Chương 207: Tôi đã có bạn gái rồi (2)
Editor: Waveliterature Vietnam
"Đây…đây không phải là chuyện nhỏ, thi đại học là chuyện đại sự. Anh đừng xem là trò đùa, hãy nghiêm túc xem xét thật kỹ lưỡng rồi mới quyết định chứ!" Thỏ trắng trợn mắt kinh ngạc nhìn Thành Tử. Hôm nay, cô đã phải trải qua không ít cú sốc rồi.
"Ha ha…" nghe thỏ trắng nói với thái độ nghiêm túc như vậy làm Thành Tử không nhịn nổi cười. Anh đưa tay xoa đầu Thỏ Trắng và trêu chọc cô: "Những từ này được nói ra từ miệng của em thật khác lạ, có phải em mới nói không vậy?"
"Em…." Thỏ trắng cười gượng, thẹn thùng và không nói gì.
"Đừng quá lo lắng, anh sẽ liên lạc với họ sớm và thông báo cho họ về việc này" Trịnh Thành Tử ghé sát vào đầu thỏ trắng và thì thầm.
"Dạ.." Thỏ trắng ngoan ngoãn gật đầu.
Cả hai người đang đứng trò chuyện thì nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa ở tầng dưới.
Trịnh Thành Tử khẽ nhướn mày và hỏi: " Sao hôm nay bố anh về sớm vậy nhỉ?"
"Em cũng không biết nữa…"Thỏ trắng lắc đầu nói.
"Đi xuống xem nào"
Nói xong Trịnh Thành Tử nắm lấy tay thỏ trắng và quay người đi xuống cầu thang.
Vừa mới bước xuống thì họ đã nhìn thấy một đống hành lí chất đầy ngay lối đi vào nhà.
"Bố??" Trịnh Thành Tử nhìn chằm chằm vào ông Chu và ngạc nhiên với đống đồ ngổn ngang mà bố vừa đặt ngay chính giữa cửa.
"Ơ kìa, tại sao con lại ở đây giờ này?" ông Chu vừa nói với Thành Tử vừa liếc nhìn lên phía trên cầu thang và nhìn thấy thỏ trắng đang đứng ngẩn người ở đó.
"Không phải hôm nay tối nay con có buổi học ở trường sao?"
"Dạ, tại vì thỏ trắng xảy ra chút chuyện nên con xin về trước " Thành Tử giải thích và tiếp tục hỏi: "Mà bố đã đi về rồi ư, sao lại về sớm vậy?"
"Ừ, mất khá nhiều thời gian chỉ để di chuyển. Bố đã đi đến các quốc gia ở Châu Âu và đã kiệt sức khi đi thăm những thủ đô của các nước lớn. Có rất nhiều nhà thờ với những ngọn tháp lớn, những tòa lâu đài cao chót vót, và thật khó để tìm được một món ăn hợp với khẩu vị của mình. Bố đã suýt bật khóc khi nhìn thấy một nhà hàng Trung Quốc bữa ăn đó thực sự rất ngon." Sau khi đặt đống đồ vào nhà, ông Chu bắt đầu than vãn với cậu con trai.
Trịnh Thành Tử vừa liếc nhìn sang thỏ trắng vừa nhìn đống đồ nằm dưới sàn nhà với ánh mắt khó hiểu.
"Bố vừa xuống máy bay và phải di chuyển bằng ô tô để về nhà. Đã hai ngày rồi bố chưa được tắm nữa nên bố sẽ đi tắm và nói chuyện với con sau". ông Chu nói xong và bước lên cầu thang đi nhanh vào nhà tắm.
"Dạ". Trịnh Thành Tử đứng dịch sang một bên và nhường đường cho bố đi.
Thỏ trắng nãy giờ đứng im trên cầu thang, thấy ông Chu đi tới thì vội nghiêng người để ông đi qua và liếc nhìn mỉm cười với Thành Tử.
"Trời ơi!! Những túi băng vệ sinh lớn này để làm gì đây!!""
Đột nhiên, từ phòng tắm phát ra tiếng hét lớn, và sau đó là tiếng lạo xạo của túi nilong.
Trịnh Thành Tử và thỏ trắng vội lao nhanh lên lầu, mở cửa nhà tắm thì thấy ông Chu đang đứng nhìn với ánh mắt "kinh ngạc" bên cạnh là túi băng vệ sinh lớn mà Thành Tử vừa mua lúc nãy.
"Cái này…." Thỏ trắng ngượng đỏ mặt, cúi gầm xấu hổ nói nhỏ với ông Chu. "Hôm nay con bị tới ngày đèn đỏ, nhưng ở nhà không có cái đó…nên con nhờ ca ca nước cam đi mua dùm một ít…"
"Đây mà gọi là một ít ư?" ông Chu trợn mắt, há hốc mồm kinh ngạc nhìn con trai mình: "Con đã mua từng này băng vệ sinh để dùng cho vài năm à??"
"Từng này dùng được vài năm ạ?" Thành Tử chau mày, suy nghĩ và trả lời: "Con đã tính toán và mua đủ số lượng để dùng trong nửa năm, con chỉ mua 42 gói thôi mà."
"Chỉ mua 42 gói!?Con đã tính toán kiểu gì vậy hả!?"