trước khi tôi xác nhận rằng Văn Thanh đang bình yên vô sự, tôi sẽ không bàn bạc bất cứ điều kiện gì với anh đâu”.

Vẻ mặt của Nhan Hạ dần trở nên u ám, nhìn Lý Thần ngông cuồng nói: “Mày cho rằng bây giờ mày có cự cách nói chuyện điều kiện với tạo sao?”

Lý Thần thản nhiên nói: “Vừa nãy trong video tôi chỉ nhìn thấy một góc nghiêng, làm sao tôi có thể chắc chắn đó là Tô Vãn Thanh chứ? Vì vậy tôi đảm bảo rằng Tô Vãn Thanh quả thực đang ở trong tay anh, và hiện giờ cô ấy đang bình an vô sự, vậy thì hãy nói chuyện với tôi, nếu không thì tôi sẽ tắt ngay lập tức!”

Vẻ mặt của Nhan Hạ trở nên lạnh lùng, cười gần một tiếng, nói: “Được, tao sẽ đáp ứng yêu cầu này của mày, cho mày chết cũng gọi là cam tâm tình nguyện”.

Nói xong, Nhan Hạ hất tay,

Chỉ thấy khung cảnh thay đổi, ngay sau đó Lý Thần nhìn thấy Tô Vãn Thanh đã tỉnh dậy bị trói chặt hai tay hai chân, bị một người phụ nữ canh chừng trên giường.

Tô Vãn Thanh dường như biết rằng Lý Thần đang nhìn cô, nóng lòng muốn nói chuyện, nhưng

miệng đã bị bịt kín nên cô không thể nào biểu đạt được ý của mình.

“Để Tô Vãn Thanh nói chuyện với tôi”.

Lý Thần lạnh lùng nói.

Nhan Hạ xuất hiện lại trước ống kính, cười lạnh nói: “Lý Thần, đừng có được voi đòi tiên, bây giờ quyền chủ động đang nằm trong tay tao!”

“Tôi nói để Tô Vãn Thanh nói chuyện với tôi!”, Lý Thần cao giọng.

“Nếu không tôi sẽ không đồng ý với bất kỳ điều kiện nào của anh, tôi phải đảm bảo rằng anh không làm việc gì tổn thương đến Tô Vãn Thanh”.

Nói xong, Lý Thần lạnh lùng nhìn Nhan Hạ, nói: “Anh cẩn thận đến mức nghĩ đến việc thông qua gọi video để nói chuyện với tôi vậy thì đương nhiên anh có thể đảm bảo rằng mình sẽ không bị tìm thấy, nếu đã như vậy, vì sao anh không dám để Tô Vãn Thanh nói chuyện với tôi? Lẽ nào anh chột dạ rồi sao?”

Nhan Hạ cười ngông cuồng, nói: “Tao chột dạ á? Bây giờ tao mới là người chiến thắng, còn mày chẳng qua chỉ là một con bọ rác hèn mọn mà thôi, được rồi, tạo sẽ thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của mày”.

Nói xong, Nhan Hạ hất tay, người phụ nữ đang canh chừng Tô Vãn Thanh lập tức vươn tay kéo miếng băng dính trên miệng Tô Vãn Thanh ra.

Tô Vãn Thanh vừa được nói chuyện lại không hét ầm lên, cũng không tuyệt vọng trong lúc cảm xúc suy sụp nhất mà chỉ vô cùng bình tĩnh nói với Lý Thần: “Anh à, anh yên tâm, bọn chúng chỉ đánh ngất em rồi đưa tới đây thôi, cũng chưa làm gì em, nhưng anh tuyệt đối không được phép đồng ý bất kỳ yêu cầu quá quắt nào của bọn chúng đâu đấy!”

Mà lúc này, ánh mắt Lý Thần xoẹt qua.

Bởi vì trong hộp tin nhắn QQ của anh đã nhận được một tin nhắn do Mã Hoa Đằng gửi từ hệ thống.

“Đã tra ra được địa chỉ, số nhà 303 nhà họ Vạn, tiểu khu A, đường Thành Đông, tỉnh Thành Hoàng D ….”

Nhan Hạ đúng là rất cẩn thận.

