Vẫn Luôn Thích Em

Chương 94: van-luon-thich-em-94




Chương 94: Một môi trường mới (1)

*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1

85817.png

Xem ảnh 2

85817_2.png “Đúng thật, em sẽ luôn bám theo anh dài dài mà ...” Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng, lắc đầu và thở dài.

“Ai nói, cuộc đời em phải theo đuổi ca ca nước cam chứ!!” Thỏ trắng, nắm một bàn tay thật chặt và nhìn Trịnh Thành Tử với vẻ mặt nghiêm túc: “Em phải kết hôn với ca ca khi lớn lên.”

Trịnh Thành Tử đảo mắt và đứng dậy.

------------

Đúng vào tối thứ bảy, Trịnh Thành Tử và thỏ trắng đứng trước cửa nhà Đích Hạ Phong, thỏ trắng cầm trên tay hộp quà, còn Trịnh Thành Tử cầm hộp quà ở phía sau lưng. Nhưng khi nghe tiếng chuông cửa thì Đích Hạ Phong đoán ra ngay được đó là Trịnh Thành Tử và thỏ trắng. Cậu liền thốt lớn tiếng lên: “Trịnh Thành Tử cuối cùng cậu cũng tới rồi! “

“Có chuyện gì đâu mà cậu ấy hét lớn lên như vậy được chứ nhỉ ...” Trịnh Thành Tử liền nói với khi nghe Đích Hạ phong hét lớn.

“Nhưng nhà anh ấy có một bể bơi trong sân kìa ca ca!” Thỏ trắng chỉ vào hồ bơi trong sân và nói với Trịnh Thành Tử.

“Đó là một ao cá.” Trịnh Thành Tử liếc về hướng ngón tay của cô, lặng lẽ nói: “Em thích nó hả, ở nhà bố anh cũng có một cái như vậy, nhưng chỉ là không thể bơi được.”

“À ... thật đáng tiếc ...” Thỏ trắng cảm thấy tiếc.

Trịnh Thành Tử liếc thỏ trắng rồi với lấy chuông cửa.

Một tiếng chuông cửa vang lên, nhưng trong một khoảnh khắc, Đích Hạ Phong đã ra mở cửa: “Tớ đã nói rằng cậu và thỏ trắng đã đến và tớ đang ra mở cửa rồi mà!”

Giọng nói của Đích Hạ Phong vẫn không thể nhỏ hơn và cuối cùng cánh cửa cũng mở cửa ra để Trịnh Thành Tử và thỏ trắng đi vào.

Đích Hạ Phong nở một nụ cười vui vẻ và đứng ở cửa: “Chào mừng Trịnh Thành Tử, cuối cùng cậu cũng đã đến.”

“Chúc mừng sinh nhật ca ca gió!” Thỏ trắng đứng sau Trịnh Thành Tử nhanh chóng nhấc túi quà trên tay và đưa nó cho Đích Hạ Phong.

“Ồ, cái gì vậy, một món quà ư, oh hehehehe ...” Đích Hạ Phong nhìn thỏ trắng trước mặt và ngay lập tức nhận hộp quà của thỏ trắng. Cậu cúi xuống và ôm lấy thỏ trắng, sau đó cầm món quà trên tay thỏ trắng và nói với vẻ phấn khích: “Thỏ trắng đã tặng anh món quà gì vậy ?? Để anh xem ... “

Đích Hạ Phong lấy ra trong túi quà là một bộ lắp ghép mô hình, và nhìn thỏ trắng: “Em đã chuẩn bị cái này cho anh ư?”

“Đây không phải là những gì em đã chuẩn bị. Nó được chuẩn bị bởi ca ca nước cam của em.” Thỏ trắng chớp mắt và nhìn lên khuôn mặt tròn nhỏ của Đích Hạ Phong: “Ca ca nước cam nói rằng anh đã đưa em đi ăn uống nhiều lần, em nên mua món quà gì đó coi như lời cảm ơn anh ... “

“Ca ca nước cam thực sự không có nhân tính!” Đích Hạ Phong đấm nhẹ tay vào ngực Trịnh Thành Tử, rồi nắm lấy tay thỏ và đi về phía trong nhà: “Đến đây, đi với anh nào, anh sẽ cho em thấy có nhiều đồ chơi vui lắm. “

Trịnh Thành Tử mỉm cười và không làm gì cả, và đi vào đằng sau họ.

Phòng khách của nhà Đích Hạ Phong được trang trí những quả bóng bay màu bay lơ lững trên một bức tường, và có treo kèm theo dòng chữ “Happy Birthday” màu vàng, và mỗi quả bóng đều được treo ở dưới là những con búp bê gấu, con búp bê thỏ. Trần phòng khách được trang trí nhiều màu sắc sặc sỡ của những giỏ hoa treo xung quanh, ngập tràn không khí bữa tiệc trong phòng khách.

“Không phải là bạn gái nhỏ của Trịnh Thành Tử cũng đến à?” Một giọng nói hơi lạ đột nhiên vang lên từ phía trong nhà.

Giọng nói nghe hơi giống một đứa trẻ giòn giã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.