Chương 236: Anh phải ngủ cùng em (1)
Editor: Waveliterature Vietnam
"Sao nào, có gì ngoài này mà em thích thú vậy?" Trịnh Thành Tử chậm rãi tiến lại gần thỏ trắng, nhìn theo hướng tay cô ấy đang chỉ lên phía trên bầu trời.
"Anh nhìn xem, có thật nhiều sao." Thỏ trắng phấn khích, mắt vẫn không rời khỏi bầu trời, nói với Trịnh Thành Tử: "Đã lâu lắm rồi em chưa được ngắm nhìn nhiều ngôi sao như này, nó thực sự rất lung linh… …"
"ừ, anh cũng thấy vậy." Trịnh Thành Tử liếc nhìn lên bầu trời, rồi nhanh chóng thúc giục thỏ trắng: "Được rồi, em nhanh đi tắm rửa đi, nếu chờ lâu nữa em sẽ không thể dậy sớm vào sáng mai đâu đấy."
"Dạ… …" Thỏ trắng bị làm cho mất hứng, vùng vằng quay người đi, thì thầm nói: "Anh đúng thật là… …chả có tí lãng mạn nào hết… …"
Trịnh Thành Tử cứng đờ trước câu nói của thỏ trắng, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của thỏ trắng, đến khi cô ấy vào hẳn trong phòng tắm.
Lãng mạn ư??
Thành Tử xoay đầu lại nhìn chằm chằm lên bầu trời đầy sao kia, anh đứng quan sát thật lâu, đăm chiêu suy nghĩ một hồi lâu cũng không thể hổi nổi bầu trời này có gì gọi là lãng mạn… …
Thỏ trắng tắm xong đi ra bên ngoài thì Thành Tử đã trở về phòng mình từ lúc nào.
Thỏ trắng lau lau mái tóc đang ướt của mình, và tiến lại gần ngồi xuống giường.
Ở nơi đây là rừng núi, xung quanh chỉ có cây cối, điện thoại mất tín hiệu còn TV cũng chỉ hiện lên một màu trắng, lại thêm bên ngoài tiếng dế kêu du dương, thỏ trắng chỉ biết ngáp dài, cơn buồn ngủ ập đến… …
Sau khi sấy khô tóc, thỏ trắng tắt đèn, dự định đi sẽ đi ngủ sớm một chút, để sáng mai có thể dậy sớm lên đường.
Nhưng cô chỉ vừa đặt lưng nằm xuống không lâu liền nghe tiếng cọt kẹt phát ra từ cửa ban công.
Rõ ràng giờ này bên ngoài đã lặng gió, cũng chẳng có ai ngoài đó để đẩy cánh cửa kia, vậy mà âm thanh cót két cứ vang lên không ngừng, mỗi lúc một rõ ràng hơn, thỏ trắng bắt đầu cảm thấy sợ, cô chỉ có một mình trong phòng lúc này, nhìn vào khoảng không gian tối đen ngay trước mặt, trong đầu thỏ trắng liền tưởng tượng đến những vụ giết người nơi rừng sâu hoang vắng, hay những ngôi nhà cũ trên đồi với những bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, cô chợt rùng mình.
Cuối cùng cô càng nghĩ càng thấy sợ hãi, thế là vội vàng vươn tay bật công tắc đèn lên, ngay cả dép lê cũng chưa kịp xỏ vào, quấn chăn cắm đầu chạy thật nhanh sang phòng của Trịnh Thành Tử.
Cửa phòng của Trịnh Thành Tử không khóa, nên thỏ trắng đã đẩy mạnh rồi chạy vào.
Trịnh Thành Tử lúc này đã tắt đèn và chuẩn bị đi ngủ, thấy cảnh cửa đột nhiên bị mở ra anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy một bóng người vọt nhanh lên giường, ôm chặt lấy cơ thể anh ấy.
Mũi anh khịt khịt nhận ra một mùi hương quen thuộc rất thơm.
"Thỏ Trắng à??" Trịnh Thành Tử đưa tay vỗ vỗ vào vai của thỏ trắng, giọng nghi ngờ hỏi: "Sao em lại chạy qua bên này, giờ này mà còn chưa đi ngủ à?"
"Ca ca nước ca, tối nay em có thể ngủ cùng anh được không??" Thỏ trắng úp mặt vào trong lồng ngực của Thành Tử, lắng nghe nhịp tim đang đập đều đặn nhịp nhàng của anh, đột nhiên cảm thấy tim mình cũng bình ổn lại.
Trịnh Thành Tử vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn thỏ trắng nói: "Nhưng em đã lớn như vậy rồi… …"
"Em lớn rồi, ý của anh có phải là em đã lớn rồi nên biết giữ ý, giữ khoảng cách đúng không??"
" À ờ thì… …anh không hẳn là có ý đó… …"
"Vậy là khi em lớn em có thể làm bạn gái của anh rồi đúng không??" Thỏ trắng hỏi: "Những lời này là anh đã nói với em trước kia mà!"
" … …"
"Không phải nếu là bạn gái thì có thể ngủ chung với bạn trai hay sao??" Thỏ trắng ôm chặt lồng ngực của Thành Tử không buông, vẻ mặt chắc chắn nhìn thẳng Thành Tử nói: "Nếu anh nói rằng em không phải là bạn gái của anh, vậy rõ ràng là em vẫn còn nhỏ, mà nếu em còn nhỏ, thì nhất định anh phải ngủ cùng với em!"