Dường như anh ta đoán được rằng Lý Thần vì muốn tìm được anh ta sẽ tra lịch sử nhận phòng ở tất cả các khách sạn.

Vì vậy anh ta chỉ cần trả phòng ở khách sạn, sau đó chuyển đến một tòa nhà dân cư.

ở một mức độ nào đó, điều này khiến cho việc Lý Thần tìm kiếm anh ta trở nên khó khăn hơn.

Nhưng Nhan Hạ nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, Lý Thần là đại cổ đông của Tencent, có thể tra ra vị trí hiện giờ của anh ta từ địa chỉ IP thông qua các thủ thuật công nghệ.

Sau khi âm thầm ghi địa chỉ và đưa cho Lưu Quân, Lý Thần trìu mến nói với Tô Vãn Thanh: “Em đừng lo, anh tự biết tính toán. Đừng sợ, anh sẽ đón em về nhà trong thời gian ngắn nhất”.

Sau khi Lý Thần nói xong câu này, Nhan Hạ lập tức chặn camera lại.

“Được rồi Lý Thần, đừng có diễn phim tình cảm trước mặt ông nữa, ông đây không có tâm trạng xem đâu. Bây giờ người mày cũng đã thấy rồi, muốn nói chuyện cũng nói rồi, bây giờ chúng ta có thể bàn được chưa nhỉ?”, Nhan Hạ tràn đầy mong đợi nói với Lý Thần.

Lý Thần bình tĩnh nhìn Nhan Hạ, nói: “Anh nói điều kiện của mình đi”.

Nhan Hạ bật cười ha hả, nói: “Đơn giản lắm. Mày quỳ xuống trước mặt tạo, xin lỗi và cầu xin tạo tha thứ. Đây là điều kiện đầu tiên”.

“Điều kiện thứ hai là mày lập tức ký hợp đồng chuyển nhượng dự án cho tạo, chuyển dự án phát triển bờ Nam sông Nam Lâm cho tao!”

“Điều kiện thứ ba, bồi thường cho tạo một tỷ!”

Nói xong, Nhan Hạ nhìn Lý Thần qua màn hình video bằng vẻ mặt dữ tợn, ngông cuồng nói: “Ba điều kiện này, thiếu cái nào cũng không được. Bây giờ tao không phải đang thương lượng với mày, mà là thông báo cho mày biết mày phải làm gì”.

Nghe thấy những lời này của Nhan Hạ, Lý Thần còn chưa kịp lên tiếng, Tô Vãn Thanh ở phía sau anh ta đã lên tiếng, cô đang cự tuyệt.

Nhưng cô không thể nói ra lời bởi vì miệng của cô đã bị người phụ nữ kia dùng băng keo dán lại.

Lý Thần vẫn tỏ ra bình tĩnh, nói: “Điều kiện thứ hai và điều kiện thứ ba cần thời gian để chuẩn bị”.

“Đó là việc của mày!”

Nhan Hạ đột nhiên cao giọng: “Tao không quan tâm mày dùng cách gì, tóm lại, trong vòng hai tiếng tạo cần nhìn thấy kết quả, nếu không thì..”

Nói đến đây, Nhan Hạ vỗ tay.

Nhan Hải đã ở trong phòng nóng lòng chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện.

“Long trọng giới thiệu, đây là chú hai của tao”, Nhan Hạ nhìn Lý Thần, cười điên cuồng nói: “Số phụ nữ mà chú hai tao đã chơi nhiều không đếm xuể, mày có muốn nhìn tạo và chú hại của tạo chơi Tô Vãn Thanh cho mày xem không?”

Nhan Hạ tự đắc nhìn Lý Thần trên màn hình, bĩu môi nói: “Mày là Lý Thần?”.

“Cái loại mày mà cũng dám xúc phạm cháu tao, đắc tội với nhà tao à?”

Giọng của Nhan Hải đột nhiên tăng cao, đầy thù địch và hung ác.

“Mày có mấy lá gan thế, có tin tạo đào mộ cả tổ tông dòng họ mày không?”

Nơi camera không quay tới, hai tay Lý Thần nắm chặt, móng tay ghim vào da, máu bắt đầu chảy ra.

Nhưng Lý Thần vẫn chưa nhận thức được, khiến cho vết thương càng lúc càng sâu, máu chảy ra khắp tay, nhưng anh vẫn chưa buông tha cho bản thân.

