Vẫn Luôn Thích Em

Chương 37: van-luon-thich-em-37




Chương 37: Em muốn lớn lên thật nhanh (4)

*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1

85760.png

Xem ảnh 2

85760_2.png “Nào giờ con hãy đưa thỏ trắng lên phòng của con và hai đứa cùng chơi với nhau nhé, mẹ có vài chuyện cần thảo luận với mẹ của em thỏ.” Chu A Di nhìn con trai với một nụ cười, đưa tay ra vỗ nhẹ và nói với anh ta một cách vui vẻ.

Thành Tử ngập ngừng và hướng mắt về cô bé thỏ trắng.

Thỏ trắng vẫn đứng sững ở đó, với làn da trắng và dịu dàng, đôi mắt to tròn, lấp lánh sự tò mò và nhanh nhẹn. Dưới chiếc mũi nhỏ xinh xắn là cái miệng màu hồng anh đào, mái tóc mềm và đen. Thỏ trắng được mẹ mặc một chiếc váy trắng, cả người cô bé trông như một con búp bê.

Thỏ trắng ??

Nhìn qua vẻ bên ngoài thì Đích Bạch thực sự giống như một con thỏ trắng nhỏ.

“Đi cùng với anh nhé, anh sẽ dẫn em đi xem bức tranh của mẹ anh.” Thành Tử mỉm cười và đưa tay về phía thỏ trắng.

“...” Thỏ trắng ngập ngừng trong hai giây, nhìn vào bàn tay đang được đưa trước mặt cô bé, lòng bàn tay mềm mại, ngón tay hơi cong của Thành Tử đang gửi lời mời đến cô bé.

Thỏ trắng đặt đôi bàn tay nhỏ bé, mềm mại của mình vào bàn tay của chàng trai Thành Tử, bàn tay cậu hơi lạnh không ấm áp như bàn tay của mẹ thỏ trắng, nhưng trong mùa hè nóng nực này thì khiến thỏ trắng cũng khá thoải mái. Khi nắm tay của Thành Tử khiến cho trái tim bồn chồn của thỏ trắng bỗng dịu lại.

“Chúng ta đi thôi nào.” Thành Tử khẽ cúi đầu, đôi mắt liếc nhìn bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng nắm chặt, và đưa thỏ trắng đi lên lầu.

Khi những lời nói của Thành Tử vừa dừng lại thì người mẹ thỏ trắng bất lực nhìn bàn tay con gái đang bị siết chặt bởi cánh tay của cậu bé Trình và cảm thấy trông như cô con gái không muốn rời đi.

Mẹ Đích Mụ Mụ cười và nói: “Thỏ trắng, con đã muốn về nhà chưa.”

“Không, con không muốn về nhà!” Thỏ trắng siết chặt cánh tay của Trình Thành Tử , và thì thầm một cái miệng nhỏ xíu với giọng nói nhẹ nhàng về phía mẹ: “Con muốn ở lại nhà ca ca nước cam, cùng uống nước cam và chơi với ca ca. “

“Ca ca nước cam?” Mẹ thỏ trắng ngạc nhiên với cái tên lạ, ngay lập tức mỉm cười và nói: “Ca ca của con có họ Trình chứ không phải nước cam nước chanh gì nhé.”

“Con không quan tâm, con vẫn thích gọi là ca ca nước cam.” Thỏ trắng quay lại và trốn đằng sau người của Trình Thành Tử, một đôi mắt to ngấn nước mắt nhìn mẹ: “Con phải ở lại để chơi với ca ca nước cam của con!”

“Thỏ trắng của mẹ ngoan nào, nhà mình hiện đang sống kế bên nhà của ca ca con. Giờ cũng muộn rồi. Chúng ta sẽ về nhà rồi ăn tối xong tắm rửa, và mẹ sẽ đưa con qua đây lại để hai anh em chơi với nhau, được chứ?” Mẹ của thỏ trắng cúi xuống nói với con gái của mình. Khi Đích Mụ Mụ tiến gần đến thì thỏ trắng ngồi xổm trước mặt mẹ và Trình Thành Tử.

“Con không chịu đâu.” Thỏ trắng vừa vùng vẫy cả cơ thể vừa mếu máo đáp lại lời mẹ. Cô bé đặt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên lưng Trình Thành Tử và lẩm bẩm: “Con muốn được uống nước cam cùng với ca ca nước cam của con. Sau đó tụi con sẽ ăn và tắm cùng nhau. “

“...”

“...”

Sau một khoảnh khắc yên tĩnh trong phòng khách, một tiếng cười the thé đột nhiên vang lên: “Này.”

Trình Thành Tử và Đích Mụ Mụ không thể nào không bật cười trước những lời nói ngây ngô của thỏ trắng.

Vẫn với nét mặt lạnh nhạt khi đang quấn quýt bên người của Trình Thành Tử, nhưng thỏ trắng không tài nào có thể giấu được đỏ mặt trên đôi má phụng phịu của của cô bé.

Thỏ trắng bước ra từ đằng sau Trình Thành Tử và nhìn mẹ mình và mẹ của Trình Thành Tử. Cô bé hỏi với giọng điệu đầy ngây thơ, “Mọi người đang cười gì vậy?”

“Mọi người đang con đó, thỏ trắng ...” Đích Mụ Mụ dường như không thể nào không bật cười lần hai với cô con gái bé nhỏ của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.