Chương 229: Con có đồng ý không (4)
Editor: Waveliterature Vietnam
Mẹ thỏ trắng nắm lấy tay con gái và nở một nụ cười thật tươi tiến về phía ông ấy.
"Anh Từ, anh tới rồi à??"
Mẹ thỏ trắng cũng nhẹ nhàng bắt tay ông ấy và nắm tay thỏ trắng ngồi xuống ghế ở vị trí đối diện.
Từ Hướng Di gật đầu với mẹ thỏ trắng và mỉm cười nói: "Chà, hôm nay con cũng đến cùng mẹ à."
Ông ấy cúi đầu, nhìn thỏ trắng đang ngồi kế Đích Mụ Mụ với ánh mắt thân thiện: "Con chính là cô bé thỏ trắng đáng yêu mà Mụ Mụ vẫn hay kể với ta đây sao?"
"Vâng thưa chú… …" thỏ trắng ngượng ngùng nắm chặt lấy tay mẹ, nhút nhát nhìn Từ Hướng Di và nhỏ giọng trả lời.
"Chào con, thật vui vì hôm nay gặp được con!" Từ Hướng Di cười híp mắt, sau đó ngẩng đầu lên, hướng về phía mẹ của thỏ trắng nói: "Hướng Thần đi vào phòng vệ sinh một lát, sẽ ra ngay thôi, chúng ta cứ ngồi uống nước trước chờ nó một chút xíu được chứ?"
"Vâng". Mẹ thỏ trắng gật đầu.
Thỏ trắng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt hiện rõ sự tò mò, liền hỏi mẹ: " Từ Hướng Thần là ai hả mẹ??"
"À quên, mẹ quên nói với con, chú đây có một người con trai nhỏ hơn con 4 tuổi, tên là Hướng Thần, cậu ấy năm nay đang học năm hai tiểu học… …sau khi kết thúc kì nghỉ hè là lên năm thứ ba tiểu học rồi." Mẹ thỏ trắng tranh thủ thời gian giải thích ngắn gọn cho con hiểu.
"Dạ, con hiểu rồi… …" thỏ trắng gật đầu trả lời mẹ, lúc này không biết nên nói chuyện gì tiếp theo thì hợp lý.
Đúng lúc đó, cách chỗ họ ngồi không xa, cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, một người mặc bộ đồ tây đen áo sơ mi trắng bước ra, một cậu nhóc kì quái.
Cậu nhóc kia có khuôn mặt khá thanh tú, một mái tóc mềm mại phủ đều phía trước trán, đôi mắt của cậu ta thực sự rất đẹp, nó rất sáng và long lanh ánh mắt chăm chú quan sát về phía mọi người đang ngồi trên bàn, da của cậu ấy trắng nõn như búp bê, nổi bật trên gương mặt là bờ môi hồng hào đang mím chặt, hình như không được vui.
Thỏ trắng không thể rời mắt khỏi cậu bé kia, vóc dáng của cậu ta thực sự quá thanh tú, hấp dẫn ánh nhìn, thỏ trắng quay người để nhìn kỹ cậu ta hơn.
Từ Hướng Di nãy giờ quan sát thỏ trắng, nhìn theo tầm mắt của cô rồi mỉm cười, vẫy tay với cậu bé đang đứng ở lối đi vào nhà vệ sinh: "Hướng Thần, nhanh tới đây nào, con còn đứng ở đó làm gì hả??"
Cậu bé đó nãy giờ vẫn len lén nhìn mọi người từ xa, nghe tiếng gọi của bố thì giật mình, cả người dường như cứng đờ lại.
Sau đó tiến lại gần với một thái độ rất miễn cưỡng.
"Nào nhanh tới đây, bố giới thiệu cho con, đây là dì Chu." Từ Hướng Di đưa tay khoác lấy bả vai con trai, vừa giới thiệu vừa nói.
"…. …" Cậu ấy ngước lên nhìn mẹ thỏ trắng và không nói lời nào.
"Con nhanh chào dì đi chứ, tại sao lại im lặng vậy??" Từ Hướng Di khẽ nhíu mày, đưa tay gõ nhẹ vào đầu con trai.
"Con chào dì ạ… …" Cậu bé miễn cưỡng chào một tiếng, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
"Dì chào con." Mẹ thỏ trắng có chút lúng túng, nhìn cậu cười gượng.
"Còn người này là chị thỏ trắng, chị ấy lớn hơn con 4 tuổi, nghỉ hè xong sẽ lên năm đầu tiên của trung học cơ sở, về sau nếu có khó khăn gì trong học tập con cứ trực tiếp hỏi chị thỏ trắng nhé." Từ Hướng Di cười tươi giới thiệu thỏ trắng với con trai.
"… …" Từ Hướng Thần chỉ ngước lên nhìn lướt qua thỏ trắng, rồi vội xoay mặt đi, làm như không thấy thỏ trắng.
"..."
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, mọi người đều xấu hổ không ai dám nhìn thẳng vào mặt ai.
"Tại sao con lại thất lễ như vậy chứ?" Từ Hướng Di lườm con trai một cái, sau đó có chút lúng túng nhìn thỏ trắng cùng mẹ của cô và nói: "Ta vẫn chưa nói với nó về chuyện này, nên nó hơi bất ngờ, chưa kịp chuẩn bị tâm lý tốt để đón nhận… …"