Có vẻ như chỉ những cơn đau dữ dội như vậy mới có thể khiến anh kìm nén cảm xúc và ngăn chúng bùng phát.

“Nhan Hạ, tin tôi đi, nếu như hôm nay một trong số các người dám động vào Tô Vãn Thanh, tôi sẽ khiến các người hối hận khi đến thế giới này!”

Từng lời nói của Lý Thần phát ra từ kẽ răng.

Cách đó không xa, Tô Đông Thăng cảm xúc phức tạp nhìn Lý Thần.

Ông ấy cũng rất tức giận, rất lo lắng.

Nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Thần.

Lý Thần, người trước nay luôn điềm đạm và nhẹ nhàng, so với một doanh nhân thì càng giống một người trí thức hơn.

Đây cũng chính là điểm mà Tô Đông Thăng coi trọng Lý Thần nhất.

Bởi vì Lý Thần khác với mọi người.

Khí chất nho nhã tri thức này không ai có thể rèn luyện được mà là do bẩm sinh.

Nhưng bây giờ, Lý Thần giống như một con sự tử phẫn nộ tột cùng, không còn suy xét đến vấn đề nho nhã tri thức, chỉ muốn dùng máu của kẻ thù để xoa dịu cơn giận của mình.

“Ha ha ha!”, Nhan Hạ nhìn Lý Thần, vẻ mặt sung sướng.

“Lý Thần, mày có biết không? Tao nằm mơ cũng muốn nhìn thấy biểu cảm này của mày, bởi vì biểu cảm này của mày, thật sự khiến tao sướng điên!”

“Nhìn bộ dạng mày tức muốn chết, muốn ăn tươi nuốt sống tạo, trong lòng tao thấy sướng vãi đạn!”

“Không uổng công tạo làm nhiều chuyện như vậy, ha ha ha!”

Nói xong, Nhan Hạ cười như điên như dại: “Nhưng mà hình như bây giờ mày vẫn chưa nắm rõ tình hình nhỉ, bây giờ, là tạo, Nhan Hạ, quyết định tất cả mọi chuyện!”

Nói xong, Nhan Hạ quay đầu nói với Nhan Hải: “Chú hai, không phải chú thích cô ấy lắm à, cho Lý Thần xem đi, chúng ta là người nói được làm được”.

Nhan Hải phá lên cười, trong mắt lóe lên một tia cực kỳ dâm tục và khát tình, nói: “Chú không đợi được nữa rồi, nếu như không phải phối hợp với mày, chú đã lao vào từ lâu rồi!”

Nói xong, Nhan Hải xoay người đi về phía Tô Vãn Thanh, trên mặt lộ ra vẻ thèm thuồng và ám ảnh.

Nước miếng của ông ta như sắp rơi xuống tới noi.

Nhan Hạ cười phá lên, sau đó di chuyển ra xa để tiện cho Lý Thần nhìn thấy cảnh này.

Còn Tô Vãn Thanh thì toàn thân run lên, cô co rút người về phía góc tường, ánh mắt tràn đầy sợi hãi và tuyệt vọng.

D

Nhan Hải cười một cách ngông cuồng, đi về phía Tô Vãn Thanh, nói: “Người phụ nữ mà anh luôn mơ ước, khi nhìn thấy em anh mới phát hiện ra, những người phụ nữ khác chỉ là loại ong bướm phù du, chỉ có người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời như em mới xứng với anh”.

“Người đẹp, theo anh, anh nhất định sẽ khiến em sướng, sướng phát điên luôn!”

Lúc này, Lý Thần đột nhiên hét lên: “Nhan Hạ, Nhan Hải, tôi đồng ý với toàn bộ yêu cầu của các người!”

Vẻ mặt thất vọng hiện lên trên mặt Nhan Hải, tuy nhiên ông ta vẫn nhìn về phía Nhan Hạ.

E

Còn Nhan Hạ nhìn Lý Thần bằng ánh mắt tham lam cực độ, nói: “Trong vòng hai tiếng, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cho tao! Nhớ kỹ, mày chỉ có hai tiếng thôi!”

Lý Thần hít sâu một hơi: “Giấy chuyển nhượng dự án tôi đã ký rồi, đưa cho anh kiểu gì? Nếu như tôi là anh tôi sẽ phải nhìn trực tiếp ký tên, nếu không tối đưa cho anh văn bản giả chữ ký thì sao? Đến lúc đó cái nịt anh cũng chẳng lấy được đâu!”

D

Nhan Hạ nhìn chằm chằm Lý Thần, cười khẩy nói: “Mày muốn giở trò à?”

Lý Thần lạnh lùng nói: “Anh có thể phải người tới gặp trực tiếp, nhìn tôi ký tên, bản thân anh không cần xuất hiện”.

Hai mắt Lý Thần sáng lên, như thể anh ta đang cân nhắc xem liệu có cạm bẫy nào trong ý kiến này không.

Lý Thần lãnh đạm nói: “Muốn ăn một bữa no nê thì phải chịu chút nguy hiểm, chút nguy hiểm này mà anh cũng không dám gánh vác thì đừng nghĩ đến dự án của tôi nữa”.

Nhan Hạ cười khẩy một tiếng, nói: “Bây giờ máy ra ngoài, đến cầu Kiều phố Nam sẽ có người liên lạc với mày”.

“Nhớ kỹ, đừng có giở trò quỷ, nếu không tạo nhất định sẽ khiến mày tận mắt nhìn chú cháu tạo chơi người phụ nữ của mày như thế nào”.

Lý Thần lạnh lùng nhìn Nhan Hạ, nói: “Tôi nói được là làm được, nhưng trước đó.”

“Chỉ cần các người chạm vào cô ấy, Lý Thần tội sẽ khiến các người sống không bằng chết!”

Lúc này tuy rằng trong tay Nhan Hạ đang cầm tấm vé trúng thưởng, trong lòng vô cùng ngông cuồng, nhưng khi nghe thấy lời này của Lý Thần, nhìn thấy ánh mắt của anh vẫn cảm thấy một cỗ khí lạnh từ sống lưng bốc lên.

Như thể bị khóa chặt bởi đôi mắt của thần chết.

Ngay sau đó, Nhan Hạ cười khẩy nói: “Mày tự lo cho cái thân mày trước đi!”

Nói xong, Nhan Hạ tắt video.

Cuộc gọi video kết thúc.

Lý Thần lập tức đứng lên, sắc mặt vô cảm nhìn Lưu Quân, nói: “Nhớ kỹ địa chỉ chưa?”

Lưu Quân gật đầu nói: “Nhớ kỹ rồi”.

“Mang thêm người đến đó”.

Tô Đông Thăng đột nhiên lên tiếng.

Tuy nhiên Lưu Quân lại lắc đầu nói: “Không cần đâu, nhiều người ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ, tôi có đủ tự tin rằng mình có thể áp chế được bọn chúng!”

D

Nhìn Lưu Quân hai mắt sáng ngời, ánh mắt mang theo hàm ý cầu xin, Lý Thần suy nghĩ trong mấy giây.

Anh tin tưởng, cũng có thể hiểu được tâm trạng muốn bù đắp lỗi lầm với Tô Vãn Thanh của Lưu Quân, nhưng chuyện này có liên quan trực tiếp đến vấn đề an toàn của Tô Vãn Thanh.

Lý Thần đã sơ suất một lần, vì vậy anh tuyệt đối sẽ không lấy sự an toàn của Tô Vãn Thanh ra để thử lần hai.

“Chú Tô, cháu sẽ dắt theo mấy người của chú. Bọn họ sẽ yểm trợ ở bên ngoài, còn cháu và Lưu Quân lên trên là được rồi”, Lý Thần nói.

Tô Đông Thăng gật đầu, nói: “Như vậy là ổn nhất”.

“Cháu cứ ra ngoài đi, chú sẽ dặn dò xuống dưới. Người sẽ theo sát phía sau cháu, họ tự biết phải làm như thế nào”.

D

Tô Đông Thăng nói xong vỗ vai Lý Thần, trầm giọng nói: “Chú ý an toàn, chờ cháu chiến thắng quay về”.

Lý Thần gật đầu, mím môi, dắt Lưu Quân ra khỏi phòng làm việc.

Không nói gì bởi vì anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Anh sợ rằng nếu nói nhiều thì cảm xúc trong lòng sẽ không kìm được mà bộc phát hết.

Và tất cả những thứ này anh muốn để lại cho hai người Nhan Hạ và Nhan Hải từ từ tận hưởng...

…..

“Cầu Kiểu phố Nam? Tiểu Hạ, chẳng lẽ mày định thật sự giao trả người phụ nữ cực phẩm như này cho Lý Thần sao?”

Nhìn thấy Nhan Hạ tắt video, Nhan Hải không kìm được lòng hỏi.

Vốn dĩ kế hoạch của Nhan Hạ, ông ta định không quan tâm, thứ ông ta quan tâm chỉ có Tô Vãn Thanh - người phụ nữ cực phẩm này thôi.

D

Bây giờ nếu như Nhan Hạ thật sự có ý định giao dịch với Lý Thần, vậy thì mấy ngày qua ông ta ngày nhớ đêm mong chẳng phải đều tốn công vô ích rồi

sao?

Nhan Hạ cười gần hai tiếng, đứng dậy đi tới bên cạnh Nhan Hải, nói: “Chú hai, nếu cháu đã nhờ chú một việc lớn như vậy, đương nhiên sẽ không để chú đến đây vô ích được?”

“Ba điều kiện đó cháu muốn, nhưng Tô Vãn Thanh ấy mà, đương nhiên cũng phải nếm thử mới được”.

Nhan Hạ nhìn chằm chằm Tô Vãn Thanh đang co rúm trong góc đang nhìn anh ta một cách đầy kinh ngạc và tức giận rồi cười ngông cuồng.

Lúc này Nhan Hạ không thể nhìn thấy biểu cảm của mình, hung tợn đến mức méo mó, giống như một kẻ tâm thần phân liệt, làm gì còn chút phong độ nho nhã nào của trước đây.

Nhan Hải nghe xong liền phá lên cười, vỗ vai Nhan Hạ nói: “Đúng vậy, đúng vậy, không có lý do gì mà lại trả một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần như vậy về cho hắn, như thế thì đáng tiếc lắm”.

D

Nói rồi, Nhan Hải dùng ánh mắt cực kỳ dâm tục nhìn Tô Vãn Thanh, nói: “Người phụ nữ như này mà chỉ được chơi vài lần thì tiếc lắm, chú còn muốn giam cô ấy lại, chơi một khoảng thời gian, đợi chơi chán rồi tính tiếp”.

“Nhưng mà người phụ nữ như thế này, chơi thế nào chắc cũng không chán được đâu”.

Nghe thấy những lời nói ô uế thô tục bên tai, lại nhìn thấy ánh mắt dâm dê để tiên của hai người này nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Tô Vãn Thanh không khỏi kinh hoảng, sợ hãi.

Suy cho cùng Tô Vãn Thanh cũng chỉ là một người phụ nữ, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ hoảng sợ và lo lắng khi gặp phải tình huống như vậy.

Nhưng Tô Vãn Thanh sẽ không để cảm xúc sợi hãi lấn át lý trí, cô cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.

Lúc này gào thét hay van xin đều vô dụng, mà Tô Vãn Thanh cũng không thèm cầu xin loại người như Nhan Hải và Nhân Hại, đối với cô mà nói chuyện đó còn đau khổ hơn cái chết!

Thấy Nhan Hải và Nhan Hạ đang cười đắc ý, còn người phụ nữ đang canh chừng mình lúc này có chút lơ đễnh, Tô Vãn Thanh đột nhiên đứng dậy lao về phía cửa sổ.

Trước khi Nhan Hạ và Nhan Hải kịp phản ứng lại, người phụ nữ canh chừng Tô Vãn Thanh tên là Tiểu Phi đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đang định đuổi theo, nhưng lúc này Tô Vãn Thanh đã dùng hết sức lực cùng tốc độ bộc phát, trong nháy mắt, cô đã chạy tới cạnh cửa sổ.

“Đừng qua! Chỉ cần các người qua đây tôi sẽ lập tức nhảy xuống!”

Tô Vãn Thanh hét lên với Tiểu Phi.

Nói xong, Tô Vãn Thanh làm động tác chuẩn bị nhảy lầu, Tiểu Phi vội vàng dừng bước chân lại, nói với Tô Vãn Thanh: “Đừng nhảy! Tôi sẽ không qua!”

Mà lúc này, Nhan Hạ và Nhan Hải cũng phản ứng lại.

Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong tích tắc, không ai có thể ngờ rằng Tô Vãn Thanh đã mất đi năng lực phản kháng này lại đột nhiên bộc phát.

E

Thấy Tô Vãn Thanh chỉ cần lật người một cái là có thể ngã xuống lầu, ánh mắt Nhan Hạ co rút lại, lạnh lùng nói: “Tô Vãn Thanh, cô nhất định phải làm vậy sao?”

Tô Vãn Thanh cười khẩy một tiếng: “Tôi dù có chết cũng sẽ không để mấy người làm nhục đâu!”

Nhan Hải nghe xong phá lên cười, nói: “Làm sao mà gọi là làm nhục được? Rõ ràng là cả hai người chúng ta đều cảm thấy sướng, đây là chuyện tốt, lẽ nào em không thích sao?”

D

Tô Vãn Thanh cảm thấy kinh tởm vô cùng: “Đồ biến thái chết tiệt! Ông không xứng làm người! Nhìn thấy ông là tôi thấy buồn nôn!”

Nhan Hải nhìn chằm chằm Tô Vãn Thanh cười xấu xa: “Được, được lắm, con nhỏ này, mạnh miệng lắm nhỉ, nhưng mà không biết lát nữa ở trên giường của anh, cưng có còn máu lửa như vậy được không!”

“Em càng máu, anh càng thích!”

Tô Vãn Thanh lạnh lùng nhìn Nhan Hải, nói: “Tôi đã nói rồi, tôi dù có nhảy xuống đây chết cũng sẽ không để ông làm nhục đầu!”.

Khi nói câu này, ánh mắt của cô tràn đầy vẻ quyết tâm.

Cô biết rằng tình hình hiện tại cô hoàn toàn không thể chống cực được, nếu như hai người đàn ông trước mặt thật sự xông lên, cô nhất định sẽ nhảy xuống.

Đối với cô, nếu như không phải Lý Thần, bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cô, vậy thì chi bằng chết còn hơn.

D

Đây tuyệt đối không phải là nói đùa.

Nhân lúc Nhan Hải và Tô Vãn Thanh đang nói chuyện, Nhan Hạ âm thầm nháy mắt với Tiểu Phi.

Tiểu Phi nhận được ám hiệu của Nhan Hạ, âm thầm tiến về phía Tô Vãn Thanh.

Mà lúc này toàn bộ tâm trí của Tô Vãn Thanh đều đổ dồn vào người Nhan Hạ và Nhan Hải, sợ rằng hai người đàn ông này đột nhiên xông lên, vì vậy không chú ý đến hành động của Tiểu Phi.

Đây chính là một điểm sáng, vì vậy Tiểu Phi nhanh chóng nắm bắt cơ hội.

E

Dù sao Tiểu Phi cũng sinh ra trong một gia đình luyện võ, tốc độc nhanh hơn Tô Vãn Thanh rất nhiều, chỉ trong chớp mắt, cô ta đã nắm lấy cánh tay của Tô Vãn Thanh, kéo cô từ chỗ cửa sổ lại.

Tô Vãn Thanh hết lên một cái, định giấy ra nhưng một cái tát đã ập tới khuôn mặt của cô.

Cái tát này khiến cho Tô Vãn Thanh ngã xuống đất, trên khóe miệng có một vệt máu đỏ tươi.

Quay đầu lại, Tô Vãn Thanh nhìn chằm chằm Tiểu Phi bằng ánh mắt lạnh lùng như băng.

D

“Ui chao, khuôn mặt trắng nõn này, đáng tiếc quá”, Nhan Hải cười xấu xa, bước lên trước một bước.

Ông ta cúi người xuống muốn chạm vào vết tát đỏ bừng trên mặt Tô Vãn Thanh.

“Ông dám chạm vào tôi, tôi sẽ lập tức cắn lưỡi tự tử.

Giọng điệu của Tô Vãn Thanh không hề dữ dội, ngược lại còn rất bình tĩnh.

Những loại bình tĩnh này, lộ ra ý chí kiên quyết mãnh liệt, làm cho người ta không dám nghi ngờ tính xác thực của câu nói này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.